Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 74




Bây giờ Ân Tranh đã vào triều làm quan lần nữa, lúc Đại Thích dời đô, Ân gia cũng theo đó dời đến thành Liên An. Trong triều cũng có rất nhiều văn vó bá quan gống như Ân gia, chuyển nhà.

Dời đô đã một tháng rưỡi, tất cả hãy còn bận bịu. Người dân vốn ở thành Liên An theo thánh chỉ nhận ngân lượng lục tục chuyển nhà ra khỏi thành Liên An, còn có rất nhiều gia quyến của quan viên từ Ngạc Nam thành cũng đang trên đường chuyển nhà đến.

Hoàng cung xây ở thành Liên An đại thể không khác gì lắm với hoàng cung ở Ngạc Nam thành, chỉ là mới xây dựng không được mấy năm nên nhỏ hơn một chút. Trừ những cung điện quan trọng ra, thì những nơi khác còn chưa xây dựng và sửa chữa xong.

Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ đang sắp xếp sách ở Cung Thanh Điện. Dời đô là một quá trình lâu dài, sách vở trong hoàng cung Ngạc Nam phải kéo đến mấy ngày mới đưa được đến thành Liên An. Cung nữ và thái giám trong cung vẫn luôn bận bịu, Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường nhàn rỗi buồn chán liền bảo thái giám nâng thùng sách vào Cung Thanh Điện, xong hai người nhớ lại cách sắp xếp ở hoàng cung Ngạc Nam mà sắp xếp lại chỗ sách này.

“Tỷ thực muốn xếp lung tung một trận, sau đó nhìn Hoàng đế ca ca lông mày dựng ngược lên, nghĩ thôi đã buồn cười rồi. Ha ha ha.” Tiểu Đậu Đỏ cuộn cuốn sách lại, trong mắt hiện lên một tia nghịch ngợm.

Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, đặt một cuộn tranh ở tầng dưới cùng, nói: “Tỷ đừng có làm vậy, Hoàng thượng sẽ dữ lên với tỷ thật đó.”

“Tỷ chỉ nói vậy thôi mà.” Tiểu Đậu Đỏ thôi ngay ý nghĩ kia, trèo thang đặt cuốn sách trong tay lên tầng cao nhất.

Ân Mịch Đường lật hai cuốn sách trong tay, nhớ lại vị trí đặt chúng nó lúc trước, hình như hơi cao rồi.

Nàng quay đầu nhìn Tiểu Đậu Đỏ đang dùng thang, đành nhón chân lên dùng sức nhét cuốn sách trong tay lên giá. Cuốn sách miễn cưỡng nhét được vào một góc, vẫn không đủ cao. Mắt thấy hai cuốn sách kia chuẩn bị rơi xuống, nàng vừa muốn buông tay ra thì đột nhiên từ phía sau có người thò tay ra đỡ lấy hai cuốn sách kia, vững vàng nhét vào trong giá sách.

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn cánh tay thon gầy kia.

Ân Mịch Đường xoay người thì bị một cái bóng đen bao trùm, sau đó đụng mạnh vào ngực Thích Vô Biệt. Nàng ‘ối’ một tiếng lùi về phía sau, xoa xoa đầu mũi bị đụng đau của mình.

“Sao Hoàng thượng chẳng nói tiếng nào đã đứng sau lưng người ta thế chứ.” Ân Mịch Đường trừng hắn một cái.

“Nếu ta không đứng sau lưng muội thì hai cuốn sách kia đã rơi xuống đập trên đầu muội rồi, lúc đó sẽ còn đau hơn cả bị đụng mũi nữa ấy chứ.”

Thích Vô Biệt duỗi tay muốn gõ trán Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường vội cong đầu gối nhanh nhẹn nhảy qua một bên.

“Muội đang giúp huynh làm việc đó, chẳng thưởng gì còn muốn đánh nữa hả? Thực vô lý!” Ân Mịch Đường ôm lấy đầu, sợ Thích Vô Biệt lại qua gõ đầu nàng.

Thích Vô Biệt cởi áo khoác xuống đưa cho Lý Trung Luân, hắn vừa đi về phía trường án vừa cười hỏi: “Muội muốn được thưởng cái gì?”

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, hình như là không có gì muốn thưởng cả.

Nàng đứng ở chỗ cũ nhìn Thích Vô Biệt. Ân Mịch Đường có lúc cảm thấy Thích Vô Biệt vẫn là hắn lúc nhỏ cõng nàng kia, nhưng có lúc lại cảm thấy hắn rất lạ lẫm. Đặc biệt là khi Thích Vô Biệt mặc một thân long bào huyền sắc kia, cái loại cảm giác uy áp lạ lẫm đó lại càng nồng đậm.

Ân Mịch Đường lặng lẽ nhớ lại năm năm này, trong năm năm qua có lúc Thích Vô Biệt rất tốt với nàng, mỗi khi nàng gặp phải chuyện gì khó khăn hắn sẽ luôn kịp thời xuất hiện. Nếu nàng muốn tìm sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ đáp ứng tất cả. Chỉ cần là lời nàng nói, thứ nàng muốn, hắn sẽ không bao giờ từ chối.

Nhưng lại có khi có mấy ngày nàng không gặp hắn, ngẫu nhiên từ xa nhìn hắn một cái thì hắn cứ luôn làm mặt lạnh, những người đi theo sau hắn ai ai cũng run lẩy bẩy sợ hãi không thôi.

Thích Vô Biệt chưa từng tức giận với nàng, nhưng nàng lại có rất nhiều lần vô ý nhìn thấy bộ dáng giận dữ của hắn đối với người khác.

Về sau nàng nghe trộm Thích Vô Biệt trách phạt tội thần mới từ từ biết được những hình phạt tàn khốc như lăng trì, ngũ mã phanh thây, … là có ý gì. Lúc đó nàng còn nhỏ, lần đầu hiểu rõ còn bị dọa một trận.

Ân Mịch Đường nghe nói bách tính hương dã chửi mắng Thích Vô Biệt là bạo quân, không quan tâm cái khổ của bách tính, vì danh tiếng mà chiến tranh năm này qua năm khác, lại còn đồng thời lãng phí xây dựng cung điện dời đô.

Ân Mịch Đường còn nghe nói trong dân gian cũng có người đồn đãi Thích Vô Biệt là yêu quái chuyển thế, muốn làm hỏng hoàng vận gần ngàn năm của Đại Thích.

Thích Vô Biệt làm rất nhiều chuyện mà Ân Mịch Đường không hiểu, nhưng nàng biết đèn trong Cung Thanh Điện vĩnh viễn được thắp sáng. Lúc nàng tỉnh hắn đang bận, khi nàng ngủ hắn cũng đang bận. Bây giờ Thích Như Quy và Thích Vô Biệt lớn lên càng ngày càng giống nhau, chẳng qua Thích Như Quy vẫn mập hơn Thích Vô Biệt hẳn một vòng. Không phải Thích Như Quy mập, mà là Thích Vô Biệt quá gầy rồi.

“Hửm?”

Ân Mịch Đường ‘à’ một tiếng tỉnh táo lại mới nhận ra Thích Vô Biệt vẫn luôn nhìn nàng.

“Nghĩ cái gì mà ngây ra lâu như thế?” Thích Vô Biệt nhìn chằm chằm đôi mắt đang ngây ra của Ân Mịch Đường, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười.

Ân Mịch Đường cũng bật cười, dáng vẻ đường hoàng nói: “Nghĩ xem nên đòi Hoàng thượng thưởng cái gì đây nha.”

“Vậy đã nghĩ xong chưa?”

“Chưa, còn phải nghĩ lại ….”

“Không vội, cứ nghĩ từ từ.”

Tiểu Đậu Đỏ đứng bên cái thang nói: “Tiểu Đậu Ngọt đừng có trộm lười nhé, đến đây chuyền sách giúp tỷ đi.”



Ân Mịch Đường đáp lời xong vội đi qua giúp đỡ.

Thích Vô Biệt nhìn hai người đang bận bịu, mở miệng nói: “Bất Ly đi xuống đi, các muội xếp sách ở chỗ thấp là được, chỗ cao thì để đó đi.”

“Được.” Tiểu Đậu Đỏ xuống khỏi cái thang, “Hoàng đế ca ca, muội có được thưởng không?”

Thích Vô Biệt không trả lời nàng, đã bắt đầu phê duyệt tấu chương rồi.

“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ dẫm dẫm chân, ném cuốn sách trong tay về phía Thích Vô Biệt.

Lý Trung Luân vội chạy đến dùng cái thân đầy thịt của mình cản sách thay Hoàng thượng, hắn cười hì hì nói với Tiểu Đậu Đỏ: “Công chúa điện hạ đừng nóng nảy, ngài muốn cái gì Hoàng thượng có từng từ chối lần nào đâu? Hoàng thượng phải bận chính sự rồi.”

Hắn đè thấp giọng nói, ngón trỏ đặt bên miệng làm thủ thế im lặng.

Tiểu Đậu Đỏ trừng Lý Trung Luân một cái: “Ngươi thực phiền! Ta còn đang đợi Hoàng đế ca ca tiếp sách thế nào đây!”

Lý Trung Luân cong eo cười bồi tội.

Tiểu Đậu Đỏ không để ý hắn nữa, tiếp tục xếp sách với Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ lại bận thêm nửa canh giờ sắp xếp xong mấy tầng phía dưới. Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn giá sách chiếm chứ mặt tường phía trên, nàng còn nhớ mình lúc nhỏ khi lần đầu tiên vào hoàng cung Ngạc Nam, cái giá sách này còn chưa to bằng bây giờ đâu, mới qua mấy năm thôi mà sách ở chỗ này cũng càng ngày càng nhiều lên rồi.

Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ định đi ra ngoài thì Lưu Tô tiến vào bẩm báo Thẩm Thư Hương đã đến, Thích Vô Biệt gật đầu cho vào. Thẩm Thư Hương cầm một hộp đồ ăn đi vào cười gật đầu với Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ, sau đó đặt hộp đồ ăn lên trường án trước mặt Thích Vô Biệt.

“Đây là bánh ngọc dung mẫu thân vừa làm xong liền bảo muội đem đến.” Thẩm Thư Hương nói.

“Cữu mẫu làm à?” Thích Vô Biệt xoay cổ tay hơi mỏi, mở hộp đồ ăn ra thấy từng miếng từng miếng bánh trong suốt như pha lê được sắp xếp rất chỉnh tề. (cữu mẫu: mợ, vợ của cậu)

Thích Vô Biệt cười nói: “Hình như đã mấy năm chưa được ăn bánh ngọt cữu mẫu làm rồi.”

Thẩm Thư Hương cũng cười rộ lên nói: “Đừng nói Hoàng thượng, đến tỷ cũng mấy năm rồi chưa được ăn đây. Mấy năm trước đệ đệ còn nhỏ, mẫu thân phải chăm sóc đệ đệ nên thời gian xuống bếp liền ít đi.”

“Muội cũng muốn ăn! Cữu mẫu sao có thể thiên vị thế chứ!” Tiểu Đậu Đỏ kêu lên.

“Mới không phải đâu.” Thẩm Thư Hương bất lực nhìn Tiểu Đậu Đỏ, “Ta mới đưa qua Lăng Phượng Cung rồi, là muội không ở đó đấy chứ, bánh ngọt đã đặt ở bên kia rồi.”

“Cũng là bánh ngọc dung hả?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.

“Là bánh đậu đỏ hạt sen”.

Tiểu Đậu Đỏ cười nói: “Cữu mẫu thực tốt, vẫn nhớ khẩu vị của chúng ta!”

Tiểu Đậu Đỏ vui mừng kéo tay Ân Mịch Đường nói: “Đậu Ngọt, muội chưa từng ăn bánh ngọt cữu mẫu tỷ làm đúng không? Trù nghệ của cữu mẫu tỷ rất tốt đó, đặc biệt là bánh ngọt làm cực kỳ ngon!” (trù nghệ: tay nghề nấu nướng)

Tiểu Đậu Đỏ vừa muốn đưa tay đi lấy, Thích Vô Biệt liền gõ nàng một cái, nói: “Rửa tay đã rồi ăn!”

Cung nữ bưng nước ấm đến cho mấy người rửa tay. Ân Mịch Đường cầm một khối lên cắn một miếng nhỏ nhấm nháp. Tuy Tiểu Đậu Đỏ đã nói trước với nàng là rất ngon nhưng nàng vẫn bị hương vị của bánh ngọt làm cho kinh ngạc.

Thích Vô Biệt chỉ ăn một miếng liền thôi, nhìn Ân Mịch Đường ăn đồ ăn thôi mà cũng có thể vui vẻ như vậy thì cảm thấy rất buồn cười.

“Mịch Đường cũng thích hả?” Thẩm Thư Hương không ăn, yên tĩnh ngồi một bên.

“Ừ, ngon lắm, cực kỳ ngon. Đây là bánh ngọt ngon nhất mà muội từng ăn.” Ân Mịch Đường không tiếc lời khen ngợi.

Thẩm Thư Hương mím môi bật cười, nói: “Được rồi, lần sau tỷ kêu mẫu thân làm thêm một phần cho muội.”

“Tốt quá! Vậy thì cảm ơn bá mẫu trước nha!”

Thẩm Thư Hương vừa muốn nói chuyện, lại lấy khăn bịt miệng nghiêng đầu qua một bên ho nhẹ hai tiếng.

“Thư Hương, tỷ bị nhiễm phong hàn hả?” Ân Mịch Đường hỏi.

Thẩm Thư Hương đón lấy chén nước cung nữ đưa qua uống hai ngụm, chờ cổ họng thoải mái chút rồi mới nói: “Vừa mới chuyển đến nên chưa thích ứng được khí hậu ở đây lắm, bị gió thổi thực khó chịu.”



Thích Vô Biệt đột nhiên mở miệng: “Đưa tay ra.”

Thẩm Thư Hương ngây ra chốc lát mới đưa tay qua cho Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt bắt mạch cho nàng một lát rồi thu tay lại, nói: “Không thể dùng phương thuốc trị phong hàn như khi ở Ngạc Nam được, lát nữa gọi thái y đến xem rồi đổi phương thuốc khác.”

Thẩm Thư Hương bị dọa, bàn tay đang cầm khăn nhẹ run lên, nàng có chút sợ hãi hỏi: “kKhông phải tỷ bị bệnh lạ gì đó rồi chứ?”

Thích Vô Biệt bị dáng vẻ của nàng chọc cười, nói: “Khí hậu ở đây khác biệt rất lớn với Ngạc Nam thôi.”

“Ồ …” Thẩm Thư Hương thở phào.

Tiểu Đậu Đỏ ở bên cạnh che miệng cười: “Thư Hương biểu tỷ à, tỷ rất sợ chết nha!”

Mặt Thẩm Thư Hương hơi đỏ lên, ngượng ngùng trừng Tiểu Đậu Đỏ một cái.

Ân Mịch Đường ăn hết một miếng bánh ngọc dung xong lấy khăn lau khóe miệng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thư Hương và Tiểu Đậu Đỏ. Đại khái là vì phụ thân của Thẩm Thư Hương và Thái Hậu là long phượng thai, nên Thẩm Thư Hương và Tiểu Đậu Đỏ từ nhỏ đã rất giống nhau. Bây giờ lớn lên thành đại cô nương rồi lại càng giống nhau hơn lúc nhỏ nữa, có đến bảy tám phần tương tự. Thẩm Thư Hương bình thường luôn văn văn tĩnh tĩnh, nàng vừa trừng mắt một cái liền càng thêm giống Tiểu Đậu Đỏ rồi.

Ân Mịch Đường nghĩ, nếu hai người họ cố ý mặc đồ giống nhau, trang điểm giống nhau, thì người nào không cực quen thuộc với hai người bọn họ sẽ không nhận ra ai là ai mất.

Ân Mịch Đường lại nhìn bánh ngọc dung trong hộp thức ăn. Thực ra nàng còn muốn ăn thêm một miếng, nhưng đây là mẫu thân của Thẩm Thư Hương tự tay xuống bếp làm tặng cho Thích Vô Biệt, nàng ăn một miếng nếm thử là được rồi.

“Không muốn ăn nữa hả?” Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường nhìn ý cười trong mắt Thích Vô Biệt, cảm thấy hắn đã nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng rồi. Ân Mịch Đường đoan đoan chính chính ngồi thẳng, cười nhạt lắc đầu, quy củ nói: “Ăn no rồi, không cần … ô!”

Thích Vô Biệt trực tiếp nhét một miếng vào miệng nàng.

Ân Mịch Đường trợn tròn mắt, vội dùng tay cầm lấy miếng bánh ngọc dung.

“Ha ha ha!” Tiểu Đậu Đỏ cười lớn đưa tay đi lấy bánh ngọc dung.

Thích Vô Biệt lại vỗ lên tay nàng, nói: “Về cung ăn phần của muội đi.”

“Huynh! Ai hiếm lạ chứ! Muội đến nhà cữu cữu ăn! Thư Hương biểu tỷ, đi! Chúng ta xuất cung đến nhà tỷ thôi!” Tiểu Đậu Đỏ đứng lên kéo Thẩm Thư Hương ra ngoài. Nàng mới đi được hai bước liền trở lại, cướp miếng bánh ngọc dung trong tay Ân Mịch Đường bẻ thành hai nửa, nhét lại một nửa vào tay Ân Mịch Đường, một bộ đường đường chính chính nói: “Tình cảm của chúng ta rất tốt, muội chia cho tỷ một nửa!”

Tiểu Đậu Đỏ nhìn nhìn, phát hiện nửa kia trong tay Ân Mịch Đường lớn hơn. Nàng đổi lại miếng kia của mình cho Ân Mịch Đường rồi cười hì hì nói: “Không sao, không sao, muội ăn hết lại đòi Hoàng đế ca ca nhé!”

Ân Mịch Đường vô lực thở dài, vẻ mặt đau khổ nhét nửa miếng kia cho Tiểu Đậu Đỏ: “Cho tỷ, cho tỷ, đều cho tỷ hết!”

“Ừ ừ!” Tiểu Đậu Đỏ gật đầu liên tục, “Muội yên tâm đi, vị ca ca thiên vị kia của tỷ không cho tỷ là vì muốn để dành tất cả cho muội đó!”

Tiểu Đậu Đỏ nhét bánh ngọt Ân Mịch Đường cho mình vào miệng diễu võ dương oai với Thích Vô Biệt, xong vòng lấy cánh tay Thẩm Thư Hương lắc lư đi ra ngoài.

Thích Vô Biệt cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Mấy miếng bánh ngọt mà thôi, đáng sao hả?

“Hoàng thượng, muội về đây.” Ân Mịch Đường đứng dậy.

Thích Vô Biệt vẫn luôn nhịn cười nhìn Tiểu Đậu Đỏ quậy, thực ra đời này có thể nhìn nàng quậy phá như vậy thực là một chuyện hạnh phúc. Hắn không muốn lần nữa nhìn thấy nàng một lần lại một lần sẩy thai, cuối cùng ngày càng gầy yếu, trong mắt ngậm lệ.

Thích Vô Biệt thu hồi ánh mắt đuổi theo Tiểu Đậu Đỏ và Thẩm Thư Hương, trở lại nhìn Ân Mịch Đường, ẩn ẩn phát hiện trên mặt nàng tuy treo lên nụ cười nhạt nhưng trong mắt nàng dường như giấu đi một tia sầu muộn.

Mạt u ám kia lóe lên rồi biết mất, Thích Vô Biệt lại nhìn vào mắt nàng, chỉ nhìn thấy một đầm nước xanh trong sáng. Thích Vô Biệt thậm chí hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không.

“Thực không muốn ăn nữa sao?” Thích Vô Biệt quen thuộc kéo tay Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường lại vô ý thức giấu tay ra sau người, tránh đi.

Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn vào mắt Ân Mịch Đường, chạm phải sự hoảng hốt trong mắt nàng, lúc này hắn mới xác định được lúc nãy mình không nhìn lầm.

Ân Mịch Đường mím chặt môi, hàm răng nhẹ cắn lên đầu lưỡi. Nàng cũng không biết vì sao lúc nãy mình lại tránh đi nữa. Xong rồi, lần này Hoàng thượng nhất định sẽ nhìn ra cái gì rồi, nàng ảo não chau mày.

Nàng cúi đầu đợi Thích Vô Biệt hỏi, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy hắn mở miệng. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm của Thích Vô Biệt.

Ân Mịch Đường thót tim một cái, nàng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Thích Vô Biệt có thể nhìn thấu tất cả. Mà nàng không muốn bị hắn nhìn thấu chút nào.