Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 68




Ân Du đến sảnh trước đang chiêu đãi khách khứa, trốn sau cửa ló đầu nhìn vào trong.

Vưu Hà đang uống trà một mình, hắn cười nhìn Ân Du ngoài cửa nói: “Trốn cái gì?”

“Khụ …” Ân Du ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại y phục rồi ưỡn ngực nhỏ bước vào, “Ngươi đừng để ý cha ta, mặt ổng vẫn luôn đen như vậy đó! Thực ra cha nương ta đều đáp ứng rồi, thật đó! Ngươi đợi thêm một chút, nương ta tiến cung đón tiểu muội sắp về rồi.”

Ân Du có chút băn khoăn. Thực ra nàng biết rõ Ngụy Giai Minh đã đồng ý thì chuyện này liền xác định rồi. Tuy mặt cha nàng rất đen, nhưng trước nay đều sẽ không thật sự ngăn cản chuyện của con gái. Nhưng cha mẹ đã đồng ý là một chuyện, còn tán đồng lại là một chuyện khác.

Ai mà muốn cha mẹ đen mặt tiễn mình lên kiệu hoa kia chứ.

Ân Du cúi đầu nhìn mũi chân của mình, có chút ủ rũ.

Vưu Hà nhìn Ân Du trước mặt có chút cảm khái. Cách một đời hắn vẫn có thể nhớ được Ân Du tuổi này ở đời trước. Vẫn là giống như nàng ở đời trước, vẫn tùy tính như vậy, vẫn kiên trì bất chấp như vậy. Nhưng hắn lại thay đổi rồi.

Đời trước, một tiểu cô nương nho nhỏ như vậy lại theo sau hắn nói thích hắn, Vưu Hà chỉ cảm thấy buồn cười. Cho nên hắn cự tuyệt nàng.

Nghe nói, nàng khóc rất buồn bã, sau đó một mình rời khỏi Ngạc Nam, đến lúc trở về thì đã có một thân võ nghệ xuất thần nhập hóa.

Nghe nói, nàng cả đời không gả.

Đời trước Vưu Hà có từng thích Ân Du không? Có lẽ là không có.

Ít nhất là khi Ân Du ở tuổi này là tuyệt đối không có. Còn sau này ấy mà, hắn cũng nói không rõ được. Chỉ là ở rất nhiều năm sau, khi thời gian qua đi, cảnh vật vẫn còn như vậy nhưng người đã đổi thay, lúc hắn đứng trong lầu các nhìn nàng cất bước trên cầu mà qua, nghe người bên cạnh nói Ân Du cả đời không gả, thì trong chớp mắt liền nhớ ra được tiểu cô nương mà mình đã quên mất rất nhiều năm kia. Hắn đứng trước cửa sổ nhìn nàng bước qua, rồi đi xa, thở dài trong lòng.

Vì thân phận, vì nhiệm vụ nên trước nay Vưu Hà quen một mình một người. Nữ nhân là gì chứ? Tình yêu lại là thứ gì? Hắn chưa từng nếm qua. Nếu thượng thiên đã ban cho hắn cơ hội trọng sinh này, thì hắn cũng nguyện ý nếm thử một chút.

“Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Xác định sau này sẽ không hối hận chứ?” Vưu Hà hỏi.

“Đương nhiên là không rồi! Ta theo đuổi ngươi bao lâu mới theo đuổi được, mới đợi được ngươi đến hỏi cưới cơ chứ!”

Vưu Hà tùy tiện nói ra lời đã nói với Ân Du vô số lần: “Ngươi còn nhỏ.”

“Ngươi lớn hơn ta có năm tuổi không phải sao?” Ân Du cau mày phản bác.

“Ngươi thực sự biết thế nào là thích một người sao?” Vưu Hà lại hỏi.

“Dù sao cũng biết rõ hơn ngươi.”

Vưu Hà nghẹn.

Hắn suy nghĩ chốc lát, ngón tay thon dài chậm rãi vân vê mép chén trà, nói: “Nếu ngươi muốn đi cùng ta thì có lẽ phải đi đến một nơi rất xa, rời khỏi cha nương cùng người nhà của ngươi, rất lâu sau cũng không thể gặp mặt bọn họ được.”

“Xuất giá không phải đều như thế cả sao?” Ân Du hỏi ngược lại.

Vưu Hà ngưng một chút: “Đi càng xa, cách xa càng lâu.”

“Xa bao nhiêu? Lâu thế nào? Phải cùng ngươi về nhà ngươi hả? Nhà ngươi ở Túc Bắc đúng không?”

Vưu Hà do dự chốc lát, quyết định nói rõ với nàng: “Không, ta không phải người Thích quốc.”

Ân Du kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, nhích đến trước mặt Vưu Hà đánh giá: “Oa, khó trách ngươi không giống những nam nhân ta từng gặp! Người trong quốc gia của ngươi đều lớn lên xinh đẹp vậy sao?”

Vưu Hà lại nghẹn, quay mặt qua uống trà lạnh của mình.



“Trà lạnh mất rồi, ta đi đun ấm khác cho ngươi!”

Ân Du đứng lên, Vưu Hà nắm mạnh cổ tay của nàng rồi dùng sức kéo một cái, kéo nàng vào trong lòng.

Một mũi tên màu đen bay vào bị Vưu Hà bắt lấy trong tay. Sắc mặt nhu hòa mang ý cười trong chớp mắt lạnh lại.

Ân Du nhìn mũi tên kia, ngồi trong lòng Vưu Hà lặng lẽ đặt tay lên eo hắn.

“Du Du, bây giờ ta phải đi.”

Ân Du trừng hắn, chớp mắt liền không vui: “Ngươi không thể như thế được, ngươi không phải là đến xin cưới sao hả! Nương ta còn chưa trở lại đâu! Chuyện còn chưa làm xong nữa đó!”

Ân Du không cam tâm rời khỏi lòng hắn.

Vưu Hà không quên giải thích đơn giản với Ân Tranh, sau đó chậm rãi rời khỏi Ân gia. Hắn vừa đi đến cửa Ân phủ, thân ảnh lóe lên liền lập tức biến mất.

Phi tiễn màu đen, ý tứ chính là rút lui, khẩn cấp.

Vưu Hà đi vào một mảnh rừng rúc yên tĩnh, bên tai chỉ có thanh âm gió thổi qua lá trúc. Hắn nghiêng tai nghe một lúc liền biết mình nán lại Ân phủ quá lâu nên đến muộn rồi.

Chớp mắt có vô số hắc y nhân hiện ra, tạo thành thế bao vây.

Vưu Hà câu môi, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên mấy phần hưng phấn thị huyết. Hắn đã rất lâu chưa giết người rồi nha.

Rút trường kiếm ra, còn chưa bắt đầu động tác liền nghe thấy tiếng đàn quen thuộc.

Sát ý trong mắt Vưu Hà chớp mắt tiêu tán, không để ý những hắc y nhân bao vây chung quanh mà đi theo thanh âm, cuối cùng nhìn thấy Thích Vô Biệt ở chỗ sâu trong rừng trúc.

Thích Vô Biệt ngừng gảy cầm, nâng mắt lên nhìn Vưu Hà đang đi đến. Hắn đẩy cầm sang một bên, cầm lấy ấm rượu trên bàn đá rót hai chén, rượu xanh rót vào chén ngọc, vang lên thanh âm thanh thúy.

“Mấy năm này uống qua rất nhiều thanh trúc tửu nhưng vẫn không so được hương vị mà ngươi ủ.” Thích Vô Biệt đặt ấm rượu xuống, nói.

Vưu Hà đứng trước bàn đá, có chút sửng sốt: “Quả thế, ngươi cũng trở lại rồi.”

“Đều lui xuống đi.” Thích Vô Biệt phất tay.

“Bệ hạ …” hắc ảnh đại kinh.

Thích Vô Biệt liếc hắn một cái, hắc ảnh lập tức thu lại câu ngăn cản, mang ám vệ rời đi.

Thích Vô Biệt làm thủ thế mời, nói: “Đây là thanh trúc tửu ta làm theo phương pháp của ngươi, nếm thử xem.”

Vưu Hà nhìn Thích Vô Biệt một cái thật sâu, ngồi xuống đối diện hắn, bưng chén trà lên thử một ngụm, đột nhiên câu khóe miệng lên cười: “Rượu này của ngươi rất ngon, không khác gì ta ủ cả.”

“Không, cũng không phải hương vị kia.” Thích Vô Biệt uống cạn rượu trong chén, nhàn nhã rót thêm một chén.

Vưu Hà híp mắt nhìn hắn, mang theo vài phần ý cười: “Ngươi không ở trong cung làm cho tốt Hoàng đế của ngươi, mà xuất cung để bắt ta hả?”

Thích Vô Biệt nhàn nhạt nói: “Đời người có thể có được một tri kỷ là may mắn, lại cùng nhau trở về, sao có thể không hội họp chứ.”

Vưu Hà cười có tư có vị, hắn lắc lắc chén rượu trong tay, cười nói: “Thích Vô Biệt, lá gan của ngươi cũng thật lớn, không sợ ta giết ngươi sao?”

Thích Vô Biệt lắc đầu, mang theo vài phần bất lực nói: “Nói cứ giống như ngươi có cái bản lãnh này vậy, ngươi với ta nói sao cũng là cửu biệt trùng phùng, có thể đừng nói mấy lời vô nghĩa này hay không?”



Vưu Hà gật gật đầu, thu lại ý cười trên mặt: “Được, không nói lời thừa. Ta biết ý đồ ngươi đến tìm ta, nhưng ta có thân phận của mình, ta có sứ mệnh của bản thân. Thứ cho không thể nghe theo.”

“Trung lập, có khó vậy sao?” Thích Vô Biệt nhìn hắn.

“Ngươi sẽ bỏ qua cho Túc quốc sao?” Vưu Hà hỏi ngược lại.

Hai người đối mắt nhìn nhau rất lâu, Vưu Hà né tránh trước, ngữ khí hòa hoãn mấy phần: “Sống chết tồn vong của Túc quốc ta có thể không quản, nhưng mạng của Túc Vũ Hành, ta không thể mặc kệ.”

Rất lâu sau, Thích Vô Biệt gật gật đầu: “Như vậy à …”

Vưu Hà mang theo mấy phần cảm giác may mắn nói: “Bây giờ còn chưa phát sinh cái gì, Túc Vũ Hành chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ nửa lớn mà thôi, ngươi không thể bỏ qua cho hắn sao?”

“Không thể.” Thích Vô Biệt chém đinh chặt sắt nói.

“Với Thích quốc, với Túc quốc, các ngươi đều có những địch quốc càng đáng sợ hơn đang giương mắt hổ nhìn chằm chằm, sao lại cứ phải đánh nhau đây?” Vưu Hà ngưng một chút, “Nếu đời này ta ngăn cản Túc Vũ Hành, ngươi có thể bỏ qua cho hắn không?”

“Không thể.”

Vưu Hà dằn mạnh chén rượu lên bàn đá, giận nói: “Nói không thông, không nói nữa! Tạm biệt!”

“Vưu Hà, nghe nói hôm nay ngươi đến Ân gia xin cưới?”

Mí mắt Vưu Hà nảy lên.

“Tiểu thê tử còn chưa lớn đâu, không quản không để ý hả?” Thích Vô Biệt cười hỏi.

Vưu Hà nhấc chân, mang theo mấy phần cợt nhả: “Ta với ngươi không giống nhau, người và chuyện ngươi đặt trong lòng quá nhiều. Còn ta ấy hả, máu lạnh vô tình, tâm không trói buộc. Cái gọi là nữ nhân này, có hay không lại có gì trở ngại? Chẳng qua là cảm thấy thú vị, chơi chơi mà thôi.”

“Ồ.” Thích Vô Biệt gật đầu.

“Người đâu, đi bắt Ân gia Đại cô nương Ân Du nhốt vào thiên lao.”

Vẻ cợt nhả trên mặt Vưu Hà chớp mắt không còn, hắn vỗ mạnh bàn một cái, chỉ vào mũi Thích Vô Biệt mắng: “Thích Vô Biệt, quy củ năm đó khi chúng ta xông pha giang hồ ngươi đều quên rồi phải không? Không liên lụy phụ mẫu người nhà! Ta thấy ngươi là làm Hoàng đế đến chút khí phách tối thiểu cũng không còn nữa rồi!”

Thích Vô Biệt ngược lại cười đến vui vẻ, hắn thừa nhận: “Ừ, từ lúc đăng cơ xưng Đế, sớm đã không biết hai chữ khí phách này nữa rồi.”

Vưu Hà lạnh mặt tự rót rượu cho mình, một hơi cạn sạch.

Thích Vô Biệt nói: “Ta không cần ngươi nhập ám các, cũng không cần ngươi giúp ta làm gì cả. Ở lại Ngạc Nam thành, ta sẽ tặng ngươi một căn nhà lớn cho ngươi trồng hoa nuôi cá, ủ rượu đánh đàn, thuận tiện còn có thể nuôi tức phụ nữa. Ngày qua như thế không phải rất tốt sao?”

“Thứ ta muốn ngươi cũng rất rõ ràng.” Vưu Hà nói, “Nếu ngươi muốn giết Túc Vũ Hành thì phải bước qua xác ta cái đã.”

Hắn ngưng một chút, lại thêm một câu: “Đương nhiên, nếu hắn muốn động đến ngươi thì Vưu Hà ta sẽ dùng mạng ngăn chặn.”

Thích Vô Biệt trầm mặc, một tay nâng ống tay áo, một tay cầm ấm rượu lên rót đầy hai chén trúc thanh tửu thơm ngọt.

Vưu Hà thở dài, lại cầm chén rượu lên uống cạn: “Cáo từ!”

Hắn đứng dậy, vừa bước ra một bước thì đột nhiên bước chân có chút phù phiếm. Hắn xoay người lại, chấn kinh nhìn Thích Vô Biệt, sau đó trước mắt tối đen, cả người thẳng tắp đổ xuống.

Thích Vô Biệt nhàn nhã uống hết rượu trong chén.

Không phải ta đã nói rồi sao? Từ khi ta trở thành Hoàng đế Thích quốc, sớm đã không biết đến hai chữ khí phách kia nữa rồi.