Đừng Hòng Trốn Khỏi Tôi

Chương 7




Tập Tập tìm được nhà vệ sinh dựa theo bảng chỉ dẫn, cô vào trong rửa tay, lúc này mới bình ổn được trái tim đang không ngừng đập nhanh của mình. Cô quyết định sẽ bắt xe đi về trước, sau đó mới gọi điện thoại cho Tập Tuấn, bảo với ông rằng cô không thoải mái, mặc dù cô cảm thấy làm như vậy không được lễ phép cho lắm.

Ngay khi cô đang cúi đầu muốn đi ra ngoài từ cửa sau thì một bóng người bỗng nhiên che trước mặt cô.

“Muốn bỏ trốn sao?” Giọng nam quen thuộc vang lên khiến cho Tập Tập sợ hãi, cô ngẩng phắt đầu lên, vừa hay đối diện với cặp mắt đen nặng nề dường như đã hiểu rõ tất cả.

Tập Tập không trả lời, định đi vòng qua người Vưu Lộ thì bị cậu kéo mạnh ôm chặt vào lòng. Cậu vùi đầu vào cổ cô rồi từ từ thở ra làm cho khắp người Tập Tập nổi da gà, nhưng cô không thể đẩy cậu ra được.

“Tớ rất vui vẻ vì có thể trở thành người một nhà với Tập Tập.” Vưu Lộ tham lam hít hà hương vị thuộc về Tập Tập từ cổ của cô, cậu không kiềm được mà buông xuống những nụ hôn dày đặc.

Tập Tập đập mạnh lên tấm lưng cậu, bàn tay nhỏ bé cố gắng hết sức để đẩy cậu ra, “Buông ra, cậu buông ra mau!”

Vưu Lộ thở ra một hơi đầy thoả mãn, sau đó mới chịu buông cô ra, tiếp theo, cậu nắm lấy tay cô, “Quay về với tớ.”

“Tớ, tớ biết rồi, cậu cứ đi trước đi.” Tập Tập đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi Vưu Lộ, nhưng cô phát hiện ra sức lực của Vưu Lộ cực kì lớn, gần như là kéo Tập Tập một đường về lại bàn ăn. Tuy nhiên, nhìn tay của cậu cứ như là đang đỡ hờ Tập Tập vậy, vì thế nên khi nhìn thoáng qua không khác gì hai người đang thân mật cùng nhau trở lại.

Tập Tuấn và Vưu Linh Tử mỉm cười vui vẻ khi trông thấy sự tương tác gần gũi giữa hai người bọn họ, sau đó, Tập Tuấn mở lời, “Tập Tập, bố và dì Vưu của con đã bàn bạc xong, ngày mốt chúng ta sẽ chuyển đến nhà của dì ấy, mọi người ở chung sẽ dễ dàng chăm sóc nhau hơn.”

“Đúng vậy, Tập Tập, nhà của dì rất lớn, con là bạn học của Vưu Lộ, dọn đến ở chung sẽ thuận tiện hơn nhiều.” Vưu Linh Tử cười nói.

“Không!” Phớt lờ tầm mắt đáng sợ của người ngồi bên cạnh, Tập Tập không thể chịu nổi mà la lên.

Ánh mắt của ba người đều tập trung nhìn vào cô, Tập Tập cắn môi không nói gì nữa, nhưng đôi tay của cô lại nắm chặt thành quyền, thân thể run lên, dường như cô đang phải chịu đựng một nỗi sợ hãi cực độ.

Sự im lặng kéo dài được một lúc lâu, Tập Tuấn và Vưu Linh Tử nhìn nhau vài giây, sau đó, Vưu Linh Tử ôn tồn hỏi cô: “Nếu Tập Tập sợ không quen thì con không cần lo, dì sẽ gọi người trang trí phòng cho con giống hệt như căn phòng ở nhà con được chứ?”

“Con xin lỗi dì, nhưng con không nghĩ là con có thể chấp nhận được chuyện này.”

“Tập Tập!” Tập Tuấn hơi tức giận.

“Con xin phép đi về trước, mọi người cứ từ từ ăn đi nhé.” Tập Tập bỏ chạy ra ngoài, Vưu Lộ nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô, không biết cậu đang suy nghĩ điều gì.

“Xin lỗi Linh Tử, anh sẽ cố gắng thuyết phục con bé, về phần bữa ăn anh đã thanh toán xong hết rồi.” Tập Tuấn đứng dậy đuổi theo Tập Tập.

Tập Tập dừng lại bên cạnh chiếc xe, quả nhiên, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy Tập Tuấn. Lên xe, đi được một đoạn rồi, Tập Tuấn mới nhíu mày nhìn Tập Tập thông qua kính chiếu hậu, “Rốt cuộc thì con bị làm sao vậy hả? Con có chỗ nào không hài lòng à?”

“Bố ơi, con không muốn bố bị người ta mắng là tiểu bạch kiểm* đâu. Chiếc xe này cũng là dì Vưu mua cho, bây giờ chúng ta còn phải chuyển đến sống trong nhà của dì ấy nữa.” Tập Tập vô thức siết chặt góc váy, đây chỉ là một lý do mà thôi, còn về lý do khác, cô không thể nói ra khỏi miệng được.

*tiểu bạch kiểm ở đây chỉ những tên đàn ông hám tiền hoặc trai bao.

Tập Tuấn giận tím mặt, “Con thì biết cái gì! Nếu không phải nhờ có dì Vưu thì bây giờ hai cha con chúng ta đã phải ăn ngủ nơi đầu đường xó chợ rồi, còn không phải là do mẹ của con sao?!”

Tập Tập co rúm người lại, cô cũng không dám nhắc đến chuyện đó nữa. Tập Tuấn quả thật không có bao nhiêu năng lực, chỉ có được cái mã bề ngoài đẹp trai. Mẹ của Tập Tập đã cưới ông mười mấy năm, sau khi nhận ra bản tính ham ăn biếng làm của Tập Tuấn, bà quyết đoán dứt áo ra đi, nhẫn tâm bỏ lại Tập Tập.

Nằm trên chiếc giường trong căn phòng rộng chưa tới 50 mét vuông, Tập Tập cảm thấy vô cùng bất lực, cô phải làm như thế nào để ngăn cản bố dọn đến ở nhà của dì Vưu đây? Còn nữa, nếu thực sự chỉ còn cách dọn đến đó, vậy thì cô phải đối mặt với thiếu niên đã khiến cho cô run sợ trong gần một năm nay như thế nào?