“Cố Ký Thanh! Anh…”
Chu Từ Bạch định quay về hỏi xem Cố Ký Thanh có yêu cầu gì đối với nhãn hiệu và mùi hương của sữa tắm cùng dầu gội đầu hay không, nhưng mới vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy quần lót của mình đang móc trên đầu ngón tay đeo găng của người nào đó.
Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt nháy mắt lan ra toàn cơ thể.
Thế là con đường tư duy thường ngày cũng khá là nhanh nhẹn của cậu lập tức nghẽn mạch, chỉ có thể đứng nắm chặt tay nắm cửa ra vào, hai tai đỏ ửng, xấu hổ giận dữ nói không ra được một câu chỉ trích hoàn chỉnh nào.
Ngược lại, Cố Ký Thanh lại giống như không thấy có vấn đề gì, nhấc ngón tay về phía cậu, chớp chớp mắt: “Của cậu hả?”
Ngón tay anh đặc biệt dài nhỏ, mang theo găng tay cao su mỏng màu trắng sữa, tạo ra cảm giác cấm dục khó hiểu, lại làm cho đầu ngón tay lười nhác nâng miếng vải đen kia giống như đang khiêu khích, thậm chí còn có chút hương vị sắc tình.
Chu Từ Bạch nào có dám nhìn thêm, lại sợ anh làm ra chuyện khác thường, thế là cậu vội vàng đoạt lại, luống cuống tay chân nhét đồ vào trong chậu giặt, định đem những bộ quần áo khác giấu đi miếng vải nói nhỏ thì cũng không tính là quá nhỏ này.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Chỉ là không ngờ một nam sinh nhìn qua rất cao ngạo bạc tình, lại vì một chiếc quần lót mà đỏ mặt thành như vậy.
Xem ra bạn cùng phòng mới dễ ở chung hơn tưởng tượng.
Cố Ký Thanh khẽ cong môi.
Chu Từ Bạch vừa mới thành công nhét quần lót xuống dưới cùng chậu quần áo bẩn quay người lại trông thấy nụ cười này, lập tức giận tái mặt: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì”. Đáy mắt Cố Ký Thanh còn mang theo chút ý cười: “Chỉ là cảm thấy rất tốt”.
Cái gì rất tốt?
Chu Từ Bạch nghe thấy hai từ này, phản ứng đầu tiên là sững lại, sau đó liên tưởng tới chuyện vừa rồi, cơn giận bùng lên trong lòng, chuẩn bị phát nổ.
Nhưng cậu chưa kịp mở miệng ra đã đụng trúng đôi mắt vô tội khó hiểu tại sao cậu không vui của Cố Ký Thanh, mấy lời nói chuẩn bị phun ra nghẹn lại, không nói nên lời.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể cố nén lại mấy câu từ không lịch sự trong lòng, cắn răng, ném ra một câu “Tôi đi mua đồ”, sau đó xô cửa xông ra ngoài thêm lần nữa.
Mà Cố Ký Thanh cũng thêm một lần nữa, khó hiểu nhướng mày nhìn theo chẳng rõ nguyên nhân.
Vừa rồi mình nói sai gì hả?
Không có mà.
Tuy nhiên, chất lượng cửa phòng ký túc xá tốt ghê đó.
·
Chu Từ Bạch một đường vùi đầu lao xuống tầng dưới, thở một hơi thật dài, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ: [Một Gay xem quần lót của thẳng nam xong lại bảo rất tốt là có ý gì?]
Đáp án hiện ra: [Tỏ vẻ hài lòng với kích thước của bạn].
“…”
Mẹ nó.
Cuối cùng Chu Từ Bạch vẫn tự nói ra cái câu từ không lịch sự kia ở trong lòng.
Lúc đầu cậu cảm thấy cho dù có một Gay ở cùng phòng ký túc xá với mình, chỉ cần đối phương không có suy nghĩ đó với cậu, hai bên chú ý một chút về hành vi cử chỉ, coi như cũng chẳng là vấn đề gì lớn.
Nhưng sự thật hiện giờ hiển nhiên không phải như vậy.
Đàn ông con trai bình thường, cho dù là Gay, chỉ cần không cố ý, sao có thể đang yên đang lành nói bẻ cong là bẻ cong ngay được? Tại sao lần đầu gặp mặt quần áo đã không chỉnh tề, còn dùng cái giọng điệu không đứng đắn đó hết gọi người ta là em trai rồi lại đến anh trai?
Càng không có khả năng tùy tiện sờ vào đồ lót của người khác, còn khen rất tốt nữa.
Lúc Chu Từ Bạch suy nghĩ đến những thứ này, cậu hoàn toàn không nhớ đến chuyện Lộ Bình cùng Trần Kỷ thường xuyên tắm rửa xong, quần áo cũng chẳng mặc, có việc là gọi hết anh trai lại em trai, đồ lót loạn xạ bay đầy trời. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn tràn ngập hai từ “rất tốt” mà Cố Ký Thanh đã nói.
Sau đó cậu cảm thấy hai tai mình nóng cháy dữ dội.
Cậu không tự luyến đến mức cảm thấy mọi Gay đều thích mình, chỉ là mỗi tiếng nói mỗi cử động của Cố Ký Thanh đều làm cho cậu cảm thấy không tự nhiên, không tự nhiên đến mức cả người khô nóng.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác người ta chẳng hề vượt quá giới hạn, cậu cũng không thể dựa vào một chút cảm giác bên ngoài liền ưỡn ngực nghiêm mặt nói người ta đừng nghĩ đến chuyện bẻ cong mình.
Nghĩ ngợi chưa xong, Wechat đúng lúc bắn ra một tin nhắn có nhắc tới cậu.
Chu Từ Bạch mở ra xem, vẫn là tin nhắn từ nhóm chat phòng ký túc.
[Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng: @Lão Tứ, tao đem tài liệu tham khảo đến cho mày nè! Mau xem đi!]
Chu Từ Bạch hiện giờ nào còn tâm tư học tập, định bỏ qua luôn.
Một giây sau, màn hình lập tức hiển thị:[Tập tin nhóm – Hướng dẫn cần thiết dành cho 0: Làm thế nào để bẻ cong một thẳng nam]
“…”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào yên lặng.
Chu Từ Bạch mở tập tin ra.
[Điều 1: Trước tiên phải tuyệt đối không được để cho đối phương phát hiện ra ý đồ muốn bẻ cong của bạn, nếu không chắc chắn bạn sẽ nhận được sự phản cảm từ đối phương. Nếu đối phương đã phát hiện thì bạn phải mau chóng giải thích].
Chu Từ Bạch vừa mới nghe lời giải thích của Cố Ký Thanh: “…”
[Điều 2: Ngay lúc đối phương chưa kịp đề phòng, hãy sử dụng một số bộ phận cơ thể nhỏ lẻ nhìn qua rất bình thường nhưng lại cực kỳ gợi cảm đem ra thăm dò đối phương, quan sát phản ứng của họ. (ví dụ: lộ mắt cá chân, lộ bắp chân, hoặc lau tóc lộ cổ)].
Chu Từ Bạch mới được ngắm hết cái cổ của Cố Ký Thanh: “…”
[Điều 3: Nếu như điều 2 đạt được hiệu quả, có thể tiếp tục sử dụng thêm một vài câu nói trêu chọc để thăm dò, ví dụ như khen dáng người hoặc điều kiện cơ thể của đối phương, tiếp tục quan sát phản ứng của họ].
Chu Từ Bạch mới được Cố Ký Thanh khen rất tốt: “…”
[Điều 4: Nếu như làm xong điều 2 và điều 3, đối phương đều có phản ứng, thì chúc mừng bạn, đối tượng công lược có khả năng cao là đã bị bạn chinh phục (phản ứng trốn tránh hoặc ghét bỏ một cách quá kích động cũng được coi là phản ứng tích cực, dù sao thì kỳ thị cũng có khi là kẻ sợ comeout, thẳng nam bình thường chỉ tỏ ra hờ hững) cho nên sau này bạn có thể giả vờ vô tình bày tỏ lời mời thân thể với đối phương, kích thích ham muốn cơ thể của người đó].
Chu Từ Bạch vừa mới chạy trối chết trước mặt Cố Ký Thanh: “…”
Cái linh ta linh tinh gì vậy.
Kỳ thị có khi là sợ comeout?
Kỳ thị chính là kỳ thị, sao lại móc nối được đến chỗ người sợ comeout là thế nào.
Hướng dẫn công lược tình cảm này vừa nhìn đã biết là tài liệu kiểm tra trí thông minh, kẻ nào ngốc mới tin vào nó.
Chu Từ Bạch xem ba điều đầu tiên còn cảm thấy nó có chút giá trị tham khảo, xem đến điều thứ tư thì lập tức thoát khỏi tập tin, lạnh mặt, nhanh chóng trả lời: [Thôi đi, đừng suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm như vậy, nên làm gì thì đi làm cái đó đi, đừng kiếm cớ gây sự, Cố Ký Thanh nào có thể ăn được chúng mày].
Gửi đi xong, cậu ấn tắt điện thoại di động, lúc này mới hơi bình tĩnh lại hơn chút.
Đúng vậy, Cố Ký Thanh làm sao có thể ăn cậu được.
Hơn nữa những chuyện Cố Ký Thanh đã làm, nếu đổi cái mặt và thân thể của Lộ Bình Trần Kỷ lên thì đúng là hành động không thể nào bình thường hơn của đám nam sinh trong ký túc xá, không tìm ra được chút sai trái nào.