Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 82




Đây đã không phải là lần đầu tiên Vưu Hà đột nhiên biến mất nữa. Trong năm năm này, cứ cách một khoảng thời gian là Vưu Hà sẽ đột nhiên đi đâu mất. Có khi ngày thứ hai đã trở về, có khi sẽ biến mất đến mười ngày. Cho nên có khi Ân Du cảm thấy những quan binh ngày đêm vây quanh Vương phủ kia cũng có chỗ tốt, tuy họ không giữ được Vưu Hà, nhưng nếu không có những quan binh kia, liệu có phải Vưu Hà sẽ biến mất càng lâu hơn hay không? Thậm chí là không về nữa.

“Sao có thể chứ.” Vưu Hà lắc lắc bọc giấy trong tay, “Không phải nàng nói thích ăn bánh bao nhỏ hấp lồng trên phố Đạc Tương sao? Ta mua về cho nàng đây, ăn nhanh kẻo nguội mất.”

Ân Du nghi ngờ nhìn hắn.

Vưu Hà liền ngồi xuống bên giường, mở bọc giấy ra lấy bánh bao nhỏ nhét vào miệng nàng.

Ân Du bị nhét đầy một miệng bánh bao nhỏ thơm ngon, nàng muốn hỏi Vưu Hà sau này khi có chuyện muốn rời đi có thể nói trước với nàng một tiếng hay không, nhưng nghĩ lại nghĩ, thôi vậy, nàng không nói nữa.

Trong cung.

Ân Mịch Đường cảm thấy mấy ngày này người trong học đường nhìn nàng cứ là lạ sao đó.

Nàng biết nguyên nhân.

Nhưng biết làm sao chứ?

Chỉ có thể mặc kệ thôi. Dù sao nàng cũng không hối hận về việc tối đó ngủ lại Lăng Thiên Cung.

Tan học, nàng trực tiếp chạy đến Cung Thanh Điện. Hôm qua Thích Vô Biệt bảo nàng tan học thì đến chỗ hắn.

Khi Ân Mịch Đường chạy đến Cung Thanh Điện, bên trong đã có ba bốn cung nữ đang đứng, trong tay bưng hộp gấm. Lý Trung Luân đang báo cáo gì đó với Thích Vô Biệt. Ân Mịch Đường nghe hai câu mới nghe hiểu được những thứ trong hộp gấm kia đều là những thứ các nơi tiến cống. Thích Vô Biệt bảo Lý Trung Luân lấy ra mấy thứ đưa đến Thanh Tiên Lâu và Nhật Chiếu Đường. Lý Trung Luân vừa mới báo cáo xong những thứ muốn đưa đi Nhật Chiếu Đường, đang muốn báo cáo những thứ muốn đưa đến Thanh Tiên Lâu.

Ân Mịch Đường nhìn một cái, đều là chút đồ trang sức cho nữ nhi gia. Nàng ôm một cái ghế đôn vòng qua chiếc bàn dài đi đến bên cạnh Thích Vô Biệt ngồi xuống, hai tay chống má nhìn hắn.

“Hửm?” Thích Vô Biệt nghiêng đầu qua nhìn nàng.

Ân Mịch Đường nâng nâng cằm chỉ đồ trang sức được cung nữ bưng trong tay, nói: “Muội muốn.”

“Có của muội mà.”

“Muội muốn hết.”

“Mỗi bộ đều y như nhau, nếu muội muốn thì lát nữa bảo Lý Trung Luân lại chọn thứ khác cho muội.”

Ân Mịch Đường rũ mắt, giọng nhỏ xuống: “Nhưng muội đều muốn hết.”

Thích Vô Biệt cười nheo mắt nhìn nàng một cái, quay đầu qua nói với Lý Trung Luân: “Đều giữ lại, chọn lại mấy thứ đưa cho mấy vị bồi đọc của công chúa đi.”

Hắn vừa nói xong, Ân Mịch Đường liền bỏ tay xuống, như không có gì nói: “Muội lại không muốn nữa!”

“Tật xấu gì đây?” Thích Vô Biệt bỏ sách trong tay xuống.

Ân Mịch Đường hừ nhẹ một tiếng, quay đầu qua nhìn cuốn sách ở một bên, chính là không nhìn hắn.

Thích Vô Biệt cười phất phất tay cho Lý Trung Luân làm như lệ cũ. Lý Trung Luân cười hì hì hành lễ, mang cung nữ lui xuống.

Thích Vô Biệt đưa tay với Ân Mịch Đường: “Qua đây.”

Ân Mịch Đường ngẩng mặt nhìn trần nhà, làm như không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.

Thích Vô Biệt hơi vươn người nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo một cái, kéo nàng từ trên ghế đôn đến trên đùi mình. Hắn đặt cằm lên vai Ân Mịch Đường, hai cánh tay vòng qua eo nàng đi lấy sách trên bàn tiếp tục lật xem.

Bình tâm tĩnh khí.

Lật một trang sách tiếp tục xem.

Ân Mịch Đường đợi lại đợi, Thích Vô Biệt vẫn đang chuyên tâm đọc sách. Nàng liền duỗi tay ra che mất chữ trên trang sách, không cho hắn xem.

Thích Vô Biệt cười nhẹ một tiếng, tiếng cười đó quẹt qua vành tai Ân Mịch Đường, mềm mềm, ngưa ngứa, làm nàng không tự chủ được rụt cổ lại.

Thích Vô Biệt đặt sách xuống, đôi tay đang đặt trên eo Ân Mịch Đường ôm chặt nàng lại, sau đó dựa vào vai nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại.

Ân Mịch Đường chau mày lắc lắc tay Thích Vô Biệt: “Được rồi, muội không làm phiền huynh đọc sách nữa.”

Ân Mịch Đường nắm lấy cổ tay Thích Vô Biệt, nhấc tay hắn đặt trên bàn rồi cầm cuốn sách khi nãy nhét lại vào tay hắn: “Này, đừng làm loạn nữa, huynh tiếp tục xem đi.”

Thích Vô Biệt bỏ tay xuống, không xem.

“Huynh giận rồi hả?” Ân Mịch Đường nhíu đôi mày nhỏ quay đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, đột ngột đối diện với ánh mắt của hắn. Đôi mắt của Thích Vô Biệt mang theo ý cười nhìn nàng, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu. Ánh mắt của hắn giống như một cái lưới thật lớn, chầm chậm bao trùm lên nàng hoàn toàn.



Ân Mịch Đường duỗi tay đẩy mặt Thích Vô Biệt ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhìn cái gì mà nhìn …”

Thích Vô Biệt nắm chặt cổ tay Ân Mịch Đường, đưa tay nàng lên môi hôn nhẹ một cái. Ân Mịch Đường chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn.

Thời gian như dừng lại.

Rất lâu sau Ân Mịch Đường mới tỉnh táo lại, đột nhiên chớp mắt một cái. Nàng vội rút tay ra giấu ở sau người, siết lấy ống tay áo.

“Cái đó …” nàng mím môi, không nói nữa.

“Hửm?”

Ân Mịch Đường lại lần nữa hơi hé miệng, còn chưa nói mà mặt đã đỏ thêm mấy phần rồi. Nàng hít nhẹ một hơi, nắm lấy góc áo của Thích Vô Biệt, cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, huynh có thích muội không hả?”

Thích Vô Biệt cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Ngôn ngữ là một thứ rất yếu ớt, những lời được nói ra từ miệng thật thật giả giả không dễ dàng phân biệt được. Không bằng tự mình đi cảm nhận. Đặc biệt là tình cảm, tình cảm là thứ đáp lại trong yên lặng. Hỏi trái tim muội xem, trong tim muội sẽ có đáp án.”

Ân Mịch Đường nhướng mày, dùng giọng mũi nũng nịu hừm hừ một tiếng. Nàng giơ bàn tay đang nắm góc áo của hắn lên vỗ ngực hắn một cái: “Nhưng muội muốn nghe cơ!”

Thích Vô Biệt gật đầu, hơi trầm tư một chốc, cả người đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: “Trời trăng đều thấy, thề với ngân hà, trời đất làm chứng, núi sông hẹn ước. Năm tháng phù du sẽ không tàn, chông gai sẽ không thể cản trở. Đời đời kiếp kiếp, ngay cả khi bầu trời sụp đổ, tâm ý này cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”

Ân Mịch Đường ngây người nghe hắn nói, nhìn vào mắt hắn mà cảm thấy bản thân như rơi vào giếng sâu, không ngừng chìm xuống, mà trên đỉnh đầu là vạn trượng tinh quang sáng lạn.

Thích Vô Biệt đột nhiên cong khóe môi, cười nhẹ: “Muội nói ta có thích muội hay không, hử?”

Trước ngực đột nhiên hơi nghẹn, Ân Mịch Đường cầm vạt áo trước ngực mình, hoang mang nghiêng mặt qua không dám nhìn vào mắt Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt nhìn thật sâu vào nàng, với tình yêu hai kiếp nhìn vào nàng.

Ân Mịch Đường chậm rãi lấy lại nhịp thở, lấy dũng khí quay đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, nói: “Muội rất thích huynh, chẳng hiểu sao lại thích. Muội, muội … muội chưa thích qua người nào, chỉ thích huynh thôi. Cho nên huynh cũng phải thích muội lâu một chút, nếu có một ngày huynh không thích muội nữa, muội sẽ tức giận, sẽ không bao giờ thích huynh nữa!”

Trong ánh mắt nàng viết đầy sự mơ hồ thấp thỏm của thiếu nữ, cùng dũng khí mà đời này sẽ không có được lần thứ hai nữa.

Cô nương ngốc, ta vốn thích muội càng lâu hơn, từ khi muội còn thích người khác, lâu đến nỗi lại đợi đến một kiếp này.

“Sẽ không, muội sẽ không có cơ hội không thích ta nữa đâu.”

Trong ánh mắt thấp thỏm của Ân Mịch Đường hiện lên từng chút yêu thích, từng tia từng sợi yêu thích chầm chậm rơi xuống đến đáy mắt, chìm vào trong tim nàng.

“Hoàng đế ca ca! Hoàng đế ca ca! Huynh có nhìn thấy Đậu ……”

Tiểu Đậu Đỏ đẩy cửa chạy vào thì nhìn thấy một màn này, cả người ngây ra.

Ân Mịch Đường bị dọa, thân thể nhẹ run lên. Nàng hoang mang đứng lên từ trên đùi Thích Vô Biệt rồi đứng bên cạnh hắn, quay lưng lại với cửa. Không tự chủ được nắm chặt ống tay áo.

“Xông loạn cái gì, có còn quy củ nữa không!” Thích Vô Biệt lớn tiếng răn dạy.

Tiểu Đậu Đỏ đã lâu lắm không bị Thích Vô Biệt giáo huấn rồi, nàng rụt cổ, cũng biết mình gây họa rồi. Tiểu Đậu Đỏ cẩn thận giơ tay lên chỉ chỉ Ân Mịch Đường: “Muội, muội tìm Đậu Ngọt …”

“Tìm muội ấy làm gì!”

“Tìm, tìm muội ấy giúp, giúp muội chọn, chọn y phục ……”

“Tự mình không có mắt hay không có não mà còn phải có người chọn cho muội hả!”

Tiểu Đậu Đỏ nhíu mày muốn chạy đi, hai chân đứng ở đó cũng ngượng ngùng xoay người chạy, muốn giải thích gì đó nhưng lại chột dạ cúi thấp đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Thứ ca ca gì chứ …..”

“Được rồi, muội đi giúp Đậu Đỏ chọn y phục đây.” Ân Mịch Đường vội lên tiếng. Nàng hơi ngượng ngùng nhìn Thích Vô Biệt, nói xong liền vội vàng chạy đến cửa kéo tay Tiểu Đậu Đỏ đi ra ngoài.

Hai người buồn bực đi ra ngoài, đều cúi đầu không nói lời nào.

Hai người đi một mạch, bị gió lạnh thổi một hồi thì cảm xúc kỳ quái trong lòng kia mới từ từ lùi đi một chút.

Tiểu Đậu Đỏ chọc Ân Mịch Đường một cái, thấp giọng nói: “Đậu Ngọt, muội và Hoàng đế ca ca …. có phải là … cái đó không?”

“Không có!”

Tiểu Đậu Đỏ phồng má, không hỏi lại.

Ân Mịch Đường nghiêng đầu qua nhìn nàng, vội nói thêm một lần: “Thật không có!”

Đôi con ngươi của Tiểu Đậu Đỏ xoay xoay, qua một hồi lại nói: “Hôn rồi chứ!”



“Tỷ ….” Ân Mịch Đường quay đầu lại, không để ý đến nàng nữa.

Bởi vì nàng không phản bác lại được.

Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên cười lên, lại nhỏ giọng hỏi: “Chơi có vui không!”

Ân Mịch Đường buông tay nàng ra, bực bội nói: “Muội không chọn y phục giúp tỷ nữa, muội phải về nhà đây.”

“Đừng đừng đừng, tỷ không hỏi nữa! Tỷ còn phân phó bọn họ làm y phục mới cho muội nữa đó. Chúng ta mặc quần áo tỷ muội, đi thôi!” Tiểu Đậu Đỏ vòng lấy cánh tay Ân Mịch Đường.

Lúc này Ân Mịch Đường mới cùng Tiểu Đậu Đỏ đi Lăng Phượng Cung. Nàng và Tiểu Đậu Đỏ cùng chọn hình thức y phục mùa đông, rồi lưu lại ăn cơm tối cùng Tiểu Đậu Đỏ. Tiểu Đậu Đỏ trực tiếp giữ Ân mịch Đường lại, muốn ngủ cùng nhau.

Đêm khuya yên tĩnh, hai người nằm sát nhau trên giường.

Con ngươi Tiểu Đậu Đỏ chuyển động, tâm tư cũng nhanh chóng chuyển động theo.

Ân Mịch Đường thực không chịu nổi nữa, xoay người qua nhìn nàng, nhăn mặt nói: “Đậu Đỏ của muội à, chúng ta ngủ đi có được không? Tỷ hỏi gì muội đều nói cho tỷ rồi, không nói dối đâu.”

Tiểu Đậu Đỏ quay đầu qua nhìn nàng, mặt cũng nhăn lại như thế: “Nhưng tỷ vẫn không biết chơi có vui hay không.”

Ân Mịch Đường im lặng nửa ngày mới nôn ra một câu: “Sau này tỷ sẽ biết thôi!”

Tiểu Đậu Đỏ nghĩ một lát, lại hỏi: “Đậu Ngọt, muội nói cho tỷ biết thích một người là cảm giác thế nào thế? Là giống như trong sách mà chúng ta từng xem, cái gì mà trời xoay đất chuyển, tim đập nhanh ….”

Ân Mịch Đường tùy ý hỏi lại: “Không phải tỷ rất thích Minh Thứ ca ca sao?”

Tiểu Đậu Đỏ ngây ra một lát, đột nhiên cứng mặt lại: “Đó là ca ca tỷ!”

“Lại không phải là thân ca ca mà!”

“Huynh ấy chính là thân ca ca của tỷ! Giống như Hoàng đế ca ca và Nhị ca ca vậy!”

Ân Mịch Đường nhìn ánh mắt Tiểu Đậu Đỏ một lát mới ‘ồ’ một tiếng, nghiêm túc gật đầu: “Muội biết rồi, sau này muội không nói lung tung nữa.”

Tiểu Đậu Đỏ lật người úp sấp trên gối đầu, còn đang nghĩ ngợi linh tinh.

Ân Mịch Đường rất nghiêm túc nghĩ một lúc, rồi nói: “Muội cũng không nói rõ được thích một người là cảm giác thế nào nữa. Rất …. rất chẳng hiểu làm sao thì đã thích rồi. Sau đó thì phát hiện huynh ấy không giống với những người khác.”

Tiểu Đậu Đỏ nhích qua thơm một cái lên mặt Ân Mịch Đường.

“Tỷ làm gì vậy chứ!” Ân Mịch Đường nhíu mày nhìn nàng.

Tiểu Đậu Đỏ khổ não lắc đầu: “Không có cảm giác gì cả, hay là muội cũng thơm tỷ một cái xem xem?”

“Muội không chơi với tỷ nữa, ngủ đây.” Ân Mịch Đường lật người xoay lưng lại với Tiểu Đậu Đỏ.

Tiểu Đậu Đỏ ngồi đó không động đậy.

Qua một hồi, Ân Mịch Đường bất lực thở dài ngồi dậy thơm một cái lên gương mặt Tiểu Đậu Đỏ, nói: “Không phải một loại cảm giác, thật.”

Tiểu Đậu Đỏ chỉ chỉ mặt mình: “Muội lại thơm tỷ một cái nữa đi? Tỷ muốn cảm nhận cho tốt!”

Ân Mịch Đường chậm rãi phồng má lên, giống như bụng cá bí hơi vậy. Nhưng nàng vẫn nhích qua thơm một cái nữa lên mặt Tiểu Đậu Đỏ.

“Lần này tỷ tin rồi chứ?” Ân Mịch Đường nhìn nàng.

Tiểu Đậu Đỏ gật gật đầu, thuận tiện sờ mặt mình một cái, nói: “Thực ra vẫn có một chút cảm giác …”

“Hả?” Ân Mịch Đường mở to mắt hiếu kỳ nhìn nàng.

Tiểu Đậu Đỏ nhăn mặt: “Có chút buồn nôn ……”

Ân Mịch Đường trợn mắt càng to hơn, dùng trán mình đụng trán Tiều Đậu Đỏ một cái, sau đó tức giận nằm xuống: “Còn để ý tỷ nữa thì muội sẽ biến thành một con chó nhỏ!”

Tiểu Đậu Đỏ xoa xoa trán mình xong nhích lại gần Ân Mịch Đường nằm xuống: “Đậu Ngọt, bộ đồ thứ nhất hôm nay muội muốn màu hồng hay màu xanh lục?”

“Màu hồng.”

“Ý, không phải nói không để ý tỷ nữa sao?”

Ân Mịch Đường ngồi dậy cù nách Tiểu Đậu Đỏ. Tiểu Đậu Đỏ cười ngã trước ngã sau, còn không quên phản kích cũng gãi ngứa Ân Mịch Đường, hai người cười nháo thành một đoàn.