Dũng Khí Để Yêu

Dũng Khí Để Yêu - Chương 37




Sau bữa ăn, Giang Hoài ấn chuông gọi phục vụ, phục vụ vào dọn dẹp bát đĩa sau đó đốt huân hương.

Mùi hoa bách hợp thanh nhã, Thư Tiếu rất thích.

“Mùi huân hương này rất giống mùi nước hoa bình thường em hay dùng.” Cô nói, “Khách sạn Nguyệt Hà quả nhiên là khách sạn năm sao, phục vụ rất chuyên nghiệp!”

“Cô Lâm, cám ơn cô đã khen ngợi Nguyệt Hà! Bất quá, huân hương này là do anh Giang tự mình chọn, hi vọng cô thích.” Người phục vụ mỉm cười nói.

Thư Tiếu khó tin quay sang nhìn Giang Hoài, trên mặt anh điểm một nụ cười nhàn nhạt.

“Làm sao anh biết em thích mùi bách hợp?”

“Anh cũng không biết đó là mùi bách hợp, chẳng qua là khi người ta đưa anh một số loại huân hương để lựa chọn, vừa vặn anh ngửi thấy một loại rất giống mùi nước hoa bình thường em dùng, nên anh nghĩ em sẽ thích.”

Thư Tiếu cảm thấy trong lòng có một hồ nước đang gợn sóng dưới ánh mặt trời chói chang, một đóa hoa thủy tiên trong nháy mắt nở rộ, cô không chút nghĩ ngợi ôm lấy đầu vai Giang Hoài, hung hăng hôn lên cổ anh một cái thật kêu.

Da thịt nơi cô vừa hôn bắt đầu nóng lên, khi cô ngẩng đầu liền phát hiện mặt anh đã đỏ rực.

Người phục vụ rất chuyên nghiệp, như cũ khom người nói, “Anh Giang, nếu như không còn gì phân phó chúng tôi ra ngoài trước.”

Giang Hoài ho nhẹ một tiếng: “Xin hãy giúp tôi gọi trợ lý hay đi cùng, cậu ấy đang ở phòng bên cạnh. Cám ơn!”

“Sao? Phải về rồi sao?” Thư Tiếu có chút lưu luyến.

Giang Hoài chần chờ một chút: “Ừm, không còn sớm, em cũng nên về nghỉ ngơi! Hơn nữa…anh muốn đến phòng vệ sinh một lát.”

Thư Tiếu nói: “Em có thể giúp anh mà.”

“Em quên lời hứa của chúng ta rồi sao?” Giang Hoài mỉm cười, ánh mắt lại không cho phép cô thương lượng, “Anh không muốn em làm bảo mẫu.”

Thư Tiếu rất muốn nói, bạn gái cũng có thể thỉnh thoảng giúp anh đi phòng vệ sinh được, chút chuyện này cũng không thể coi là bảo mẫu, nhưng cuối cùng cô vẫn không miễn cưỡng anh.

“Thật xin lỗi.” Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh, tâm tình của anh có chút xuống thấp.

“Sao lại xin lỗi? Anh không khỏe sao?” Cô cầm tay anh, khẽ hỏi.

“Em biết tôi nói cái gì mà…” Giọng nói anh lộ ra chút yếu ớt và phảng phất chút thê lương, “Đây chính là một chút trong rất nhiều phiền phức của anh thôi….”

“Bồi An, tôi muốn nói chuyện riêng với Giang Hoài một chút.” Thư Tiếu nói với Bồi An.

Bồi An đi ra khỏi phòng.

“Cho dù là chuyện “phiền phức” thì anh cũng đâu có ở trước mặt em hoàn toàn bại lộ đâu, đúng không?” Cô đẩy xe lăn tới trước ghế sofa trong phòng khách, để cho mặt anh đối diện với mặt mình.

“Thật ra thì so với em, anh mới là người càng phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, vì vậy hiện tại em sẽ không miễn cưỡng anh phải bại lộ hoàn toàn cuộc sống của mình cũng như những bất tiện trong sinh hoạt. Giang Hoài, em đối với tình huống thân thể của anh vô cùng rõ ràng: Anh có thể khống chế đầu, cảnh bộ, bả vai, có thể gấp khúc khuỷu tay cùng cuốn bàn tay, nếu nhờ sự trợ giúp từ một số thiết bị đặc thù thì có thể độc lập ăn cơm, uống nước, rửa mặt, đánh răng, cạo râu, sửa sang lại tóc và một số kĩ năng khác nữa. Em thậm chí đã từng thấy một bệnh nhân tê liệt c5 dùng một số thiết bị hỗ trợ thì có thể tự mình lái xe. Về phần chuyện anh lo lắng, đó là vì anh đứng trên phương diện của các cô gái bình thường mà lo lắng, nhưng em không phải là những cô gái ấy, em là Lâm Thư Tiếu.”

“Anh đã sớm biết em không một cô gái bình thường.” Vẻ mặt anh giãn ra rất nhiều, “Nếu vậy chẳng phải anh cũng vừa vặn có chút đặc thù sao?” Giọng nói anh có chút đùa giỡn mang theo ý cười.

Cô nở nụ cười, ánh mắt trông như trăng đêm rằm, “Bởi vậy cho nên chúng ta rất xứng đôi nha.”

“Thư Tiếu, anh không còn tư cách để xứng hay không xứng…” Anh nhìn cô, con ngươi sâu thẳm khiến người ta vừa say mê vừa đau nhói, “Anh muốn ôm em, em nguyện ý sao? Anhmuốn có em, anh có thể không?”

“Giang Hoài, em nguyện ý!” Cô đứng lên, hạ tay vịn xe lăn xuống hai bên, quay lưng về phía Giang Hoài ngồi trên đùi anh. Cô đau lòng anh không dám dùng toàn bộ trọng lượng đè lên đùi anh, hai mũi chân chống đỡ cơ thể, “Em là Thư Tiếu của anh! Anh cũng là Giang Hoài của em!” Cô nâng hai tay anh lên vòng qua ôm lấy eo mình.

Tay phải của anh ở eo cô khẽ cử động, cô biết đây là anh cố gắng rất nhiều.

Đột nhiên cô cảm giác được một thứ chất lỏng ấm nóng rơi trên gáy mình, cô ngẩn người một giây, trong lòng đau xót.

“Giang Hoài, anh có thể khóc nhưng không được phép trốn!” Cô cứng rắn nói.

“Không trốn!” Giọng nói anh nghẹn ngào bên trong pha lẫn một tia vui vẻ, “Ngồi xe lăn vốn đã chạy không được huống chi bây giờ còn mang theo em!”

Miệng cô mở to: “A, anh đây là nói em rất nặng sao? Rất nhiều người khen vóc dáng của em rất chuẩn nha…”

Lời của cô giống như đã động phải công tắc vô hình khiến cô và anh chợt trở nên trầm mặc.

Trong đầu cô lại nghĩ đến chút hình ảnh về đêm đó ở nhà cô, thân thể hai người dán vào nhau, cô hôn anh, anh phóng thích trong tay cô…Cô không biết anh có cùng nghĩ đến giống cô không nhưng mà cô nhạy bén phát hiện không khí bây giờ có chút tương tự đêm đó.

Cô theo bản năng ở trên đùi anh khẽ động một chút, muốn đứng lên nhưng lại sợ mình đột nhiên làm vậy sẽ làm Giang Hoài tính vốn nhạy cảm sẽ thấy tổn thương. Ai ngờ Giang Hoài nói: “Thư Tiếu, em ngồi lại ghế sofa đi, anh…cảm thấy có chút cố sức..”

Cô vội vàng đứng dậy ngồi lại trên ghế, chân của anh khẽ rung vài cái, cũng may chỉ là bắp thịt hơi co rút, rất nhanh liền khôi phục.

Có một tiếng thở dài rất nhẹ rất nhẹ.

Cô đưa tay đè đầu gối anh, an ủi: “Chứng co rút nhẹ giúp làm chậm quá trình héo rút cơ, đây cũng không phải chuyện xấu.”

Tay phải anh bao lấy mu bàn tay cô: “Anh biết, anh thở dài không phải vì chuyện này…”

“Anh….”Dù sao cũng là con gái, có mấy lời sẽ khiến cô rất xấu hổ, “Anh đang lo lắng…cái đó?”

Anh nói, “Thật ra sau khi rời khỏi nhà em, anh…anh đã đến bác sĩ chuyên khoa…”

“A?” Mặt cô càng đỏ hơn, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm anh.

Anh nhìn cô gật đầu một cái, có chút xấu hổ cười cười.

“Em sớm đã biết anh có thể mà!” Cô rất vui vẻ, liền đem ngượng ngùng con gái gì đó ném lên chín tầng mây.

“Thư Tiếu, em cùng một người đàn ông quen biết không bao lâu đàm luận về vấn đề này không cảm thấy có chút sát phong cảnh sao?” Giang Hoài nói, “Có điều anh cho là anh có nghĩa vụ nói cho em hiểu rõ điều này, dù sao tình huống của anh so với người bình thường cũng khác biệt….nhưng nếu như ngay cả phương diện này cũng vô dụng thì quả thật không có tư cách cùng em nói chuyện tương lai…”

“Xem ra ông trời đối với chúng ta cũng không quá tàn nhẫn, đúng không?”

“Em nói rất đúng! Anh vốn tưởng rằng may mắn đã bỏ anh đi rất xa nhưng bây giờ anhmới biết có thật nhiều điều tốt đẹp đang tồn tại xung quanh như vậy.” Giang Hoài nói, “Thư Tiếu, tối nay anh thật cao hứng.”

Thư Tiếu nhìn vào mắt anh, nói: “Có muốn đêm nay chút ta cao hứng thêm chút nữa không?”

Anh có chút hốt hoảng xen lẫn mong đợi nhìn cô, hô hấp trở nên dồn dập.

Cô đứng lên, ngồi xuống đùi anh, kéo cánh tay anh ——– đầu tiên là tay phải, sau đó là tay trái, để cho hai tay anh ôm lấy eo cô, tay trái anh rất nhanh rơi xuống, cô không nổi giận mà càng chủ động ôm anh hơn.

Hô hấp anh nặng nề, đáy mắt nóng bỏng nhưng lại nghiêng mặt tránh né làm cho chóp mũi anh lướt qua gò má cô——dường như đây là biên độ quay đầu lớn nhất mà anh có thể cử động.

“Giang Hoài, những chuyện như vậy anh không cần cảm thấy quá gánh nặng.” Rõ ràng trong lòng cô khẩn trương muốn chết nhưng cô cố đè xuống biến lo lắng thành khích lệ.

“Không” Anh nói, “Thư Tiếu, em còn chưa suy nghĩ kĩ! Anh không thể…”

Thư Tiếu không ngờ Giang Hoài vẫn để ý lời hôm đó của cô, tuy nhiên cô không thể không thừa nhận cô quả thật chưa từng suy nghĩ kĩ càng, chẳng qua là cô không nhịn được muốn thân mật với người đàn ông này, cho anh sự dịu dàng nhất. Dù sao cô cũng là cô gái lớn lên ở phương Tây, đã sớm qua cái tuổi thiếu nữ ngây ngô, vì vậy ở phương diện tình ái cô không quá bảo thủ. Cô nâng mặt anh lên, không cho anh cơ hội lãng tránh: “Giang Hoài, hiện tại em không muốn nghĩ gì nữa!”

“Em phải suy nghĩ!” Anh kiên trì nói, “Nhất định phải nghĩ kĩ!”

“Tại sao?” Trong mắt cô ánh lên mị hoặc, gò má ửng hồng mê người.

“Thư Tiếu” Anh mang theo ánh mắt đè nén nhìn cô, “Em, cô gái điên này!”

“Em thích chiến sĩ xe lăn.” Cô cười vô cùng quyến rũ, tuyệt không gượng ép.

Trong mắt Giang Hoài mang theo khoái cảm cùng kiêu ngạo cũng tràn ngập hai chữ “đầu hàng” nhưng đây là cam tâm tình nguyện “nộp khí giới đầu hàng”.

Cô bắt được tín hiệu của anh, khẽ mỉm cười một tay ôm người anh, một tay hướng thắt lưng anh đưa đến, lưng quần anh là lưng thun thoải mái, không bị cản trở cô không chút trở ngại tìm kiếm bên trong rất nhanh tìm được một vật ấm áp mềm mại.

Bọn họ hôn vành tai và xương quai xanh của đối phương, nụ hôn của anh nhẹ nhàng như mưa xuân mà cô thì ngược lại giống như bão táp mãnh liệt hôn anh!

Có điều, trận “mưa” này chợt ngừng.

Anh phóng thích trong tay cô. Cô sửng sốt một chút sau đó liền biết mọi thứ đã kết thúc.

Cô chợt dừng lại động tác, vẻ mặt ngẩn ra không thoát khỏi ánh mắt Giang Hoài, sắc mặt anh nhất thời sa sầm.

Đã không kịp thu lại tâm tình của mình. Cô đọc được khó chịu trong mắt anh, suy nghĩ một chút thay vì trốn tránh bằng không nhìn thẳng vấn đề một lần, liền nói: “Giang Hoài, anh không cần phải tự trách, thật ra chuyện này rất bình thường. Trải qua luyện tập chúng ta nhất định sẽ khá hơn.”

Anh nhìn cô, trong mắt thoáng chút ưu thương: “Anh rất xin lỗi, còn bắt em phải “luyện tập” với anh.” Anh đem hai chữ cuối nhấn mạnh xuống.

Cô muốn đem hết toàn lực ra an ủi anh không hy vọng anh đem thất bại lần này toàn bộ nhận hết lên đầu mình, khẽ cắn răng nói: “Em nghĩ, đây cũng không phải lỗi của một mình anh, em ở phương diện này…cũng không có kinh nghiệm gì cho nên…”

Giang Hoài dường như có chút ngoài ý muốn: “Anh còn cho là…”

“Bởi vì em chủ động với anh cho nên nhìn qua rất * (*)sao?” Cô có chút tức giận.

(*): chỗ này tác giả để dấu * ta cũng không biết chữ gì nhưng chắc là “sắc” hay “biến thái” gì đó =))))))

“Không, anh chỉ cảm thấy biểu hiện của em rất….”

Thư Tiếu dở khóc dở cười, thật ra kinh nghiệm của cô phần lớn là từ sách vở, các bài giảng chuyên môn về khang phục cho sinh viên, các loại sách phục hồi về phương diện tình ái cho những bệnh nhân chấn thương tủy sống cô cũng có đọc sơ qua. Cũng may là có xem trước nếu không lúc đang cùng Giang Hoài “vui vẻ” cô lại tay chân luống cuống.

“Thư Tiếu, em đừng tức giận! Anh không có tư cách truy cứu cái gì cả.” Giang Hoài rất lo lắng giải thích, “Thật ra anh cũng không phải là một kẻ bảo thủ, thân thể của em là do em hoàn toàn làm chủ, không bị bất cứ ai chiếm hữu, trừ chính mình! Em là một cô gái tốt, cho dù có cùng anh trải qua phương diện kia hay không quan hệ! Thân thể và tâm hồn không nên bị giam mãi một chỗ!” Tay phải của anh cử động không ngừng, dường như rất kích động.

Cô thấy bộ dạng khẩn trương của anh, có chút buồn cười có chút cảm động, đưa một ngón trỏ lên để ở môi anh.