Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 22




Thái hậu sờ sờ trong ống tay áo lại cái gì cũng không sờ được, lại sờ sờ lên đầu tóc đen được vấn lại, trên đó chỉ cắm một cây trâm ngọc trắng, không gỡ xuống được, liền dứt khoát cướp lấy cây dù giấy dầu trong tay Thái thượng hoàng ném xuống Thích Vô Biệt.

“Con giỏi nhỉ, mới đăng cơ nửa năm đã muốn lập hậu, lại nửa năm nữa liền muốn tuyển tú hả? Lại ba năm nữa là muốn hậu cung ba ngàn giai lệ?” Thái hậu tức giận duỗi ra năm ngón tay, “Năm tuổi, con mới năm tuổi thôi! Bây giờ đã muốn cái này, há chẳng phải là muốn đi lên con đường hôn quân rồi à!”

Thái hậu là được Thái thượng hoàng nuôi lớn, cho dù đã làm mẹ rồi nhưng lúc tức giận thì khí thế cũng không đủ, còn mang chút yêu kiều.

“Sẽ không có hậu cung ba ngàn giai lệ, trong cung này về sau chỉ có một hoàng hậu mà thôi.” Thích Vô Biệt ngưng lại một chút, “Tục nói, con tông không giống lông cũng giống cánh, trong thân thể hoàng nhi chảy dòng máu của phụ hoàng, dĩ nhiên là cũng sẽ như thế.”

Thái thượng hoàng vẫn luôn im lặng giờ mới cười nhẹ một tiếng, hiểu rõ nhi tử đây là đang cầu cứu mình, nhưng hắn không muốn chộn rộn vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con đâu. Hắn phất tay, phút chốc liền có người lặng lẽ chạy lên nóc nhà đưa cây dù vào trong tay hắn, lại nhanh chóng lui xuống. Thái thượng hoàng mở dù ra che nắng cho Thái hậu, nhàn nhã nhấc bước chân.

Nhưng sau khi Thích Vô Biệt nói ra lời này, biểu tình trên mặt Thái hậu liền hòa hoãn lại. Nàng nhìn Thái thượng hoàng bên cạnh, lại soi xét Thẩm Vô Biệt một hồi, mới hỏi: “Nghe ý tứ của con, nhân tuyển cho vị trí hoàng hậu đã có rồi hả?”

“Ân Tứ.”

Nghĩ đến một màn vừa rồi, Thái hậu liền trầm mặc xuống, Thích Vô Biệt đột nhiên nói đến chuyện lập Hậu làm cho nàng ngoài ý muốn quá rồi, nàng phải suy nghĩ thật kỹ mới được. Nhũ danh của Ân Mịch Đường cũng là nàng đặt, nàng đương nhiên là rất thích đứa nhỏ này. Nhưng Ân Mịch Đường còn quá nhỏ, mới chỉ là độ tuổi mới hiểu chuyện mà thôi. Từ góc độ người làm mẹ mà nói, Thái hậu không nắm chắc được Ân Mịch Đường sau này sẽ là một cô nương tốt mạnh mạnh khỏe khỏe hay không, có thể gánh vác được vị trí hoàng hậu này hay không. Từ góc độ khuê mật của Ngụy Giai Minh mà nói, Thái hậu cũng phải nghiêm túc suy nghĩ, nếu bây giờ đem chuyện này định xuống rồi có làm hại đến một tiểu cô nương bốn tuổi hay không.

“Gấp cái gì, nói sau đi!” Thái hậu đẩy Thái thượng hoàng một cái, muốn đi xuống. Nàng không thể tự mình đi xuống được, phải để Thái thượng hoàng mang xuống thôi. Thái hậu là muốn đến Bích Thủy lâu xem xem Ân Mịch Đường, cũng thuận tiện thăm dò tiểu cô nương một chút, ít nhất phải biết Ân Mịch Đường có ghét tiểu hoàng đế hay không chứ.

Thích Vô Biệt nhìn ra Thái hậu là đang suy nghĩ, như vậy là được rồi. Hắn là hoàng đế, có thể hạ một cái thánh chỉ là được, chỉ là hắn dù sao cũng bị nhốt trong thân thể một đứa nhỏ năm tuổi, nếu làm như vậy thật, chỉ sợ sẽ có điều dị nghị, đối với Ân Mịch Đường cũng không tốt. Mà nếu là Thái hậu dùng danh nghĩa định hôn để hạ ý chỉ thì sẽ giải quyết được rất nhiều phiền phức.

Lúc Thái hậu đi đến Bích Thủy lâu, Ân Mịch Đường vừa mới thay xong một bộ đồ sạch sẽ. Thái hậu ngồi xuống, kéo Ân Mịch Đường đến bên người, ôn nhu hỏi: “Tiểu Đậu Ngọt này, con thấy Hoàng thượng là người thế nào?”

“Lợi hại! Rất lợi hại ạ!” Ân Mịch Đường dựng ngón tay cái, mắt nhỏ lại bay đến chiếc hộp trên tiểu ki. Chiếc hộp là Thái hậu mang đến, bên trong là các loại kẹo Thái hậu mang về từ Tiêu Bắc trong chuyến đi lần này. Kẹo này trước đây Ân Mịch Đường có ăn qua một lần, rất ngọt rất thơm cũng rất giòn, nàng rất thích. Tất cả lấy hiếm làm quý, bởi vì không thường được ăn, vô hình chung liền biến thành càng ngon hơn nữa.

Thái hậu nhìn ra, cầm lấy một miếng nhét vào trong tay nàng, hỏi: “Hoàng thượng lợi hại chỗ nào?”

“Biết rất nhiều thứ, không giống với người khác chút nào!” Ân Mịch Đường nhai nhai kẹo trong miệng, rộp rộp.

Thái hậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy con cảm thấy Hoàng thượng có khuyết điểm gì?”

“Huynh ấy là Hoàng thượng, không thể nói.” Ân Mịch Đường lắc đầu, miệng tiếp tục chép chép.

“Không sao, nó là Hoàng thượng, cũng là con trai của ta, nói với ta không sao, không ai dám trách con đâu.”

Ân Mịch Đường ăn hết kẹo trong miệng, lại liếm khóe miệng, ngập ngừng nói: “Không thích nói chuyện, không thích cười, mọi người đều sợ huynh ấy …”

Thái hậu gật gật đầu, suy nghĩ.

Ân Mịch Đường nhìn thái hậu một cái, lặng lẽ lấy một miếng kẹo nhét vào trong miệng, tiếp tục rộp rộp.

“Vậy con thích Hoàng thượng không?”

“Thích ạ.” Ân Mịch Đường gật đầu, “Người tốt thì con đều thích hết.”

Thái hậu đổi một cách hỏi khác: “Vậy Tiểu Đậu Ngọt có muốn luôn luôn ở bên cạnh Hoàng thượng không?”

“Có Lý Trung Luân vẫn luôn ở bên cạnh huynh ấy mà!”

Thái hậu cười ngất, nàng coi như hiểu rõ rồi, chuyến này là không công rồi. Đứa bé này còn nhỏ, căn bản cái gì cũng không hiểu. Nàng ôn nhu nhìn tiểu cô nương đang nhai kẹo giòn, đôi má trắng mềm phồng phồng.

“Ăn từ từ thôi.” Thái hậu thấy nàng ăn xong lại đưa cho nàng một miếng.

Trần ma ma tiến vào bẩm báo bốn cung nữ bên người Tiểu Đậu Đỏ đưa đồ đến. Thì ra Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên có hứng chí cắm hoa, một hơi cắm liền mấy bình, liền để cho bốn cung nữ một người ôm một bình đưa đến cho Ân Mịch Đường.

“Đẹp quá! Đẹp quá!” Ân Mịch Đường ôm lấy bình hoa lớn cực kỳ vui vẻ.

“Từ từ thôi, kẻo ngã.” Thái hậu cúi người, duỗi tay đỡ đáy bình, lo lắng Ân Mịch Đường nhỏ bé không ôm được sẽ làm rơi bình hoa, bình hoa rơi là chuyện nhỏ, nhưng làm Ân Mịch Đường bị thương là không được đâu.

“Chuẩn bị đặt ở chỗ nào đây?”

“Ồ …” Ân Mịch Đường quay đầu xem xét căn phòng, bắt đầu lên kế hoạch. Nàng đưa bình hoa nặng nề giao cho Trần ma ma ôm, mình liền ở trong sảnh và phòng ngủ tìm chỗ đặt bốn bình hoa này.

Thái hậu nhìn Ân Mịch Đường vui vẻ chạy đi chạy lại giữa mấy căn phòng liền cười, nàng đứng dậy muốn rời đi liền đột nhiên chú ý đến bức tranh chuối sứ treo trên tường. Bức tranh chuối sứ này thật kỳ quái, chuối sứ bên này giống như đứa nhỏ vẽ bậy, núi giả bên kia thì nét vẽ bay bổng.

“Chuối sứ này là cô nương nhà các ngươi vẽ sao?” Thái hậu hỏi Trần ma ma.

“Không phải ạ.” Trần ma ma vừa muốn nói tỉ mỉ thì Ân Mịch Đường ở phòng bên cạnh liền gọi bà.

Thái hậu nói: “Ngươi đi đi, đừng để nàng ngã.”

Trần ma ma ứng một tiếng, nhanh chóng đi qua.

Y Xuân ngẩng đầu nhìn thấy Thái hậu vẫn luôn nhìn bức tranh chuối sứ hứng thú không giảm, nàng ta do dự một hồi, mới mở miệng nói: “Thái hậu nương nương, bức tranh chuối sứ này là Hoàng thượng và Công chúa cùng nhau vẽ ạ.”

Thái hậu đã ẩn ẩn nhìn ra núi giả trên bức tranh là Thích Vô Biệt vẽ, nhưng không nghĩ đến chuối sứ là con gái nàng vẽ, liền tùy tiện hỏi: “Sao lại treo ở chỗ Tiểu Đậu Đỏ bên này?”

“Là Ân tứ cô nương chủ động xin công chúa.”

Thái hậu nhìn bức chuối sứ này từ từ cau mày, Ân Mịch Đường xin bức tranh này làm gì? Có phải là do hòn núi giả trên bức tranh là Thích Vô Biệt vẽ nên mới xin hay không?



Y Xuân không biết tâm tư của Thái hậu, thấy Thái hậu cau mày thì chỉ cho là trong lòng Thái hậu không vui, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, cười nói, “Ân tứ cô nương hoạt bát đáng yêu, quan hệ rất tốt với công chúa.”

Thái hậu thu hồi ánh mắt từ trên bức tranh chuối sứ lại, nhìn hướng Y Xuân, thuận tiện hỏi: “Những ngày này, Tiểu Đậu Ngọt thường vào cung chơi với công chúa sao?”

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, Ân tứ cô nương là bình thường vào cung kéo công chúa chơi. Lúc trước, khi vườn chuối sứ mới sửa xong, Ân tứ cô nương còn kéo công chúa đi chơi cả nửa ngày, mấy ngày đó thân thể công chúa yếu ớt, chúng nô tỳ khuyên thế nào cũng không khuyên được, cuối cùng công chúa ngất đi trong vườn chuối sứ ạ.”

Chuyện Tiểu Đậu Đỏ ngất đi lần trước Thái hậu có biết, nàng tùy tay làm một kiểu hạc vọng lan, nghe Y Xuân nói dần dà nghe ra đôi chỗ không đúng. Nàng liếc Y Xuân một cái, hỏi: “Xem ra Công chúa rất nghe lời của Ân tứ cô nương hả?”

Y Xuân mím môi cười, nói: “Ân tứ cô nương miệng ngọt ạ.”

Y Xuân năm nay mười tuổi, hầu hạ bên người Tiểu Đậu Đỏ rất lâu rồi, là một cung nữ cơ linh. Ma ma bên người Tiểu Đậu Đỏ cũng nhiều, cung nữ tuổi đều không lớn lắm, Y Xuân này coi như là có tiếng nói nhất trong đám cung nữ.

Thái hậu muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhìn Y Xuân một cái, rồi không nói gì liền rời khỏi Bích Thủy lâu. Vừa ra khỏi phòng, nàng vẫy vẫy tay, cung nữ sau người tiến lên, nàng cười nói: “Đem những lời cung nữ lúc nãy nói truyền đạt tất cả lại cho hoàng thượng.”

“Vâng ạ.” Cung nữ lĩnh mệnh nhanh chóng đi Lăng Thiên cung.

Thái hậu nhìn trời, dường như sắp muốn mưa rồi. Tiết trời âm u luôn làm cho tâm tình nàng rất tốt. Nhi tử kia của nàng không phải là muốn lập Ân Mịch Đường làm hoàng hậu hay sao? Nàng ngược lại muốn xem xem Thích Vô Biệt xử lý chuyện này thế nào.

Ngày thứ hai, đám nữ hài tử trong Tấn Giang các tan học, Ân Mịch Đường đã sớm thu dọn xong đồ đạc.

“Đi thôi, đi xem nhị ca ca cưỡi ngựa. Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ lên lớp cưỡi ngựa đó!” Tiểu Đậu Đỏ kéo tay Ân Mịch Đường.

Những tiểu cô nương khác cũng đang thảo luận về buổi học cưỡi ngựa đầu tiên của đám nam hài, bọn họ đã hẹn nhau đi xem rồi. Không có gì ngoài ý muốn thì phần lớn người trong đám tiểu cô nương này ngày sau sẽ không được học cưỡi ngựa, cho nên rất hứng thú với môn học này của đám nam hài.

“Muội không đi được, có việc khác phải làm rồi.” Ân Mịch Đường lắc lắc đầu.

Thích Như Quy đang cùng Hàn Tấn, Kê Chiêu mấy người bồi đọc nói chuyện, nghe thấy lời này của Ân Mịch Đường liền nhanh chóng từ chỗ ngồi nhảy qua hỏi: “Muội có chuyện gì mà không thể dời ra sau chứ! Đi xem huynh cưỡi ngựa đi!”

Thích Như Quy vừa hô lên như thế, đám nhỏ trong sảnh đều nhìn qua.

Ân Mịch Đường kéo kéo sợi dây lụa buộc trên búi tóc, ngượng ngùng nói: “Muội phải đi mài mực cho Hoàng thượng.”

“Sao Hoàng đế ca ca lại kêu muội đi mài mực chứ?”

Ân Mịch Đường trộm liếc Mộ Dung Ngô Kiến một cái, bịt chặt miệng, nàng phải bảo vệ bí mật giữa nàng và Hoàng thượng, không thể nói.

“Muội nói đi chứ.” Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc tay nàng.

“Đã, đã nói rồi …” Ân Mịch Đường nhỏ giọng nói, về nguyên nhân, đánh chết nàng cũng không nói.

“Không đi thì thôi!” Thích Như Quy không kiên nhẫn, bức bí hừ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài cùng với mấy người bồi đọc.

Ân Mịch Đường hé hé miệng, nhưng không gọi Thích Như Quy lại. Nàng không muốn làm Thích Như Quy không vui, nhưng nàng không thể nói lời mà không giữ lời được …

Ân Mịch Đường đi về hướng Lăng Thiên cung, những tiểu cô nương khác lại cùng nhau đi đến mã trường phía sau Tấn Giang các.

Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi đi ở sau cùng, bọn họ nhìn bóng lưng Ân Mịch Đường một cái, sau đó nhìn nhau cười. Bảy tuổi, là cái tuổi đã có thể hiểu được rất nhiều đạo lý rồi. Chỉ là rốt cuộc vẫn là cô nương trong tướng phủ, biểu cảm trên mặt che giấu rất tốt.

Ân Nguyệt Nghiên không hiểu ý nghĩ của Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi, nàng chỉ là đố kị, đố kị Ân Mịch Đường cư nhiên có thể đến gần Hoàng thượng.

Lúc Ân Mịch Đường đi đến Cung Thanh điện, Thích Vô Biệt đang triệu kiến mấy vị đại thần thương lượng việc sửa đổi luật pháp. Ân Tranh cũng có mặt.

“… Thần cho rằng, tội gian. dâm này là trọng tội, đặc biệt là ấu. dâm càng nên trảm lập quyết.” một viên đại thần nói. Hắn nói xong mới phản ứng lại bệ hạ mới chỉ năm tuổi thôi.

Thích Vô Biệt nghiêm túc nói: “Trảm thủ quá nhẹ, cực hình tại chỗ đi. Chấn nhiếp và đe dọa đều nặng như nhau, mới có thể thật sự trị ác.”

Hắn lại ngẩng đầu, qua cánh cửa đang mở có thể nhìn thấy Ân Mịch Đường đang từ xa đi đến. Vừa khéo chuyện bên này không sai biệt lắm, hắn liền để mấy vị đại thần cáo lui.

Ân Tranh đi ra ngoài liền nhìn thấy con gái của mình. Ân Mịch Đường cũng nhìn thấy hắn liền nhanh chóng nắm váy chạy qua, nhào lên chân Ân Tranh, “Cha!”

Ân Tranh cúi xuống hỏi: “Sao lại chạy đến đây nghịch ngợm rồi?”

“Tìm Hoàng thượng mà.”

“Hoàng thượng sự vụ bận rộn, không được tùy ý quấy rầy, đi tìm bạn nhỏ khác trong Tấn Giang các chơi đi. Nghe lời.” Ân Tranh nói.

Ân Mịch Đường không biết nên giải thích thế nào, liền cau mày nói: “Hoàng thượng tìm!”

Lần này, Ân Tranh cũng cau mày.

Lý Trung Luân vội chạy qua, cười hì hì nói: “Ân đại nhân, Hoàng thượng mời Ân tứ cô nương đi vào.”

Ân Tranh gật gật đầu, dặn dò con gái hai câu mới để nàng đi vào. Hắn đứng tại chỗ nhìn con gái đi vào Cung Thanh Điện, đi đến trước mặt Thích Vô Biệt nói chuyện, sắc mặt Thích Vô Biệt như thường, lúc này mới yên tâm. Những vị đại thần khác đã rời đi, hắn cũng không tiện lưu lại lâu, lại nhìn con gái một cái mới rời đi.

Ân Mịch Đường là thực hiện lời hứa đến mài mực cho Hoàng thượng.

Nàng gấp ống tay áo lên, cố gắng nhớ lại dáng vẻ nương mài mực cho cha, đấu tranh cùng nghiên mực. Mực rất đen, Ân Mịch Đường lập đi lập lại động tác mài vòng vòng, trong đầu lại nghĩ đến lớp cưỡi ngựa.



Bọn họ có phải là đang cưỡi ngựa nhỏ rồi không? Tiểu Đậu Đỏ bọn họ là ngồi trong đình ăn hoa quả nhỉ? Nhất định là chơi rất vui. Nàng cũng rất muốn đi xem mà, nàng muốn xem xem ngựa nhỏ, còn muốn ôm ôm ngựa nhỏ nữa. Hơn nữa Như Quy ca ca hình như không vui rồi ….

Ân Mịch Đường càng nghĩ miệng vểnh càng cao, nàng không chỉ không tập trung, đến cả mực trong nghiên cũng bắn cả ra ngoài còn không chú ý đến.

Thích Vô Biệt nghiêng đầu nhìn qua, cứ thế nhìn mấy giọt mực rơi trên sách. Thích Vô Biệt lại nhìn Ân Mịch Đường một cái nữa, không nhịn được cười. Tay nhỏ trắng nõn của Ân Mịch Đường bị mực nhuộm đen, trên mặt cũng bị bắn lên hai giọt mực đen, trong đó có một giọt rơi trên cái môi đang vểnh lên, lúc nàng vô ý liếm khóe miệng liền làm cho một miệng đầy mực.

“Mực có ngon không?” Thích Vô Biệt hỏi.

“Hửm?” Ân Mịch Đường mờ mịt lắc đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của Thích Vô Biệt, ngay sau đó nàng liền mãnh liệt trừng lớn mắt, kinh ngạc: “Làm bẩn sách của Hoàng thượng rồi!”

Nàng hoang mang dùng tay lau, kết quả mực trên tay nàng toàn bộ đều thấm vào trên sách. Trên sách vốn chỉ có mấy giọt đen nho nhỏ thôi, nhưng bị nàng lau như thế liền biến thành đen một mảng lớn, nhuộm đen lên chữ trên sách, không nhìn rõ nữa.

Ân Mịch Đường hoang mang giơ tay lên, hoảng hoảng hốt hốt lùi ra sau hai bước, mắt đỏ lên.

“Không sao, sách này còn có một cuốn.” Thích Vô Biệt đem sách đặt sang một bên, phân phó Lý Trung Luân đi chuẩn bị nước và khăn. Lý Trung Luân đáp lời, nhìn cuốn sách độc bản bị làm bẩn trên bàn, thịt đau đi ra ngoài phân phó cung nhân lấy nước.

Cung nữ nhanh chóng bưng nước tiến vào.

“Có tự mình rửa tay rửa mặt được không?” Thích Vô Biệt cười hỏi.

“Ừ Ừ …” Ân Mịch Đường nhỏ giọng đáp hai tiếng, bước nhỏ dịch sang, cẩm lấy miếng rửa tay hoa hồng tỉ mỉ rửa tay. Nàng rửa sạch tay xong ngoan ngoãn nhìn Thích Vô Biệt: “Rửa xong rồi.”

“Còn có mặt nữa.” Thích Vô Biệt nói.

Ân Mịch Đường chớp mắt một hồi, sau đó nhìn một vòng bốn phía trong điện. Thích Vô Biệt hiểu rõ, biết nàng đang kiếm gương.

“Đến đây.”

“Hoàng thượng, chỗ huynh có gương đồng không?” Ân Mịch Đường đi qua.

“Có.” Thích Vô Biệt nắm chặt cổ tay nàng, đột nhiên nhích qua cách nàng rất gần, đầu mũi hai người gần như dính lại với nhau.

Ân Mịch Đường sửng sốt, ngốc ngốc đứng tại chỗ.

“Nhìn thấy chưa?” Thích Vô Biệt hỏi.

Ân Mịch Đường lại lần nữa chậm rãi chớp mắt, sau đó cũng nhìn thấy cái mặt hoa của mình ở trong đôi mắt đen như diệu thạch của Thích Vô Biệt. Thấy thế nàng liền cười lên, lại ngượng ngùng bụm mặt chạy về bên chậu đồng tỉ mỉ rửa mặt mình.

Diệu thạch:

chapter content



Nàng rửa mặt xong rồi cầm lấy chiếc khăn cung nữ đưa qua lau khô vệt nước trên mặt. Đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa, Thích Vô Biệt đã đứng bên cạnh nàng, nói: “Đi thôi, trẫm muốn đi xem lớp cưỡi ngựa.”

Mắt Ân Mịch Đường như ngôi sao trên bầu trời đêm lộ ra sau khi màn sương mù bị gió thổi đi, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng.

“Hoàng thượng, thì ra huynh muốn đi xem lớp cưỡi ngựa nha! Oa, muội cũng muốn đi!”

Thích Vô Biệt cầm lấy áo choàng cửu long hắc huyền trong tay cung nữ vừa mang đến khoác lên người Ân Mịch Đường. Nàng lắc lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, muội không lạnh.”

Thích Vô Biệt rũ mắt, tỉ mỉ buộc lại nút thắt trước ngực nàng, hai sợi dây rũ xuống có độ dài tương đồng, nói: “Mã trường có gió.”

“Vậy sao Hoàng thượng không mang?” Ân Mịch Đường hỏi.

“Ta không lạnh.”

Ân Mịch Đường nghiêng đầu nghĩ một lát, cố ý học ngữ khí nói chuyện của Thích Vô Biệt, trầm trầm nói: “Mã trường có gió.”

Thích Vô Biệt thỏa hiệp, phân phó cung nữ lại đi thiên điện cầm chiếc áo khoác khác đến. Ân Mịch Đường thế mới vừa lòng, cong mắt cười cười với Thích Vô Biệt. Hắn nhìn nụ cười trên mặt nàng, cũng cong khóe miệng lên, hắn nâng tay lau đi giọt nước dính dưới cằm lúc nãy nàng chưa lau khô.

Cuối cùng, Thích Vô Biệt ở dưới sự cố chấp của Ân Mịch Đường mặc một chiếc áo khoác giống nàng như đúc.

Lúc Ân Mịch Đường và Thích Vô Biệt đi ra khỏi Cung Thanh Điện, liễn xa vàng sáng đã chờ ở bên ngoài rồi.

Lý Trung Luân cong eo, cung kính hỏi: “Bệ hạ, kiệu nhỏ của Ân tứ cô nương sắp đến rồi, ngài đi trước hay đợi một lát đi cùng Ân tứ cô nương ạ?”

“Không cần đâu.” Thích Vô Biệt đạp lên liễn xa, quay người duỗi tay ra với Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường đang tò mò đánh giá chiếc liễn xa màu vàng sáng này, trước đây nàng có nhìn thấy từ phía xa xa, cảm thấy rất đẹp, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn gần thế này đó.

Nàng muốn đưa tay cho Thích Vô Biệt, lại tò mò hỏi: “Ngoài hoàng đế, người khác cũng có thể ngồi liễn xa sao ạ?”

“Muội có thể.”

Ân Mịch Đường lúc này mới yên tâm, vui vui mừng mừng đưa tay cho Thích Vô Biệt, trèo lên liễn xa. Nàng còn chưa ngồi xuống thì đã bị thu hút bởi tám chiếc chuông vàng rũ xuống từ trên đỉnh liễn xa, trên mỗi chiếc chuông vàng đều được điêu khắc đồ án tường long không giống nhau, sinh động như thật. Ân Mịch Đường lắc lắc cái chuông vàng gần mình nhất, chiếc chuông phát ra âm thanh thanh thúy.

“Thật dễ nghe!” Ân Mịch Đường lại lắc lắc mấy cái.

Thích Vô Biệt chống má nhìn nàng, nói: “Thích thì kéo xuống cầm đi chơi đi.”