Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 6




“Đến đây rửa tay.” Thích Vô Biệt dùng khăn sạch lau tay, quay đầu qua gọi nàng.

Ân Mịch Đường siết ống tay áo sợ làm rơi cuốn sách giấu trong đó, nàng giương cổ lên ra vẻ đoan trang nói: “Còn chưa ăn xong nữa, lát nữa hẵng rửa.”

“Muốn ăn gì thì nói với Lý Trung Luân.” Thích Vô Biệt nói.

Ân Mịch Đường gật đầu như giã tỏi, nàng trèo trở lại ngồi trên ghế mây, ưỡn ngực quy quy củ củ ngồi chỗ đó, cũng không ăn điểm tâm nữa.

Thích Vô Biệt kỳ quái nhìn nàng một cái, tuy thấy là lạ nhưng cũng không hỏi gì thêm. Bởi vì bên cạnh có Thích Như Quy và Thích Bất Ly, Thích Vô Biệt cũng biết trong đầu của tiểu hài tử chính là không rảnh được một lát, luôn có những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái. Hắn không suy nghĩ nhiều liền tiếp tục lật xem cổ tịch.

Ánh mắt Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt mang theo quang mang lấp lánh, tràn ngập chờ mong. Sách trong tủ là số chẵn, số sách trong mỗi ngăn đều giống nhau, bây giờ ít đi một cuốn …

Không bao lâu sau, Thích Vô Biệt đã xem xong cuốn sách trong tay, xoay người đặt sách vào tủ sách. Lần này hắn không có nhanh chóng lấy sách rồi xoay người.

Ân Mịch Đường duỗi dài cổ, mắt to chớp chớp nhìn hắn, đôi tai cũng dựng lên. Tiếp đó liền nghe được tiếng cười nhẹ của Thích Vô Biệt.

Ân Mịch Đường không tự chủ được đem sách giấu trong tay áo nhét vào sâu hơn.

Lúc Thích Vô Biệt quay đầu nhìn Ân Mịch Đường, nàng đang giả vờ nhàn nhã tựa cửa sổ xem phong cảnh, vì muốn làm cho thật, đôi chân ngắn của nàng còn lắc qua lắc lại, thậm chí còn hận không thể hát lên nữa. Chỉ đáng tiếc nàng nửa người trên thẳng tắp, tư thế ngồi đoan trang đó lại có chút cứng ngắc.

Thích Vô Biệt cúi người lấy một cuốn sách từ trong chiếc hộp gấm ở tầng dưới cùng đặt vào vị trí của cuốn sách bị thiếu. Sau đó tùy tay lấy ra một cuốn sách muốn xem rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc sách.

Ân Mịch Đường há to miệng, mất cả nửa ngày mới hoàn hồn về, nhíu mày nhìn nhìn Thích Vô Biệt lại nhìn nhìn một dãy hộp gấm ở tầng cuối cùng của giá sách. Thì ra trong hộp gấm đều là sách cả ….

Vẻ mặt Ân Mịch Đường từ kinh ngạc chuyển sang ủ rũ, nàng cúi đầu nhỏ vỗ vỗ cuốn sách giấu trong tay áo.

Lý Trung Luân sớm nhìn thấy tất cả, đang cố gắng nín cười.

Thích Vô Biệt nhướng mày, không mặn không nhạt liếc Lý Trung Luân một cái. Lý Trung Luân giật mình, vội cứng rắn đem ý cười bên khóe miệng kéo về, cung kính hỏi: “Bệ hạ, sắp đến giờ dùng ngọ thiện rồi, có muốn lưu Nhị điện hạ, Công chúa và Ân tứ cô nương lại dùng thiện không ạ?”

Thích Vô Biệt gật đầu, Lý Trung Luân lập tức đi chuẩn bị.

“Hoàng thượng, thần nữ cũng muốn xem sách.” Ân Mịch Đường đứng trước trường án, thân hình nhỏ nhỏ chẳng cao hơn trường án bao nhiêu.

Mâu quang Thích Vô Biệt chợt lóe lên, dường như đã đoán được cái gì đó. Hắn cười hỏi: “Biết chữ không?”

“Có học qua chút chút …” Đôi mắt đen của Ân Mịch Đường xoay một vòng, lại nhanh chóng thêm một câu, “Ta xem xem chút thôi.

“Ừm.” Đáy mắt Thích Vô Biệt nhiễm lên ý cười, cũng không vạch trần nàng.

Ân Mịch Đường đi đến trước tủ sách, có hình có dạng lật lật sách một hồi, trong lúc đó có mấy lần quay đầu trộm nhìn Thích Vô Biệt, thấy hắn vẫn luôn quay lưng lại với mình, nàng mới yên tâm lặng lẽ cúi người xuống đem sách trong ống tay áo nhét lại vào trong hộp gấm.

Thích Vô Biệt nghe thấy rõ ràng mấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của tiểu cô nương phía sau mình.



“Không muốn xem sách nữa.” Ân Mịch Đường nói.

“Vậy muốn làm gì?” ánh mắt Thích Vô Biệt tập trung nơi ánh đôi mắt lơ đãng của nàng, thuận theo nói.

“Đi ăn đồ ăn!” nàng xoay người đi đến bên ghế mây, bước chân linh động lên nhiều. Cánh tay buông lỏng hai bên cũng vung vẩy qua lại theo động tác của nàng, tạo nên đường sóng trên ống tay áo vải sa mỏng màu hồng phấn.

Không lâu sau Thích Như Quy và Thích Bất Ly cùng nhau trở lại, Tiểu Lâm Tử ôm đại miêu đi theo sau hai người.

“Đại miêu!” Ân Mịch Đường từ trên ghế mây nhảy xuống ôm lấy con mèo mềm mại đầy lông từ trong lòng Tiểu Lâm Tử. Nàng phải gắng lắm mới ôm được nó, con mèo này tuổi không nhỏ nữa, bình thường ăn ngon ngủ kỹ nên biến thành một con mèo mập mạp.

Đại miêu lười biếng liếc Ân Mịch Đường một cái, run run mà “meo ô” một tiếng, nó sợ Ân Mịch Đường sẽ làm rơi nó mất.

“Muội đừng làm rơi nó đấy.”

Tiếng Thích Như Quy mới rơi xuống thì tay Ân Mịch Đường không giữ nổi nữa, đại miêu liền rơi từ trong lòng nàng xuống. Lúc sắp rơi đến trên mặt đất, đại miêu liền nhanh chóng điều chỉnh tư thế, “meo ô” một tiếng tiếp đất, sau đó nhảy mấy cái chạy trốn đến dưới ghế mây.

Ân Mịch Đường “ôi” một tiếng, nhanh chóng cúi xuống nhìn đại miêu dưới chiếc ghế mây, dỗ dành nó: “Đại miêu à đại miêu, ra đây nào, ta sẽ không làm rơi ngươi nữa đâu.”

Đại miêu khinh thường liếc nàng, đem đầu đặt trên móng vuốt phía trước, nhắm mắt lại.

“Đại miêu à đại miêu!” Ân Mịch Đường lại kêu hai tiếng.

Thích Bất Ly “ha ha” cười một trận, chỉ vào Ân Mịch Đường nói: “Muội ôm không nổi nó, nó không tin muội đâu!”

Thích Như Quy cũng ở bên cạnh cũng thương tiếc lắc đầu, “Muội không nổi nó, không trách nó được, chỉ có thể trách muội thôi.”

Ân Mịch Đường rất biết cho mình một bậc thang, nàng đứng dậy, dáng vẻ nghiêm túc nói với Thích Như Quy: “Trách huynh ché, tại huynh nuôi nó mập quá rồi, mập giống như huynh vậy.”

Thích Bất Ly ở bên cạnh cười mắt cong cong.

Thích Như Quy không phục, muốn tranh biện.

“Là mập quá rồi.” Thích Vô Biệt đột nhiên mở miệng nói.

Thích Như Quy dẫm dẫm chân, nhanh chóng tranh luận lại: “Ca, đại miêu không mập, bởi vì nó là mèo, không phải …”

“Là nói đệ.” Thích Vô Biệt ngắt lời Thích Như Quy.

“Huynh …” Thích Như Quy nghẹn lời, hắn trừng mắt nhìn Thích Vô Biệt, cái má núc ních thịt cũng phồng lên. Không bao lâu cái má phồng lên liền xẹp xuống, đôi vai tròn tròn cũng ủ rũ. Hắn nhìn ca ca có ngũ quan giống mình, không thể không thừa nhận mình thật sự mập mạp hơn ca ca nhiều lắm.

Ân Mịch Đường và Thích Bất Ly cười một hồi, nàng xoay đầu nhìn Thích Như Quy đang không vui, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm giác tội lỗi. Chuyện này vốn là do nàng mà ra, là vì nàng mới làm cho Như Quy ca ca không vui.

“Như Quy ca ca, mập chút mới dễ nhìn!” Ân Mịch Đường duỗi tay ra nắn nắn đám thịt mềm trên mặt Thích Như Quy.

“Còn mềm …” đầu ngón tay trắng nõn của Ân Mịch Đường lại nắn thêm một hồi trên mặt Thích Như Quy, nàng híp mắt thêm một câu.



Thích Bất Ly cũng có hứng thú, đến nắn nắn một bên mặt khác của Nhị ca ca, nàng một tay nắn mặt Nhị ca ca, một tay nắn mặt mình, lấy làm lạ mà nói: “Nhiều thịt thật! Nhiều hơn cả muội!”

Thích Như Quy ngốc ngốc cũng vui vẻ trở lại.

Thích Vô Biệt ngồi sau trường án cách bọn họ một khoảng cũng từ từ nhiễm lên ý cười nơi đáy mắt, làm hắn dần dà trở nên nhu hòa hơn.

Lý Trung Luân phân phó cung nữ nhanh chóng chuẩn bị xong ngọ thiện, một đứa trẻ giả cùng ba đứa trẻ thật vây quanh bàn vuông ngồi xuống.

Thích Như Quy thích ăn thịt, đang cầm cái chân gà lớn há miệng lớn gặm. Thích Bất Ly kén ăn, cắn một ngụm cá ướp mẫu đơn tinh xảo, liền nhíu mày để xuống. Ân Mịch Đường lúc ăn đều rất ngoan, nàng cúi thấp đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà ăn bánh trứng ngỗng.

Thích Vô Biệt uống mấy ngụm trà lẳng lặng nhìn ba người. Năm tháng đằng đẵng, kiếp này có thể lần nữa lớn lên cùng bọn họ, hay là nói có thể nhìn ba người bọn họ lớn lên, là một loại may mắn.

Thích Như Quy “ôi” một tiếng, hai tiểu cô nương bên cạnh đều ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Sao thế?”

Thích Như Quy xòe bàn tay ra, lòng bàn tay tuy là đỡ sưng hơn ban sáng, nhưng vẫn còn đỏ hồng một mảng.

“Không sao!” hắn vẫy tay một cái, lại cầm lấy tôm trong bát lên tiếp tục ăn.

Thích Vô Biệt liếc bàn tay Thích Như Quy một cái, hơi nhíu mày lại.

Buổi tối, Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, nói: “Lý Trung Luân, Trần tiên sinh tuổi tác đã cao, ngươi chọn lại tiên sinh cho Nhị điện hạ đi.”

Lý Trung Luân trước nay rất biết nhìn mặt đoán ý, biết Hoàng thượng vẫn là không vui chuyện Nhị điện hạ bị đánh thước. Hắn nhanh chóng đáp lời, còn thề thốt sẽ chọn người phù hợp nhất.

Thích Vô Biệt gật gật đầu, qua một lát lại nói: “Nhị điện hạ bướng bỉnh, chọn người nghiêm khắc chút.”

“Vâng …” Lý Trung Luân lại đáp ứng. Trong lòng hắn lại cười khổ, Hoàng thượng là muốn tìm người nghiêm nghị dạy Nhị điện hạ, lại không được quá mức nghiêm khắc. Cái mức độ này không dễ nắm bắt đâu à …

“Bệ hạ, Nhật Chiếu đường chỉ có Nhị điện hạ tự mình đọc sách, khó tránh khỏi cô đơn, không thì chọn vài công tử trong nhà các vị triều thần có tuổi tác tầm tầm Nhị điện hạ đến đọc sách cùng ngài ấy. Nói không chừng Nhị điện hạ sẽ không mâu thuẫn đối với việc đi học như trước đây nữa.”

Thích Vô Biệt gật đầu.

Thích Vô Biệt đột nhiên nghĩ đến Thích Bất Ly cũng nên đi học rồi. Trước đây Thích Bất Ly cũng đã đi học rồi, chỉ là từ sau khi nàng bị bệnh nên phải ngừng lại.

Hình bóng Ân Mịch Đường nhảy vào đầu hắn, Thích Vô Biệt tính toán thời gian, những ngày tiếp theo Ân gia sẽ tranh chấp không ngừng. Đầu mày Thích Vô Biệt nhíu lại, hắn không muốn thấy khuôn mặt nhỏ vô ưu vô lo của Ân Mịch Đường dần dần nhiễm lên vẻ phiền não.

Thích Vô Biệt nói: “Công chúa Hồng Nguyên cũng nên đi học lại rồi, cùng nhau chọn mấy nữ nhi nhà triều thần tuổi tác xấp xỉ, phẩm tính đoan trang làm bạn đọc sách cùng nàng.”

“Vâng.” Lý Trung Luân đáp ứng, vội vã đi ra ngoài. Hắn bước ra khỏi cửa rồi xoay người đóng cửa, nhìn Hoàng thượng đang đọc sách một cái.

Lại nói, Hoàng thượng có chăng cũng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi thôi, mà đã không cần đi học nữa rồi. Ban đầu, thiên phú vô sư tự thông của Thích Vô Biệt đã làm cho triều thần và con dân Đại Thích chấn kinh, bây giờ lại cũng đã thấy bình thường rồi.