Lý Hi Hòa quần áo nồng nặc mùi rượu, nửa người anh ta dựa vào tường, chân trái gác lên chân phải, ánh mắt có chút thất thần.
Anh ta nghe thấy giọng của tôi, hơi ngẩng đầu nhìn lên.
“Ừm.”
Nói xong được một câu, anh ta lảo đảo đi vào phòng ngủ.
Lý Hi Hòa uống rượu rất giỏi, tôi rất ít khi thấy anh ta say như vậy.
Đêm đến, tôi nằm bên cạnh Lý Hi Hòa.
Lý Hi Hòa đột nhiên quay lại ôm lấy tôi. Anh ta bắt đầu hôn tôi, hôn lên mặt tôi, hôn lên cổ tôi, hôm nay anh ta có chút hơi điên loạn.
Chuyển động của anh ta mạnh đến mức làm tôi đau, nhưng tôi vẫn ôm lấy cổ anh ta và đáp trả anh ta hết mức có thể.
Lý Hi Hòa vào bên trong cơ thể tôi, anh ta thì thầm vào tay tôi: “A Anh, A Anh.”
Tôi buông tay khỏi cổ của anh ta, tôi muốn nói, tên tôi không phải là A Anh mà là Từ Châu Châu.
Từ là họ của ba tôi, Châu là họ của mẹ tôi.
Từ Châu Châu là tên của tôi, một cái tên hay như vậy, lúc này đáng lẽ anh ta không nên gọi nhầm.
Đêm đó đôi chân tàn tật bắt đầu đau dữ dội.
Tôi cảm thấy cũng rất tốt, như vậy tôi sẽ không có thời gian bận tâm đến việc trong lòng cảm thấy khó chịu như thế nào.
…….
Lý Hi Hòa không biết lúc nào kiếm đâu ra được một chú chó con.
Đó là một chú chó con lông vàng, đôi mắt to tròn, thật ra trước đây tôi có nói với Lý Hi Hòa là ở nhà có thể nuôi một chú chó con hay không, Lý Hi Hòa nói rằng sẽ rất rắc rối nếu chăm sóc nó, vì vậy tôi đã không nhắc đến chuyện này nữa.
Lý Hi Hòa ôm chú chó và hỏi tôi có muốn nuôi nó hay không.
Chú chó lông vàng nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu, nó nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, như thể nó có thể hiểu được lời nói của con người.
Tôi còn tưởng rằng là Lý Hi Hòa đặc biệt tìm cho mình, liền vui vẻ ôm chó con không buông.
“Thích như vậy sao?”
Anh ta hỏi tôi.
“Anh tặng cho em, đương nhiên là em thích rồi! Tôi nhìn anh ta.
Lý Hi Hòa nhìn sang hướng khác: “Chó con có thể hơi ồn một chút.”
“Cảm ơn!”
Lý Hi Hòa không nhìn vào mắt tôi.
Tôi đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc mà không quan tâm rằng tại sao anh ta không nhìn vào mắt tôi.