Đừng Hỏi Sao Trời

Chương 18




Triều Ca, ngày mai gặp.

Ngày mai hai người sẽ gặp lại.

Hai người còn vô số ngày mai.

Từ sau hôm đó Chúc Triều Ca không bị người khác gây phiền phức nữa.

Mỗi khi cô nhìn thấy Trần Tri Nhiên thì cậu ta sẽ vòng hướng khác mà đi. Còn về phần Phó Duyệt sáu tháng cuối vô ta đều tập trung học nghệ thuật, rất ít khi xuất hiện ở trường.

Cô vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường.

Lâu lâu sẽ cùng Cố Ngôi đi chơi.....

Nhưng khoảng thời gian đó rất ngắn.

Bởi vì sau kỳ nghỉ Cố Ngôi bắt đầu phải đi thực tập. Anh học bên ngành kỹ sư máy móc, cho nên bây giờ mỗi ngày đều phải ở trong công xưởng nghiên cứu linh kiện. Hai người lâu lâu mới gặp nhau, cũng giống như những cặp đôi bình thường khác. Sẽ đi ăn, đi dạo phố, xem phim.

"Cố Ngôi, anh đừng sợ."

Khi ở trên giường, cho dù cơ thể Chúc Triều Ca đang run lên, cô cũng sẽ ôm chặt lấy anh thở dốc nói: "Em biết anh đang sợ... Không sao đâu, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà."

Thật là kỳ lạ, Cố Ngôi nghĩ vậy.

Từ nhỏ vẫn luôn là anh che chở cho cô, la mắng cô. Thậm chí bây giờ cả khi cơ thể anh đều đè nặng lên người cô, vẫn có thể nghe cô gái nhỏ nói với mình: "Đừng sợ."

Trong mắt bố mình anh chính là một con sói mắt trắng, trong trường học anh giống như kẻ điên suốt ngày liều mạng đánh nhau. Anh chỉ có hai bàn tay trắng, không có tương lai. Chưa bao giờ dám nắm lấy giấc mộng đẹp đẽ là cô, anh luôn cố gắng áp chế dục vọng cùng cảm xúc của mình.

Anh biết sự thật bản thân sẽ làm tổn thương cô, hơn nữa có thể sẽ hủy hoại cô.

Nhưng cô gái nhỏ lại nói với anh đừng sợ.

***

Thời gian chầm chậm qua đi.

Cuối cùng cũng đến lúc Chúc Triều Ca phải thi tốt nghiệp.

Cô bây giờ rất bận, buổi tối gọi điện cho Cố Ngôi chưa nói được mấy câu đã ngủ quên. Nghe nhịp thở đều đặn ở bên kia đầu dây làm Cố Ngôi chỉ có thể bất đắc dĩ nói một tiếng ngủ ngon, rồi anh lại tiếp tục ngồi ở bàn đọc sách.

Anh cũng sắp thi rồi. Thi để lấy giấy chứng nhận. Vì anh muốn thăng quan tiến chức chứ không phải cả đời làm công.

Hôm đó, hai người sau khi hẹn hò trở về, tạm biệt nhau ở đầu ngõ Táo Hoa. Cố Ngôi đi về nhà thì chạm mặt với bố mình.

Hôm nay ông ta không uống rượu mà ngồi hút thuốc ở sô pha. Làm cho cả nhà mù mù khói thuốc.

Cố Ngôi không thèm để ý ông ta, anh đi thẳng vào ngăn kéo lấy đồ của mình rồi nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi.

"Mày đừng đem lại phiền phức cho con gái người ta."

Người đàn ông đầu trọc trên sô pha đột nhiên mở miệng, ông ta phun ra một ngụm đàm: "Đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì. Con gái Chúc gia tiền đồ rộng mở, sau này phải lấy người xứng với nó. Mày thì tính là cái chó gì?"

Cố Ngôi không hề mở miệng.

Bố anh cũng không để ý thái độ của anh, cười nhạo chán rồi thì nằm xuống sô pha ngủ.

Sau một hồi trầm mặc Cố Ngôi nhỏ giọng đáp: "Tôi sẽ cố gắng nỗ lực để xứng với cô ấy."

Chúc Triều Ca không biết việc xảy ra ở nhà họ Cố.

Cô chỉ phát hiện, Cố Ngôi gọi điện cho cô ít hơn. Số lần hai người gặp nhau cũng ít đi.

Hỏi Cố Ngôi, anh chỉ nói mình bận.

Nếu bận, Chúc Triều Ca cũng ngoan ngoãn không làm phiền anh.

Mỗi ngày cô đều vùi đầu vào đề cương, sinh hoạt có quy luật đến đáng sợ. Khi rảnh rỗi cô sẽ đọc thông báo tuyển sinh cũng như tìm hiểu thông tin của từng trường.

Chủ nhiệm Hoàng đề nghị cô đến Bắc Kinh.

Nếu cô cứ phát huy ổn định như vây, nhất định sẽ đậu vào một trường đại học nổi tiếng.

Chúc Triều Ca đã có dự định, cô nói chuyện này cho Cố Ngôi biết. Đầu dây bên kia không nói gì, rất lâu sau mới chầm chậm mỉm cười.

"Triều Ca nhà chúng ta thật giỏi."

Anh nói cô nhất định làm được.

Nhận được sự cổ vũ từ anh, Chúc Triều Ca vô cùng vui vẻ. Sau khi kết thúc cuộc gọi cô lại tiếp tục làm bài. Còn Cố Ngôi bên kia ngồi thật lâu dưới ánh trăng.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Chúc Triều Ca chạy như bay về nhà, cô vui vẻ ôm lấy bố mẹ mình.

Kết quả còn chưa được công bố, điều này làm cho bố mẹ Chúc không khỏi dỡ khóc dỡ cười.

"Không sao đâu, con chắc chắn điểm số sẽ tốt."

Trước giờ cô vẫn luôn hiểu rõ trình độ của bản thân.

Tới hôm có kết quả, cô canh 12h vào tra điểm, quả đúng như dự đoán điểm rất cao. So với bình thường cao hơn rất nhiều.

Chúc Triều Ca vui vẻ la hét rất lâu, cũng không biết có ảnh hưởng người khác không. Cô nhanh chóng muốn báo tin này cho Cố Ngôi.

Nhưng mà cô gọi thế nào cũng không liên lạc được với Cố Ngôi.

Tiếng tút tút vang lên thật lớn trong màn đêm yên tĩnh.