Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 2




Năm cậu 13 tuổi cậu được viện trưởng đưa đến trại mồ côi, trong suy nghĩ của cậu thì trại mồ côi là một nơi rất kinh khủng, sẽ có rất nhiều đứa trẻ ở đây sẽ ăn hiếp cậu nhưng bây giờ thì ngược lại những người ở trại mồ côi này ai cũng đối xử rất rất tốt với cậu nhất là bọn trẻ, điều đó khiến cậu an tâm hơn nhưng không có nghĩa là cậu sẽ mở lòng với một ai. Vì cậu rất sợ, sợ khi mở lòng với họ thì họ sẽ đột nhiên biến mất. Thời gian trôi thật nhanh, tính ra cậu đã ở đây được nữa năm rồi. Hôm nay cậu được viện trưởng bảo rằng trưa nay cậu hãy đến văn phòng của hiệu trưởng. Cậu liền vui vẻ nghe lời và đến văn phòng của viện trưởng, nhưng trong phòng ngoài viện trưởng ra thì còn có một cặp vợ chồng trung niên đang nhìn vào cậu. Thấy vậy cậu liền lễ phép cuối chào đôi vợ chồng đó. Người phụ nữ cười rồi đứng dậy bước đến trước mặt cậu đưa hai tay lên ôm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cậu và hỏi


- Cháu chính là Hàn Thần Hi sao?

- Dạ phải ạ

- Cháu thật sự rất dễ thương nha, môi đỏ nè, mũi rất thon, đôi mắt của cháu rất to da thì lại rất trắng, thật sự đáng yêu. Nhưng mà có chuyện này quan trọng hơn Thần Hi nè cháu có muốn về ở chung với cô chú không?

Sao cơ cậu không nghe lầm chứ, họ đang diễn tả cậu hay tả một con nhóc nào vậy nhưng khoan họ bảo muốn cậu ở chung sao. Nhưng mà cậu là một ngôi sao chổi ai mà dám rước cậu về ở chung cơ chứ, có khi nào chỉ là chọc ghẹo cậu không. Thấy cậu im lặng không trả lời người vợ tưởng rằng cậu không đồng ý liền nói thêm

- Đừng lo, cô chú rất thích cháu nên cô chú hứa sẽ yêu thương cháu như chính con ruột của mình vậy.

Lúc này cậu mới dám lên tiếng, nhưng chỉ nói rất nhỏ

- Nhưng mà cháu.....cháu....là sao chổi sẽ làm hại đến cô chú đấy.


- Thật ngốc, ai lại nói cháu là sao chổi, đừng nghe người ta nói. Cô chú biết hết chuyện của cháu, cháu chính là không có lỗi với lại làm gì có sao chổi nào lại đáng yêu như cháu được cơ chứ.

Khi nghe những lời nói này cậu thật sự rất muốn khóc nhưng lần này là cậu khóc vì quá hạnh phúc. Họ không có xa lánh cậu như những người thân kia của cậu, họ thật sự muốn nuôi dưỡng cậu, họ thật sự là người tốt ,thật sự cứ như là giấc mơ vậy. Cậu

giương đôi mắt đã rưng rưng nước mắt về phía viện trưởng và nhận được cái gật đầu khích lệ cậu. Thấy vậy người vợ liền hỏi

- Cháu sẽ đồng ý chứ? Sẽ về ở cùng với chúng ta chứ?

- Cô chú không gạt cháu chứ?

- Đương nhiên sẽ không rồi.

- Vậy cháu....cháu rất muốn được ở với cô chú.

- Thật ngoan. Vậy đêm nay cháu ở lại đây chào tạm biệt bạn của cháu và hãy ngủ thật ngon rồi sáng mai cô chú hứa sẽ tới thật sớm và đón cháu về nhà được chứ?


Cậu im lặng nhìn họ không nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý. Đêm nay thật dài và là một đêm khó ngủ. Như đúng lời hứa sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy đã hai người họ đến thật sớm để đón cậu. Cậu liền tạm biệt nơi có thật nhiều người tốt này và lên xe của hai người họ, sau khi ngồi trên chiếc xe oto hơn  ba mươi phút thì cậu cũng đã thấy được ngôi nhà mơ ước của cậu xuất hiện. Ngôi nhà này dù cậu nghe họ nói rằng chỉ là một căn nhà nhỏ thôi nhưng đối với cậu phải nói là to gấp 3 lầm ngôi nhà cũ của cậu.  Nhìn xa xa có một chú chó màu vàng thật to đang chạy tới thì ra họ còn có nuôi một con chó tên nó là Alex. Cậu đứng ngắm nhìn ngôi nhà này thật lâu thì bên tai liền nghe tiếng người đàn ông đó nói rằng

- Thần Hi, con có thích ngôi nhà này không?

- Dạ cháu rất thích. Cảm ơn cô chú
- Sao lại xưng cô chú, từ nay phải gọi là cha mẹ hiểu không? - người phụ nữ liền lên tiếng phản đôú

- Dạ...ch..a mẹ

- Tiểu Hi thật ngoan, nào giờ cùng cha mẹ vào ngôi nhà của chúng ta nào.

Cả hai vợ chồng đều nắm lấy tay cậu và sải từng bước vào trong ngôi nhà. Cậu giờ đây còn đang nghĩ mình đang ngủ mơ, mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, nhưng nếu đây thật sự chỉ là giấc mơ thì cậu không muốn tỉnh dậy chút nào , cứ như vậy thật sự sẽ rất tốt. Thật may đây không phải mơ và cha mẹ mới của cậu cũng không có biến mất nữa.