Đừng Hòng Trốn

Chương 7: Không điểm




Sáng sớm, giờ mà mọi người đang ngủ, sinh viên năm nhất đại học Thanh Hoa đã phải tỉnh dậy. Hỏi tại sao, thì đây chính là kì quân sự mà sinh viên năm nhất nào cũng phải trải qua

"Tâm Di cậu mau dậy đi, đến trễ bị giáo quan phạt đó. Giản Tâm Di" Khả Ninh đã gọi cô nàng dậy từ nửa tiếng trước, nhưng căn bản không ăn thua

"Ninh Ninh, cho mình thêm năm phút đi"

Kết quả năm phút chính là nguyên phòng 401 tập hợp trễ. Nhìn giáo quan nghiêm mặt thầm toát mồ hôi.

Lưu giáo quan không cảm xúc nói:” Các em đến trễ phạt chạy năm vòng sân, bắt đầu đi. Đừng hòng giở trò, Nhâm Dạ em quản lý các em ấy, chạy đủ mới được trở về đội”

Minh Du nghe đến hai từ Nhâm Dạ liền giật mình, không nghĩ đến mình ngày đầu đi trễ lại bị anh bắt gặp. Đầu nhỏ cúi xuống, lần trước chật vật sắp té lần này là đi trễ. Quả nhiên ấn tượng của cô trong mắt học trưởng thấp đến cực điểm

“Còn không mau chạy” Lưu giáo quan quát lớn

Hai vòng đầu tiên có thể xem là chạy, những vòng sau hoàn toàn đi bộ. Bốn cô trở về hàng ngũ của mình lại nghe phê bình từ Lưu giáo quan, rốt cuộc cũng qua buổi sáng đầu tiên

Minh Du thắc mắc rất lâu mới hỏi:” Tại sao đại thần lại phụ trách cả việc học quân sự nữa vậy? Anh ấy không phải sinh viên năm ba sao?”

Thông tin linh hoạt Giản Tâm Di nhanh nhảu nói:” Cái này phải nói đến xuất thân của đại thần nha. Ông đại thần chính là thủ trưởng trong quân đội, anh ấy xuất thân từ gia đình quân nhân nên các giáo quan đều rất khách sáo. Đương nhiên vẫn là đại thần lợi hại mới có thể đến hỗ trợ”



“Gia đình quân nhân sao!”

Châu Sa tiếp lời:“ Cũng không hẳn, vì ba học trưởng làm kinh doanh. Nên anh ấy được giáo dục cả hai phương diện khác nhau”

“Hèn gì anh ấy xuất sắc như vậy” Khả Ninh cảm thán

Giản Tâm Di vui sướng:” Chúng ta sẽ được gặp đại thần suốt một tuần đấy, bỗng nhiên cảm thấy kì quân sự này rất đáng học”

Minh Du nhìn anh nói chuyện với giáo quan, dáng người anh rất cao có lẽ là mét tám, mặc quân trang rất đẹp. Đang thất thần thì thấy khóe mắt anh liếc về phía cô. Minh Du nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thảm quá nhìn lén còn bị bắt gặp nữa

“Du Du cậu sao thế?”

“Không có gì, chúng ta mau tập hợp thôi”

Buổi chiều, giáo quan chia các tiểu đội luyện tập. Tiểu đội cô lại được anh quản lí, không biết nên vui hay buồn bởi vì cô không biết bắn súng

Tâm Di hay Khả Ninh đều có thể bắn được bảy điểm. Châu Sa càng lợi hại được hẳn chín điểm, còn cô ngay cả bia cũng nhắm không trúng. Số không tròn trĩnh hiện lên, Minh Du không còn gì lưu luyến. Bộ môn này có lẽ không dành cho mình

Nhâm Dạ nhìn bảng điểm nhíu mày:” Em lúc nãy không nghe hướng dẫn của giáo quan sao?”



Minh Du cúi mặt xuống không nhìn anh, nhỏ giọng nói:” Có nghe”

“Vậy sao cả bia cũng nhắm không trúng, hửm?”

Thấy cô gái nhỏ không nói gì, Nhâm Dạ thở dài:” Các em giải lao đi, Minh Du ở lại”

Nghe được câu nói của học trưởng. Chân các cô như gắn động cơ, không chút do dự đi thẳng bỏ Du Du ở lại. Thầm cầu nguyện cho cô bình an

Giản Tâm Di nói nhỏ:” Lần này Du Du thảm rồi”

“Không phải cậu rất háo hức học với đại thần sao!? Lúc nãy chạy còn nhanh hơn bọn mình”

“Khuôn mặt của đại thần lúc nãy cậu không thấy sao, mình cảm thấy không cần nằm máy lạnh nữa, gần đại thần đủ để mình lạnh cả ngày”

Châu Sa lạc quan hơn một chút, nhìn hai người còn trong sân khách quan đánh giá:” Cậu không cảm thấy hai người họ đứng với nhau như vậy rất đẹp sao. Chính là rất đẹp đôi”

Giản Tâm Di chép miệng:” Đúng vậy nha, khuôn mặt đều là cực phẩm. Hai người đó là đang đóng phim thanh xuân sao”

“Đây gọi là trai tài gái sắc” Khả Ninh buông một câu đánh giá.