*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Beta: …
Cố Ký Thanh muốn đến khách sạn cùng người này?!
Hai người họ mới quen biết được mấy ngày?!
Mà không phải mới hôm trước thôi anh còn kéo tay nói thích cậu đó sao?
Tình cảm của Cố Ký Thanh tùy tiện đến vậy ư?
Trong chớp mắt đó, tức giận và chua xót không rõ nguyên do trào dâng trong lòng Chu Từ Bạch.
Cậu không còn để tâm đến lý trí và giáo dưỡng thường ngày của mình nữa, lạnh mặt tiến thẳng tới nắm lấy cổ tay Cố Ký Thanh, để lại cho Bùi Nhất Minh một câu ‘tôi có chuyện muốn nói với anh ấy’ xong thì lập tức không quay đầu lại, kéo theo Cố Ký Thanh đi mất.
Không nói thêm lời thứ hai, cũng không giải thích điều gì khác, giống như đây là lẽ đương nhiên.
Đến mức làm cho Bùi Nhất Minh ban đầu định ngăn cậu lại, nhưng rồi anh ta cảm thấy có lẽ mình không nên dính dáng vào, cuối cùng chỉ mỉm cười mang theo ý tứ sâu xa, đứng im tại chỗ xem chuyện náo nhiệt.
Cho đến tận khi đi tới chỗ không còn ai khác, Chu Từ Bạch mới dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Cố Ký Thanh, sốt ruột nói với anh: “Cố Ký Thanh, anh mới quen người ta được có mấy ngày, anh có biết người ta là ai không hả? Lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Rốt cuộc anh có biết tự bảo vệ tự yêu quý bản thân không vậy? Trong lòng đám đàn ông kia suy nghĩ điều gì chả lẽ anh cũng không hay?”
Cố Ký Thanh đang yên đang lành thuận lợi trò chuyện về Chúc Chúc với Bùi Nhất Minh, đột nhiên bị túm tay kéo đi, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra đã bị đánh đòn phủ đầu như thế. Chỉ cần là một người bình thường khẳng định lúc này đã lập tức nổi giận.
Cũng may Cố Ký Thanh trông thấy phản ứng của Chu Từ Bạch, nhanh chóng bình tĩnh phán đoán, nhẹ giọng hỏi cậu: “Hình như cậu hiểu lầm gì đó rồi thì phải?”
Giọng điệu anh thản nhiên và bình tĩnh.
Chu Từ Bạch vốn đang cảm thấy mình có lý do chính đáng tự tin mười phần lập tức cứng đờ cả người.
Cố Ký Thanh xác định đúng là cậu hiểu lầm, dịu dàng giải thích: “Người nhà tôi đưa con cún trong nhà tới nơi này, bây giờ đang ở trong khách sạn chờ tôi tới đón. Cửa hàng thú cưng của Bùi Nhất Minh vừa hay ở ngay bên cạnh khách sạn, nên anh ấy tiện đường cùng đi với tôi”.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay người ta của Chu Từ Bạch hoàn toàn cứng ngắc.
Cố Ký Thanh thuận theo đó rút cổ tay mình về, đút vào trong túi áo, tiện thể hỏi thêm: “Còn chuyện gì nữa không?”
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh.
Hoặc có thể nói phản ứng của anh trong suốt câu chuyện hiểu lầm này quá đỗi bình tĩnh.
Đến mức làm cho Chu Từ Bạch sinh ra một ảo giác rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Cố Ký Thanh.
Nhưng mà chuyện này không hề quan trọng, quan trọng là tại sao cậu có thể suy nghĩ rằng Cố Ký Thanh sẽ đi thuê phòng với một người đàn ông trong lần đầu tiên hai người họ gặp mặt được cơ chứ?
Ý thức được suy nghĩ của mình quá hoang đường, quá bẩn thỉu, Chu Từ Bạch vội vàng thu tay lại, tránh tầm mắt của anh, hơi chột dạ đưa cho anh một cái ví tiền và khăn quàng cổ: “Cái này, anh để quên”.
“À, cám ơn cậu”. Cố Ký Thanh nhận ví tiền của mình, cất kỹ. Anh im lặng một lát, không thuận theo đó chuyển sang chủ đề khác, mà lại nói thêm: “Phản ứng của cậu hôm nay đã mất bị khống chế rồi đấy”.
Chu Từ Bạch sững lại.
Cố Ký Thanh lại nhìn cậu, chân thành nói: “Cho dù hôm nay tôi có thực sự tới khách sạn cùng Bùi Nhất Minh đi nữa, đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói, cũng là chuyện hết sức bình thường, cậu không cần để tâm tới vậy”.
Lúc Cố Ký Thanh nói những lời này, anh chỉ cho rằng Chu Từ Bạch có quan niệm đạo đức quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới nỗi không chấp nhận nổi người bên cạnh mình có một vết nhơ đạo đức hay nguy cơ bị thương tổn nào, cho nên cậu mới phẫn nộ.
Nhưng anh lại cảm thấy, trong mối quan hệ giữa anh và Chu Từ Bạch, cả hai đều không cần thứ nhu cầu quan tâm đến cuộc sống riêng tư của đối phương, cũng không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải giải thích về việc làm của chính mình với người còn lại.
Anh cố gắng dùng lời lẽ và biểu hiện nhẹ nhàng nhất để Chu Từ Bạch hiểu ra rằng, giữa hai người bọn họ nên tồn tại một đường ranh giới nhất định.
Nhưng lời này vào tai của Chu Từ Bạch lại biến thành một ý nghĩa khác – Cố Ký Thanh đang ám chỉ cậu, cậu đã từ chối anh rồi, vậy anh yêu ai yêu thế nào, làm gì với người ta, cậu không có quyền xen vào.
Bàn tay mới thu về của Chu Từ Bạch siết lại thành nắm đấm.
Đúng vậy, cậu không thể thích Cố Ký Thanh, Cố Ký Thanh là một người đàn ông trưởng thành, anh yêu ai, hẹn hò với ai, cùng ai đi khách sạn vốn không hề có liên quan gì tới cậu, cậu không có lý do quan tâm đến chuyện đó, càng không có lý do gì mà nổi nóng với anh.
Thế nhưng không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện Cố Ký Thanh thực sự sẽ làm chuyện gì đó với Bùi Nhất Minh, nghĩ đến dáng vẻ của anh nằm dưới thân cậu ngày đó xuất hiện trước mắt người khác, trong lòng cậu lại phiền não ngột ngạt vô cùng.
Cố Ký Thanh thấy cậu không nói gì, cho rằng cậu đã hiểu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, Bùi Nhất Minh đang chờ tôi”.
Vừa nghe đến ba chữ này, bàn tay Chu Từ Bạch càng siết chặt hơn, nhưng cậu không tìm được nguyên do nào để nói ra lời khuyên thích hợp. Cậu nhìn Cố Ký Thanh cả nửa ngày trời, cuối cùng chỉ ‘ừ’ một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Đi được hai bước, lại nhớ tới chuyện gì, cậu quay trở lại, đen mặt nhét chiếc khăn quàng cổ dày cộp của mình vào trong tay Cố Ký Thanh, sau đó quay đầu bước đi càng nhanh hơn nữa.
Dù sao cậu cũng không quản được người ta, không nhanh chân bỏ đi thì còn có thể làm gì.
Chu Từ Bạch càng nghĩ sắc mặt càng tối, càng nghĩ sắc mặt càng đen.
Chờ đến khi về tới phòng ký túc xá, Vương Quyền trông thấy nét mặt đen sì cùng dáng vẻ như mới vừa bị cướp vợ của cậu, không nhịn được hỏi thăm: “Chu Tổng à, mày sao vậy? Sắc mặt xấu thế, ai chọc giận mày sao?”
“Không có”.
Lúc đầu Chu Từ Bạch định nói chính là cái tên Bùi Nhất Minh mày giới thiệu chọc giận tao đó, nhưng nghĩ một hồi cậu lại không nghĩ ra Bùi Nhất Minh đắc tội mình ở chỗ nào, thế nên cậu chỉ có thể lạnh mặt, rút chìa khóa, mở cửa phòng.
Mở được một nửa, càng nghĩ càng giận, cuối cùng không nhịn được, cậu ngẩng đầu nói với Vương Quyền: “Nếu một người hôm trước còn nói thích mày, hôm sau đã ở cùng một nam sinh khác ngay trước mặt mày, còn nói mày không có quyền can thiệp vào chuyện của họ, vậy ý của người ta là gì?”
“Còn có thể có ý gì nữa chứ?” Vương Quyền không hề nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Muốn làm mày ghen chứ còn gì”.
Ghen?
Lúc Chu Từ Bạch nghe thấy từ này, tựa như đã được Vương Quyền chỉ ra đúng chân tướng của sự việc, bàn tay đang mở cửa phòng lập tức dừng lại.
Trông thấy anh thêm Wechat người khác sẽ không vui.
Trông thấy anh cười với người khác sẽ buồn bực.
Trông thấy anh đến khách sạn với người khác sẽ khó chịu.
Không phải đang ghen thì còn là gì?
Thế nhưng tại sao cậu lại ghen vì Cố Ký Thanh cơ chứ?
Cậu là một thẳng nam mà, sao có thể ghen vì một người con trai khác đây?!
Trong chớp mắt đó, Chu Từ Bạch đột nhiên nhớ tới cái hướng dẫn bẻ cong trai thẳng mà Lộ Bình từng gửi cho cậu – như gần như xa, làm cho đối phương lo được lo mất, bắt đầu ghen tuông, sinh ra ham muốn bảo vệ.
Chu Từ Bạch: “…”
Cậu không biết Cố Ký Thanh có tâm tư như thế hay không, nhưng cậu chắc chắn mình đã bị Cố Ký Thanh ảnh hưởng, không thì làm sao cậu có thể bắt đầu để ý đến những thứ cậu không thể hiểu được.
Cố Ký Thanh thích ai, hẹn hò cùng ai, làm gì với ai, đến cùng thì đâu có liên quan tới cậu.
Chu Từ Bạch cúi đầu xuống, nhanh chóng vặn chiếc chìa khóa cả nửa ngày nay chưa vặn xong, trái tim đập thình thịch. Đợi tối nay Cố Ký Thanh trở về phòng, cậu nhất định phải nói rõ ràng cùng Cố Ký Thanh một phen.
Cậu là thẳng nam, cậu chắc chắn không thể bị anh bẻ cong.
Chu Từ Bạch cảm thấy chưa bao giờ cậu bình tĩnh như hiện tại.
Sau đó ‘pặc’ một tiếng, chìa khóa phòng ký túc bị cậu vặn gãy rời trong ổ.
Chu Từ Bạch: “…”
Đệt.
·
Bùi Nhất Minh trông thấy Cố Ký Thanh đeo một chiếc khăn quàng cổ không phù hợp khí chất của anh quay trở về, anh ta mở cửa xe, thuận miệng hỏi một câu: “Nam sinh vừa rồi thích cậu phải không?”
“Không phải”. Cố Ký Thanh ngồi lên ghế phụ lái, tùy ý đáp lời: “Cậu ấy sợ người đồng tính, cả đời không thể nào thích con trai được đâu”.
Hờ hững trả lời, giống như đang trần thuật lại một câu chuyện người nào cũng biết.
Bùi Nhất Minh nhớ đến ánh mắt nam sinh vừa rồi nhìn mình, không khác gì một con thú hoang giống đực trên thảo nguyên trừng mắt đối địch với kẻ tranh đoạt con cái của mình, cười cười không nói thêm, đóng cửa xe lại, theo địa chỉ khách sạn Cố Ký Thanh nói ra, chầm chậm lái xe đến đó.
Khách sạn khá gần trường học, lái xe vài phút đã tới nơi.
Doãn Lan ở trong căn phòng trên tầng cao nhất, lúc mở cửa phòng ra, một con cún lớn lông xù trắng muốt nhào thẳng lên người Cố Ký Thanh, đẩy ngã anh xuống mặt thảm, sau đó vùi đầu cắn khăn quàng cổ, giống như rất thích mùi hương trên đó.
Nhiệt tình đến mức Cố Ký Thanh mất công mất sức cả nửa ngày, cuối cùng chỉ đành quấn khăn quàng lên cổ nó, mới miễn cưỡng đẩy được nó ra. Sau đó anh sờ đầu cún, lộ ra nét cười thật lòng hiếm khi trông thấy được: “Cố Chúc Chúc, có phải mày lại béo lên rồi không hả?”
“Ừ, nó tăng cân rồi, tăng thêm hai cân so với lúc con đi nhập học, nhưng mà con thì lại gầy đi”. Doãn Lan sờ sờ mặt Cố Ký Thanh, trong ánh mắt có đau lòng khó che giấu: “Cơm ở trường không ngon hả? Lần này mẹ ở trong khách sạn làm cơm cho con nhé, nhất định phải nuôi cho con béo hơn một chút”.
Cố Ký Thanh không dám nhìn vào mắt bà, cúi đầu xuống, vuốt ve Chúc Chúc đang lượn lờ quanh chân hai người họ, ‘Vâng’ một tiếng, vừa định nói chuyện với mẹ thì cánh cửa phòng đối diện đã mở ra.
“A Ký đến rồi sao? May quá, vừa rồi anh đã kể với em chuyện bữa tiệc tối nay bên Free rồi đó, em…”
Cố Giác nói được nửa câu thì trông thấy Bùi Nhất Minh đứng bên cạnh, ngừng lời, đổi chủ đề: “Bạn em à?”
“Vâng, tới đón Chúc Chúc”. Cố Ký Thanh không định giới thiệu Bùi Nhất Minh với Cố Giác.
Cố Giác cũng không có hứng thú với loại sinh viên đại học này, chỉ gật đầu nói: “Ồ, đẹp trai đó, nhìn rất đáng tin. Vậy em bàn bạc với bạn cho xong việc đi, chút nữa anh tìm em sau nhé”.
Nói xong, Cố Giác khoác áo lên, vội vã ra ngoài.
Cố Ký Thanh thu dọn đồ dùng cho Chúc Chúc xong, cũng theo Bùi Nhất Minh xuống tầng dưới.
Bởi vì Chúc Chúc rất thích khăn quàng cổ của Chu Từ Bạch, nhất quyết cắn không chịu buông, trên đó dính không ít nước bọt của nó. Cố Ký Thanh chỉ có thể để nó mang khăn quàng cổ theo, sau này mua đền cho Chu Từ Bạch một cái mới.
Lúc cửa thang máy đóng lại, Bùi Nhất Minh hỏi một câu: “Người lúc nãy là…”
“Anh của em”. Cố Ký Thanh trả lời ngắn gọn.
Bùi Nhất Minh gật đầu: “Rất đẹp trai, nhưng không giống em, tôi tưởng đó là bạn em”.
Cố Ký Thanh ngước mắt lên.
Bùi Nhất Minh trông như thuận miệng nói: “Quán bar Free ở ngay dưới tầng khu tôi đang ở, nếu như gặp chuyện không hay nào em có thể liên hệ với tôi, hai phút đồng hồ là tôi có thể tới”.
Mấy quán bar gần đây có chút loạn, nếu như người khác hẹn Cố Ký Thanh thì có lẽ anh ta sẽ khuyên anh đừng tới, nhưng người này lại là anh trai Cố Ký Thanh, Bùi Nhất Minh nghĩ chắc là không có vấn đề gì, mà nếu có cũng không đến phiên người ngoài như anh ta chen miệng.
Bùi Nhất Minh nhận ra Cố Ký Thanh hiện tại không hề có hứng thú với mình, nhưng anh ta không ngại làm quen với những người thông minh xinh đẹp tính tình lại tốt như vậy, cho nên định lợi dụng chuyện này bày tỏ ý tốt ra với anh.
Mà Cố Ký Thanh cũng cảm thấy tính cách của Bùi Nhất Minh ở một góc độ nào đó rất giống anh, hai người nói chuyện với nhau rất thoải mái.
Còn chuyện liên hoan tại Free, anh không biết rõ đó là đâu, chỉ biết đó là một quán bar. Anh gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó liền tiễn Bùi Nhất Minh và Chúc Chúc đi ra.
Lúc trở lại gian phòng trong khách sạn, Doãn Lan đúng lúc bê một cái nồi đất tới, trông thấy anh, bà vội vàng gọi: “Chỉ Chỉ, mau tới ăn canh đi, mẹ hầm tới tận giờ đấy, bỏ rất nhiều đồ bổ, muốn bồi bổ cho con. Còn nữa, mẹ mới mua quần áo cho con đấy, với cả một đôi găng tay mới đan”.
Nói xong, bà lôi ra một đống quần áo xinh đẹp và găng tay lông dê mềm mại đẹp mắt, nhất định bắt Cố Ký Thanh phải thử.
Tay nghề và thẩm mỹ của Doãn Lan không tồi.