Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 24: Chủ nhân




Đường Nhiễm đi theo người hầu tới tiền viện Đường gia.



Khi ra khỏi con đường rải sỏi dẫn đến chủ trạch, cô nghe thấy được thanh âm động cơ ô tô vận hành. Từ âm lượng phán đoán, tựa hồ là xe vận chuyển hàng hóa không nhỏ.



Nghĩ hẳn là người máy phỏng sinh được vận chuyển trên xe, Đường Nhiễm tâm tình đang trùng xuống rốt cuộc nổi lên chút gợn sóng hân hoan.



Đường Nhiễm bước chân không tự giác mà nhanh hơn chút.



Cách thanh âm động cơ càng ngày càng gần, Đường Nhiễm nghe thấy được một giọng nói quen thuộc ―― chỉ nghe ngữ khí cũng có thể thấy sự cợt nhả, đúng là thanh âm của cửa hàng trưởng Đàm Vân Sưởng:



"Đường thúc thúc, nếu Đường Nhiễm ở tại Thiên trạch, chúng cháu vẫn nên từ cửa sau vào đi. Cũng phiền toái ngài thông báo cho nhân viên an ninh ở đó một chút, nhận chuẩn biển số xe của cái xe do chúng tôi đi mướn này―― người máy này rất quý giá, chúng cháu về sau còn phải thường xuyên mang về kiểm tra tu sửa, nếu mỗi lần đều làm phiền ngài tới, thật sự rất ngượng ngùng a."



Đường Thế Tân đứng trước xe nghe vậy chần chờ hỏi: "Còn phải thường xuyên sửa chữa lại?"



Đàm Vân Sưởng cười ha ha, "Cũng không được gọi là sửa chữa lại, chỉ là bảo dưỡng cơ bản. Đặc biệt là mấy động cơ mini linh tinh, phụ kiện vụn vặt quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ dễ xảy ra trục trặc."



Đường Thế Tân gật đầu, "Được, ta sẽ thông báo cho nhân viên an ninh bên kia."



"Được rồi, cảm ơn Đường thúc thúc!"



"Không cần khách khí......"



Khi Đường Thế Tân nói chuyện, dư quang thoáng nhìn đến Đường Nhiễm. Ông xoay người trở về đi hai bước, sau đó do dự vẫn là không đi đỡ cô, chỉ nói: "Tiểu Nhiễm, phòng thí nghiệm của Lạc Trạm đem người máy phỏng sinh của con tới, con muốn mở ra xem thử không?"



Đường Thế Tân nói xong, Đường Nhiễm còn chưa có kịp đáp, Đàm Vân Sưởng phía sau ông xấu hổ mà nghẹn một chút, vội vàng tiến lên ngăn lại: "Thật xin lỗi Đường thúc thúc, hiện tại chưa được xem, phải chờ đến buổi tối."



Đường Thế Tân sửng sốt, quay đầu lại: "Sao còn phải đợi đến buổi tối?"



"Thiết bị cung cấp năng lượng hiện tại của robot này được chuyển đổi từ năng lượng mặt trời thành năng lượng điện và được lưu trữ trong bình ắc-quy, hơn nữa chỉ có ở rương máy móc chuyên môn này nó mới sạc được." Đàm Vân Sưởng sớm đã chuẩn bị tốt liền nói sa sả.



Đường Thế Tân nhìn nhìn cái rương máy móc hình hộp chữ nhật trên xe, nghi hoặc hỏi: "Hiện tại còn chưa sạc đầy?"



"Đúng vậy," Đàm Vân Sưởng nói, "Ngài cũng biết, năng lượng mặt trời chuyển hóa điện năng hiệu suất tương đối thấp, người máy này động cơ mini lại quá nhiều, cực kì tốn điện, thời lượng pin tương đối kém ―― cho nên phải sạc đầy điện mới có thể sử dụng bình thường."



Đường Thế Tân theo bản năng hỏi: "Vậy phải chờ tới khi nào?"



"Nếu không lầm," Đàm Vân Sưởng làm bộ tính toán, "Mỗi ngày 8 giờ tối, có thể duy trì hai ba tiếng đồng hồ sử dụng liên tục."



"Ra là vậy......"



Đường Thế Tân đối với phương diện AI căn bản không hiểu lắm, hơn nữa kỹ thuật người máy phỏng sinh hình người mới nhất ở quốc nội cũng là vật hiếm lạ, tham số chỉ tiêu cụ thể đối với người thường là hoàn toàn mù tịt, ông càng không thể phân biệt Đàm Vân Sưởng nói thật hay giả.



Đường Thế Tân tỏ vẻ tiếc nuối, "Vậy các cháu trực tiếp đưa người máy đến Thiên trạch đi. Khi nào cần đi qua cửa hông, ta sẽ thông báo cho."



"Được rồi, Đường thúc thúc ngài đang vội, cháu đưa đến đó trước rồi trở về bàn giao công trình."



"Ừ."



Đàm Vân Sưởng làm bộ phải đi.



Đường Nhiễm đứng ở một bên, trong lòng giống như con kiến nhỏ bò qua chảo nóng, đã sớm nhịn không được. Lúc này vừa nghe Đàm Vân Sưởng phải rời khỏi, cô vội vàng hỏi: "Em có thể đi cùng không?"



Đàm Vân Sưởng không ngoài dự đoán dừng lại, nhìn về phía Đường Thế Tân.



Đường Thế Tân do dự hỏi: "Tiểu Nhiễm, con đi luôn sao?"



Đường Nhiễm không chần chờ gật gật đầu.



Đường Thế Tân nói: "Ta bảo người đưa con ――"



"Không cần phiền toái như vậy đâu Đường thúc thúc, vừa lúc chúng cháu tiện đường, cùng đi là được." Đàm Vân Sưởng lưu loát mà tiếp nhận câu chuyện.



Đường Thế Tân nhíu nhíu mày, "Cái xe vận chuyển hàng hóa này hình như không thừa chỗ? Hơn nữa Tiểu Nhiễm không thích ứng với khoang xe nhỏ bịt kín như này."





Đàm Vân Sưởng cười: "Vừa vặn, ngồi cùng rương máy móc ở sau xe là được."



Đường Thế Tân không tán đồng mà nói: "Rất nguy hiểm?"



Đàm Vân Sưởng: "Vây chắn xe của chúng cháu được làm rất kiên cố, Đường Nhiễm muội muội chỉ cần không có định nhảy xe, sẽ không có bất luận vấn đề gì."



Đường Thế Tân còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy bên cạnh vang lên thanh âm nhẹ nhàng: "Con cùng bọn họ đi là được rồi, không cần phiền toái người khác đưa."



Đường Thế Tân quay đầu lại, "Tiểu Nhiễm......"



Đường Nhiễm không cho ông cơ hội ngăn cản, cô đã nắm gậy dò đường thử gõ nhẹ lên mặt đất, đi đến trước mặt Đàm Vân Sưởng, "Cửa hàng trưởng, anh có thể đỡ em đi ra sau xe không?"



"Đương nhiên, đương nhiên." Đàm Vân Sưởng liên thanh đồng ý.



Đàm Vân Sưởng đỡ Đường Nhiễm tới sau xe vận chuyển hàng hóa, đến bên cạnh rương máy móc rương mới dừng lại. Đàm Vân Sưởng chột dạ mà liếc liếc mắt cái rương kim loại có lỗ thông khí đặc thù ở bên cạnh, nói với Đường Nhiễm: "Em ngồi ở bên này, cảm giác không an toàn thì nắm lấy cái rương đi, chỗ này có tay vịn."



Đường Nhiễm thử sờ lên, nhẹ giọng hỏi: "Sẽ không kéo ra chứ?"



"Đương nhiên sẽ không, cửa bị khóa trong ―― khụ, cái rương khóa rồi, không mở được đâu!"



Đường Nhiễm gật đầu, "Vâng."



Đàm Vân Sưởng lưu loát nhảy xuống xe, cười hướng Đường Thế Tân tạm biệt, lúc này mới trở lại ghế phụ.



"Đường Nhiễm muội muội, nắm chắc, chúng ta chuẩn bị xuất phát."



"Vâng."



Tiếng động cơ vận hành, xe vòng qua cửa chính, dọc theo toàn bộ bên ngoài đại viện Đường gia đi về phía cửa hông.



Đường Nhiễm ngồi lắc lư trong xe, bàn tay gắt gao nắm then cửa.



Cửa chính Đường gia cách cô càng ngày càng xa, cảm giác nhức mỏi sưng tấy trong lòng dường như cũng tiêu mất một chút.



Cô đem cái trán dán trên cái rương hơi lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói:



"Xin chào, người máy."



"Bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta sẽ sống cùng nhau."



Cô khép mắt dựa vào rương máy móc lạnh băng băng.



Cô không nghe thấy ――



Ẩn trong tiếng động cơ vận hành, trong rương máy móc phát ra một tiếng động cực nhẹ.



.



Có Đường Thế Tân thông báo, xe vận chuyển hàng hóa thuận lợi mà đi vào cửa hông Đường gia.



Chẳng qua cửa hông ở hậu viện, trong viện cơ bản chỉ có lối đi rải sỏi và cây xanh cho người đi lại, xe vận chuyển hàng hóa vừa vào được cửa hông, không bao xa cũng chỉ có thể dừng lại.



Đàm Vân Sưởng oán giận xuống xe, vừa đi vừa nói thầm với Lâm Thiên Hoa cũng vừa bước ra khỏi ghế lái: "Đây là Thiên trạch Đường gia? Xác định có thể cho người ở sao? Xa như vậy, bên trong còn hoang vắng như vậy, tôi còn tưởng rằng đang tới căn phòng nhỏ trong rừng giống như trong truyện kinh dị nào chứ."



Lâm Thiên Hoa sợ tới mức run lên, tức giận mà trừng hắn: "Đàm học trưởng, lúc này anh đừng làm em sợ có được hay không?"



"Ai hù dọa cậu, anh đây là nói thật." Mặc dù nói như vậy, nhưng Đàm Vân Sưởng vẫn im miệng, không tiếp tục oán giận.



Hậu viện hiển nhiên không có người nào, ngay cả người hầu tới đón cũng không thấy, chỉ có hai nhân viên an ninh chịu trách nhiệm trông coi cửa hông cùng chiếc xe đi vào.



Đàm Vân Sưởng dừng sau xe, đỡ Đường Nhiễm xuống xe, gọi Lâm Thiên Hoa tới dẫn, hắn liền nói với hai nhân viên an ninh: "Đây là người máy phỏng sinh, hai vị đem rương máy móc xuống dưới là được."




Hai người đáp ứng.



Một người trong đó lên xe, tiện tay kéo bánh lăn đẩy rương máy móc xuống, Đàm Vân Sưởng căn bản đang nhìn phía Đường Nhiễm, lơ đãng quay đầu lại thì cả kinh nheo mắt, hắn thiếu chút nữa tại chỗ nhảy lên ――



"Này, này, này! Cẩn thận một chút a tổ tông!"



Hai nhân viên an ninh bị hắn hù đến sửng sốt, dừng tay lại.



Đàm Vân Sưởng còn đang kinh hồn chưa định mà tạc mao* tại chỗ: "Thứ này có thể trực tiếp đẩy xuống sao, hả?? Các người có biết trong đó có gì hay không ――"



*Tạc mao: Mất bình tĩnh, tức giận.



Thiếu chút nữa buột miệng thốt ra chữ "Người", Đàm Vân Sưởng lại cắn đầu lưỡi nuốt trở vào.



Trong đó một nhân viên an ninh bất mãn mà nói thầm: "Còn không phải là người máy phỏng sinh cho cô bé này sao? Cần coi là bảo bối như vậy?"



Đàm Vân Sưởng cười lạnh: "Ngài biết một cái đơn đặt hàng người máy phỏng sinh này bao nhiêu tiền không?"



Nhân viên an ninh liếc hắn: "Có thể bao nhiêu? Mười vạn?"



"Thật xấu hổ, mười vạn sau thêm cái số 0." Đàm Vân Sưởng hầm hừ mà nhìn đối phương thay đổi sắc mặt, bổ sung: "Lại đổi sang đô la Mỹ."



"............"



Không khí tĩnh mịch mười giây, hai nhân viên an ninh trợn mắt há hốc mồm, trăm miệng một lời: "Một triệu đô??"



Đàm Vân Sưởng một bên nghĩ đến cái lũ ăn hại INT kia, một bên học Lạc Trạm lạnh như băng mà cười: "Đây vẫn là giá chiết khấu của đại khách hàng, người thường dù có tiền cũng không có được đơn đặt hàng đâu."



"......"



Hai nhân viên an ninh không nói nữa.



Sau đó một đường, bọn họ đẩy kéo bánh lăn của rương máy móc, biểu tình động tác thậm chí thanh âm đều rất cẩn thận, như là ôm một khối lưu li dễ vỡ, một đường hộ tống đi Thiên trạch.



Sau khi an trí cái rương, hai nhân viên an ninh liền rời đi.



Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đánh giá hoàn cảnh của Thiên trạch, biểu tình đều có chút xấu xí.



Trầm mặc một lúc lâu, vẫn là Đàm Vân Sưởng mở miệng trước: "Đường Nhiễm muội muội, nhà em...... Liền an bài em ở bên này?"



"Nơi này, còn khá tốt." Đã được Đường Thế Tân dẫn đi qua một lần, Đường Nhiễm nhẹ giọng nói, "Ba bữa cùng điểm tâm trái cây đều sẽ có người đưa tới, có yêu cầu gì em cũng có thể gọi điện thoại đến Chủ Trạch hoặc là nhà phụ bên kia."




Lâm Thiên Hoa nhịn không được, "Nhưng bọn họ làm thế này cũng quá có lệ, ngay cả người chăm sóc cũng không ――" hắn nói còn chưa dứt lời, bị Đàm Vân Sưởng liếc mắt một cái, chỉ đành nuốt trở về.



Đường Nhiễm thanh thiển cười: "Đường tiên sinh muốn an bài người ở bên này, là em cự tuyệt."



Đàm Vân Sưởng sửng sốt: "Vì sao?"



Đường Nhiễm lông mi khẽ run, nhưng khóe mắt vẫn cong , "Người trong nhà...... Không quá thích em, cũng không tình nguyện lại đây. Em không muốn bọn họ cùng em hai bên đều khó xử."



Đàm Vân Sưởng khó được lúc đứng đắn, mày đều nhăn lại.



Đường Nhiễm không muốn tranh thủ đồng tình ở vấn đề này, cô rất nhanh liền đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi: "Người máy vẫn còn ở trạng thái ngủ đông sao?"



"A, đúng." Đàm Vân Sưởng chột dạ mà đồng ý,



Đường Nhiễm: "Nó làm việc được trong bao lâu."



Lâm Thiên Hoa đáp: "Hai đến ba tiếng."



Đường Nhiễm gật gật đầu.




Đàm Vân Sưởng ánh mắt ý bảo Lâm Thiên Hoa, Lâm Thiên Hoa hiểu ý mở miệng: "Nhưng mà trong khoảng thời gian đầu này tình huống tương đối đặc thù, bọn anh cần phải kịp thời thu thập một ít số liệu và phản hồi lại, cho nên 10 giờ tối mỗi ngày, bọn anh sẽ cho xe đến đây đón..... Khụ, đến đây dọn nó trở về."



"Được." Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Vậy sau khi hết điện cần cắm cái gì để sạc cho nó?"



"Không cần không cần, đương nhiên không cần!" Đầu Đàm Vân Sưởng thiếu chút nữa lắc thành trống bỏi.



Lâm Thiên Hoa cũng vội vàng tiếp lời: "Nó có hệ thống hướng dẫn tự động, trước khi lượng điện hao hết có thể tự động trở lại rương máy móc và khóa lại, toàn bộ lệnh thoại có thể nhận dạng trong suốt quá trình, còn lại em hoàn toàn không cần quản nó."



Đàm Vân Sưởng phụ họa: "Đúng vậy."



Đường Nhiễm có chút ngạc nhiên: "Lợi hại như vậy?"



"Không có gì," Đàm Vân Sưởng chột dạ mà lau mồ hôi, "Phương diện này, em cứ coi nó là cái người máy quét rác có thể tự động trở về đi."



Đường Nhiễm khóe mắt hơi cong: "Vâng."



Trước khi đi, Lâm Thiên Hoa không yên tâm mà dặn dò Đường Nhiễm: "Người máy phỏng sinh gia đình này trước mắt vẫn lấy công năng làm bạn là chủ yếu. Mấy chục vạn mô-đun ngôn ngữ cho phép nó có thể đối thoại giao lưu tốt hơn cả trợ lí giọng nói bình thường; nhưng công năng còn lại tương đối chịu hạn, tốt nhất không nên thử." Đường Nhiễm gật đầu, "Vâng, em đã biết."



Đàm Vân Sưởng: "Đường Nhiễm muội muội, người máy này...... Tương đối quý giá, vạn nhất xảy ra tình huống gì, em nhất định phải gọi điện thoại cho anh trước rồi mới quyết định a."



"Vâng."



"......"



Sau hàng ngàn dặn dò giao phó, Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng lúc này mới ưu tư nặng nề mà ngồi xe trở về.



Rời khỏi Đường gia, Lâm Thiên Hoa bất an hỏi: "Thật sự không thành vấn đề sao?"



Đàm Vân Sưởng ngồi liệt tại chỗ thở dài, "Anh đây làm sao biết?"



"Em còn là cảm thấy kế hoạch này của Trạm ca quá nguy hiểm. Chúng ta hẳn nên khuyên cậu ấy một chút."



Đàm Vân Sưởng: "Vị tổ tông kia tính tình thế nào, chúng ta khuyên được sao?"



"Nhỡ đâu, vạn nhất bị người Đường gia phát hiện thì phải làm sao?"



Đàm Vân Sưởng hừ hừ : "Anh thấy chúng ta vẫn nên cầu nguyện đừng bị người Lạc gia biết ―― đặc biệt là vị lão gia tử kia, nếu biết chúng ta đem tiểu tôn tử của ông ấy bọc thành một phần quà sinh nhật đưa cho một cô gái, còn không giết chết chúng ta sao?"



"......"



Tưởng tượng ra hậu quả, Lâm Thiên Hoa đau đớn kịch liệt gật đầu.



Cùng lúc đó, Thiên trạch Đường gia .



Hai người hầu dùng hộp cơm nhiều tầng đưa bữa tối cho Đường Nhiễm.



Để thuận tiện, khi Đường Nhiễm dùng cơm, bọn họ chờ ở phòng ăn nhỏ thông với phòng khách Thiên trạch. Thời điểm Đường Nhiễm ăn cơm, hai người liền đứng ở góc, không cố kỵ mà nhỏ giọng trò chuyện.



"Đêm nay vị Lạc tiểu thiếu gia thật sự đến đây?"



"Nghe lão thái thái cùng Lạc lão tiên sinh nói chuyện điện thoại, chắc là thật."



"Nói như vậy, hôn ước hai nhà cũng sắp định rồi?"



"Chắc là vậy."



"Vị này nhất định sẽ là cô gia* nhà chúng ta, không biết bao nhiêu gia tộc muốn đỏ mắt. Cái khác không đề cập tới, chỉ nói tới cao chi Lạc gia, ai mà không muốn trèo lên chứ?"



*Cô gia: nói chung chỉ con rể trong nhà.



*Cao chi: 1. Cành cao. 2. Ẩn dụ chỉ địa vị cao hoặc những người có địa vị cao.