Đừng Hòng Trốn

Chương 44: Chơi xấu




Tiếng còi ra hiệu trận đấu tiếp tục vang lên, ngay từ những giây phút đầu Nhâm Dạ đã bị hai người đội bạn theo sát

Phía Minh Lục cũng không khá hơn:” Triều Vũ đón lấy”

Minh Lục chuyền bóng cho anh, đám người bên công nghệ thông tin này cũng không tìm hiểu kỹ một chút, kèm anh với Nhâm Dạ thôi chưa đủ đâu

Không phụ kỳ vọng Triều Vũ đưa bóng vào rổ một cách tiêu sái nhất

Minh Lục cùng Nhâm Dạ đang bị kèm chặt, đây là cơ hội để anh toả sáng, hào quang của ông đây bấy lâu đều bị hai tên này đoạt mất, hôm nay chính là ngày Triều Vũ này trở mình

Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Triều Vũ bị vỗ một cái vô ót:” Mau tập trung lại cho tôi, người ta san bằng tỉ số rồi kìa”

“Hảaa, khó khăn lắm ông đây mới ghi bàn mà”

Trận đấu diễn ra ngày càng gây cấn hơn, ai nấy trên sân đều mồ hôi nhễ nhại. Minh Du hồi hộp nhìn theo từng bước chân anh. Đại thần đang bị thương sao có thể chịu được thi đấu cường độ cao như vậy chứ

“Minh Lục lát nữa chuyền cho tôi”

“Ok”



Nhâm Dạ có bóng, nhanh chóng chạy vụt lên. Nghi Luân theo sát anh nói với đồng đội mình:” Kèm cậu ta”

Nhâm Dạ vượt qua được Vũ Hải, bị Nghi Luân chặn lại. Anh lùi lại một bước ổn định thân mình, ném cú ba điểm đẹp mắt vào rổ

Khi đáp xuống, Nhâm Dạ cảm thấy bên bụng nhói lên. Ánh mắt anh tối lại, lúc nãy giằng co với Nghi Luân cậu ta đã huých vào bụng anh. Xem ra là không được nên muốn phá cho hôi

Triều Vũ thấy sắc mặt anh không tốt liền chạy đến hỏi:” Cậu sao thế, vết thương lại chảy máu?”

“Cậu bảo mấy anh em cẩn thận tên Nghi Luân kia”

Càng về sau Minh Lục chuyền bóng cho anh nhiều hơn, Nhâm Dạ nhận bóng sau đó ném vào rổ hoàn toàn áp đảo người bên công nghệ thông tin

Lúc mọi người nghĩ khoa kinh tế thừa thắng xông lên, thì dẫn đội khoa kinh tế yêu cầu đổi người, Lương Vỹ chạy chậm vào sân, Nhâm Dạ vỗ vai cậu sau đó đi đến ghế chờ

Mọi người trên khán đài đều bất ngờ:” Không phải đại thần trạng thái rất tốt sao?”

Đúng lúc này một người nhìn thấy băng gạc ở cánh tay anh có vết máu:” Đại thần, anh ấy bị thương rồi!!!”

Câu nói này làm khán đài một trận ồn ào, Minh Du nhìn thấy cánh tay anh chảy máu liền lo lắng không thôi, đại thần còn không chịu băng bó đàng hoàng còn ngồi ở đó làm gì chứ:” Chị Kỳ Như, em đi qua đây một chút”



Minh Du len lén chạy vòng qua phía sân đối diện, Nhâm Dạ vẫn ngồi bất động ở đó, nhưng ánh mắt anh sớm theo dõi bóng hình cô. Xem ra tên Nghi Luân kia là đang giúp anh

Nhâm Dạ đứng lên đi về phía phòng thay đồ, anh không muốn cô khó xử. Minh Du thấy anh đi vào trong liền đi theo

Minh Du vừa đến khúc cua liền bị anh nắm tay kéo lại, lưng cô dựa vào tường. Cả người bao phủ trong hơi thở mát lạnh của anh, Nhâm Dạ thì thầm bên tai cô:” Lo lắng cho anh? Hửm”

Cô cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, mạnh miệng nói:” Mới không có, anh đừng tự luyến”

Nhâm Dạ vờ thất vọng, than thở:” Quên mất em là cô bé vô lương tâm, anh chỉ có thể tự băng bó vết thương cho mình thôi”

“Không phải anh có hoa khôi giúp rồi sao? Còn cần em làm gì?”

Nghe được chút gai nhọn trong câu nói của cô, Nhâm Dạ cảm thấy khó hiểu:” Hoa khôi?”

Giọng tủi thân mà ngay chính cô cũng không nhận ra:“Em thấy chị ấy rửa vết thương cho anh, không cần phải giấu em”

Lúc này dường như anh đã hiểu được vì sao cô gái trước mắt không nghe điện thoại cũng chẳng xem tin nhắn của anh:” Cô bé, em hiểu lầm anh. Vết thương là Triều Vũ giúp anh xử lí”

Minh Du không tranh cãi với anh, dù sao lúc đó chính mắt cô thấy Mộc Tư Tư cầm hộp cứu thương ngồi bên cạnh anh.