Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 117




Thích Bất Ly cho người báo tin cho Mộ Dung Ngô Kiến trước, nên khi nàng mới xuất cung không bao lâu thì gặp được Mộ Dung Ngô Kiến tới đón nàng.

Mộ Dung Ngô Kiến mặc một bộ khôi giáp màu đỏ sạch sẽ gọn nhẹ, nàng tuy là con gái nhưng được Thích Vô Biệt phong quan, bây giờ trong tay có không ít binh mã. Khi những nữ tử khác đang thêu thùa may vá gảy đàn thì nàng đã ngày ngày mặc khôi giáp làm binh sai.

Thích Bất Ly được tiểu cung nữ đỡ xuống xe ngựa, lặng lẽ tiến vào xe ngựa của Mộ Dung Ngô Kiến, sau đó nhanh chóng thay y phục binh sỹ Mộ Dung Ngô Kiến chuẩn bị.

Mộ Dung Ngô Kiến nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy Thích Bất Ly đang thay đồ, nàng nhíu mày do dự hỏi: “Muội vẫn luôn giấu Đường Đường đúng không?”

Thích Bất Ly nhếch mày, mặt mày âu sầu nói: “Nếu muội nói cho Đường Đường thì nhất định muội ấy sẽ nói với Hoàng đế ca ca, mà nếu huynh ấy biết thì chắc chắn là sẽ dạy dỗ muội nữa ….”

Mộ Dung Ngô Kiến thở dài, vẻ mặt đau khổ: “Giờ tỷ rất hối hận vì đã giúp muội đây.”

“Tỷ tỷ tốt của muội ơi!” Thích Bất Ly vộ kéo tay Mộ Dung Ngô Kiến nói, “Biểu tỷ tốt của muội ơi, tỷ tỷ tốt à, thân tỷ tỷ à! Tỷ không thể không giúp muội được đâu!”

“Tỷ cũng không biết đây là đang giúp muội hay đang hại muội nữa …” Mộ Dung Ngô Kiến buồn bực lầm bầm.

“Là giúp đó, đương nhiên là giúp rồi! Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ yên tâm đi, Hoàng đế ca ca sẽ không biết chuyện này đâu, muội cũng sẽ không có chuyện gì hết á!”

Mộ Dung Ngô Kiến nói: “Tỷ nói chuyện luôn thẳng thắn, trước nay có gì thì nói đó, rất không thích vòng vèo. Tuy muội là công chúa, nhưng muội cũng gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, nên tỷ phải hỏi muội cho rõ ràng, muội thấy làm thế này có đáng không? Sau này phải làm sao?”

Ánh mắt Thích Bất Ly trốn tránh, giọng cũng hạ thấp xuống: “Gì mà đáng hay không đáng chứ, muội chỉ là hứng thú nhất thời, chơi đùa chút mà thôi. Đúng vậy, chính là hứng thú nhất thời thôi, đợi đến lúc không còn hứng thú nữa thì muội sẽ không để ý đến hắn nữa.”

“Câu này muội đã nói đến mấy lần rồi chứ? Cũng đã hai năm rồi, nhưng hứng thú của tiểu công chúa của tỷ đối với tên kia cũng chẳng hề giảm đi chút nào kìa!” Mộ Dung Ngô Kiến chẳng hề tin.

Thích Bất Ly chột dạ, không lên tiếng.

Mộ Dung Ngô Kiến nhìn nhìn vẻ mặt nàng, lại hỏi: “Muội cũng giấu cả Lưu Minh Thứ luôn đúng không?”

“Chuyện này thì có quan hệ gì với huynh ấy chứ? Vốn cũng không cần phải nói với huynh ấy, thì làm gì phải nói đến giấu hay không giấu đây.” Vẻ mặt Thích Bất Ly hơi chút biến hóa.

“Tỷ vẫn luôn cảm thấy muội không thân mật với Lưu Minh Thứ như lúc nhỏ nữa, lúc nhỏ có chuyện gì muội đều sẽ nói cho huynh ấy biết, thật sự là còn thân hơn cả anh trai ruột nữa.”

Thích Bất Ly tùy tiện qua loa nói: “Lớn rồi mà …”

Thích Bất Ly rũ mắt xuống, không nhịn được nghĩ đến Lưu Minh Thứ. Mộ Dung Ngô Kiến nói không sai, lúc nhỏ nàng rất thích dính lấy Lưu Minh Thứ, xem hắn là anh trai ruột như Thích Vô Biệt và Thích Như Quy mà đối đãi. Nhưng sau này lớn hơn rồi, Thích Vô Biệt trong lúc vô ý hỏi nàng có muốn gả cho Lưu Minh Thứ không, nàng bỗng dưng hiểu được rốt cuộc thì Lưu Minh Thứ không phải là anh trai ruột của mình, nam nữ có khác biệt, nên nàng phải giữ khoảng cách với Lưu Minh Thứ mới được.

Xe ngựa đi đến phủ Chất tử, Thích Bất Ly cải trang thành thị vệ của Mộ Dung Ngô Kiến, cùng đi vào trong.

Bây giờ trong tay Mộ Dung Ngô Kiến không chỉ có binh, mà còn phụ trách công vụ, cai quản phủ Chất tử Túc Vũ Hành là một trong số đó.

Túc Vũ Hành đang ngồi trong thư phòng đọc sách, hắn nâng mí mắt nhìn Thích Bất Ly đang đi vào một cái rồi lại cúi đầu xuống, ánh mắt lần nữa rơi vào cuốn sách đang lật trên tay.

Thích Bất Ly đi đến bên bàn sách đặt cái hộp gấm trong tay lên bàn rồi nói: “Đây là gói thuốc cuối cùng, cứ om thuốc như cũ là được. Qua bảy ngày sau, độc trong cơ thể ngươi có thể trừ hết được rồi.”

Túc Vũ Hành trầm mặc cả nửa ngày, lại ngẩng đầu lên nhìn Thích Bất Ly.

Ánh mắt của hắn quá mức thẳng thắn, làm cho Thích Bất Ly không tự chủ được lùi ra sau một bước, đại khái là bởi vì tự trách mình mặc bộ y phục thị vệ này chẳng đủ xinh đẹp.

Túc Vũ Hành nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng đế ca ca của ngươi hao tốn tâm tư cho thuốc độc mạn tính có dùng châm bạc cũng không thể tra ra vào đồ ăn của ta, còn ngươi lại không chỉ nói cho ta biết, mà lại còn giúp ta chế thuốc giải nữa. Ngươi không sợ Hoàng đế ca ca của ngươi tức giận sao?”

Thích Bất Ly ngẩng đầu lên đối mắt với Túc Vũ Hành, hơi ngước cằm lên mang theo mấy phần kiêu ngạo trời sinh, nói: “Ta không muốn ngươi chết, nên ngươi phải sống. Nhưng cũng giống vậy, ta có thể cứu ngươi thì cũng có thể giết ngươi. Ngươi nhớ rõ cho bản công chúa, cái mạng này của ngươi là ta cứu, nếu ngày khác ngươi dám gây chuyện với Hoàng đế ca ca của ta, thì bản công chúa sẽ lấy đi cái mạng của ngươi đó!”

Túc Vũ Hành nhìm chăm chăm vào gương mặt Thích Bất Ly nửa ngày, sau đó nhẹ xuy một tiếng. Hắn tùy tiện vứt cuốn sách trong tay xuống, sau đó đứng lên đi về phía Thích Bất Ly, đứng trước mặt nàng. Hắn cao hơn Thích Bất Ly nhiều lắm, nên khi đứng trước mặt Thích Bất Ly nhìn nàng, thì dĩ nhiên là từ trên cao nhìn xuống.

Mang theo cảm giác áp bức lạnh lẽo.

Thích Bất Ly nhíu mày lại, khoảng cách gần như thế này làm nàng cảm thấy hơi biệt nữu, nàng muốn lùi ra sau một bước, nhưng đột nhiên Túc Vũ Hành gọi nhẹ một tiếng như trêu đùa: “Đậu Đỏ?”

Âm cuối du dương, mang theo ý cười không rõ ý vị.

Thích Bất Ly hơi sửng sốt chớp chớp mắt, sau đó lại ngây ra lần nữa.