*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Triều Ca vĩnh viễn nhớ rõ mùa thu năm tám tuổi kia.
Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu đỏ, vui vẻ đi ra cổng trường, bởi vì không chú ý nên một chân dẫm phải nắp cống thoát nước. Nhưng nhờ thân hình nhỏ bé, vị trí té cũng thật khéo nên cô thuận thế đạp vào cây gậy chắn thay vì là đống rác đang bốc mùi.
Chúc Triều Ca ngây ngốc.
Cô đứng ở miệng cống thoát nước tối tăm, cố gắng ngẩng đầu cũng không nhìn ra được bên ngoài. Tiếng cười nói và bước chân của người lớn và trẻ em vang lên rất rõ ràng. Nhưng không một ai đồng ý ngừng lại, chú ý miệng cống bất thường này.
Do quá sợ hãi nên Chúc Triều Ca nhanh chóng gào khóc, tiếng gào của cô bé long trời lở đất. Cho đến khi Cố Ngôi lần theo âm thanh mà tìm được cô bé, cậu ghé sát vào miệng cống đưa cánh tay gầy yếu của mình ra.
"Triều Ca, mau túm lấy anh, đừng buông tay nha. Em đừng khóc mà... Ngoan đừng khóc."
Cố Ngôi lúc ấy cũng chỉ mới chín tuổi. Cậu không cao hơn cô bé được bao nhiêu, còn gầy hơn cô bé, cơ thể giống hệt con khỉ vì toàn thấy da bọc xương. Cho nên khi Chúc Triều Ca túm lấy tay Cố Ngôi để cậu kéo lên, trong đầu cô bé chỉ có hai suy nghĩ. Một là lo cánh tay Cố Ngôi sẽ bị gãy, hai là lo cậu cũng sẽ bị rớt vào đây, sau đó hai người cùng chung hoạn nạn.
Nhưng Cố Ngôi đã thành công cứu cô bé ra.
Một tay cậu gồng lên giữ chặt miệng cống hình cung bên cạnh, một tay dùng hết sức bình sinh kéo cô bé lên.
Trúc Triều Ca chưa hết sợ hãi vẫn đang khụy khịt, bên trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt trong suốt, gương mặt đỏ bừng. Cố Ngôi phủi cát trên người cô bé xuống, vuốt thẳng mép váy bị cuộn lại của cô. Sau đó hai đứa trẻ nắm tay cùng nhau về nhà."
Gia đình của họ đều ở ngõ Táo Hoa tại phía Nam thành phố. Trúc Triều Ca ở đầu hẻm, còn Cố Ngôi thì ở cuối hẻm.
Từ khi Triều Ca học tiểu học thì hai người vẫn luôn đi học và về nhà cùng nhau. Hôm nay Cố Ngôi phải trực nhật không thể về cùng cô, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.
"Sao có người dỡ nắp cống mà không để biển báo vậy, đúng là quá đáng mà."
Trên đường về nhà, Trúc Triều Ca hít một hơi, tức giận nói: "Nó ở ngay cổng trường, vậy mà em bị rơi xuống cũng không ai để ý..."
Cố ngôi nắm lấy bàn tay trái ươn ướt mồ hôi của cô, khẽ ừ một tiếng. Mái tóc nâu dài không được vuốt keo rũ xuống che đi tròng mắt nâu hơi hung dữ của anh, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Chúc Triều Ca dùng sức lau khô khóe mắt, lại nức nở: "Váy em bị bẩn rồi."
Chiếc váy lụa màu đỏ thẫm, dính một chút dầu màu đen váng mỡ. Cố Ngôi rũ mắt nhìn sơ, sau khi im lặng vài giây anh trấn an cô: "Để anh về nhà lấy cho em bình xăng."
Lúc này Trúc Triều Ca mới vui vẻ đôi chút.
Hai đứa nhỏ chia tay nhau trước ngõ Táo Hoa, ai về nhà nấy. Một đứa thì đi về nhà, đứa còn lại tiếp tục đi vào sâu trong ngõ.
Dẫm lên lớp đá gồ ghề, xuyên qua con hẻm ngoằn ngoèo chất đống những mảnh vụn. Cuối cùng Cố Ngôi cũng dừng chân lại. Cậu lặng lẽ nhìn cánh cửa khép hờ ở cuối ngõ, ánh mắt lướt qua mọi thứ xung quanh tiểu viện. Sau đó dừng lại ở chiếc cửa sổ phát ra ánh đèn nhàn nhạt.
Trong nhà có người.
Cố Ngôi xoa tay trái vào quần, cậu dùng sức chà thật mạnh. Dòng máu đỏ tươi trong lòng bàn tay thấm vào vải dệt, nhanh chóng biết thành một mảng vết bẩn màu đen.
Khi nãy lúc kéo Chúc Triều Ca không cẩn thận bị thương. Miệng cống thoát nước có một cái lỗ thủng, cậu vì quá sốt ruột không kịp để ý đã trực tiếp nắm lấy. Kéo được người lên thì lòng bàn tay trái của cậu cũng rách một đường.
Cố Ngôi qua loa xử lý miệng vết thương, sau khi ổn thỏa mới bước chân vào nhà. Cậu đi qua khúc sân rải đầy linh kiện và lốp xe, vừa đẩy cửa ra cậu đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở sô pha uống rượu.
“Ba.”
Cố Ngôi trì hoãn một chút, lại nói, “Thưa ba con mới về.”
Người đàn ông đầu trọc cầm bình rượu ngẩng đầu, ông ta trừng lớn đôi mắt. Phản ứng của người say thường sẽ rất chậm, tầm mắt ông ta nhìn con trai cũng lem nhem nặng nề, giống những con ốc sên nhỏ bò qua lớp kính thủy tinh.
Cố Ngôi nghiến răng.
Cậu vẫn còn nhớ mình hứa đem xăng qua nhà cho Chúc Triều Ca, cậu bé bỏ cặp sách xuống nhanh chóng lại gần cửa chồng chất vỏ chai rượu. Bất ngờ sau lưng có một luồng gió lạnh thổi đến.
Xoảng ——!
Cơm tối của Chúc Triều Ca là một chén sứ bánh canh nước tương, không có hoa sứ cũng không có đồ ăn.
Cả tháng nay cơm tối trong nhà đều chỉ như vậy, chưa từng thay đổi.
Chúc Triều Ca cũng không có oán trách gì. Tuy cô bé còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được nghèo là chuyện bất đắc dĩ, không có tiền chính là không có tiền. Dù có gào khóc thì cũng không có đĩa thịt nào xuất hiện, cũng không có quần áo mới.
Bộ váy trên người cô bé lúc này cũng là do họ hàng cho. Chúc Triều Ca rất thích, không nỡ làm nhàu hay làm bẩn nó.
Sau khi giúp mẹ rửa sạch chén bát thì Chúc Triều Ca nghe tiếng Cố Ngôi ở bên ngoài gọi mình. Cô bé vừa bước ra cửa đã thấy cậu thật sự cầm nửa bình xăng đứng đó, cậu bé mím môi đưa cho cô.
Chúc Triều Ca không nhận.
Cô bé nhìn thấy trên đầu cậu quấn băng gạc màu trắng, bên thái dương chảy ra dòng máu đỏ sẫm.
“Anh Cố Ngôi, anh bị sao vậy……”
Cô cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi trộn lẫn với những gì cô biết được.
Dù sao cũng là hàng xóm đầu làng cuối ngõ trong con xóm nhỏ, Chúc Triều Ca cũng biết chút ít hoàn cảnh gia đình Cố Ngôi. Cậu không có mẹ, trong nhà có một người bố là ma men. Ông ta không chỉ suốt ngày say sỉn, mà còn rất bạo lực, ông ta ra tay rất mạnh chứ không hề nhẹ chút nào.
Trúc Triều Ca nắm tay Cố Ngôi, cô bé muốn kéo cậu bé vào nhà: "Nhà em hình như có thuốc, anh vào xử lý vết thương được không? Mẹ, mẹ ơi. Mẹ....."
Cố Ngôi không chịu vào nhà cô bé.
Thiếu niên mới lớn nhìn thì có vẻ gầy yếu, nhưng sức lực lại rất lớn. Cậu cố chấp đứng ngoài cửa, cố gắng tránh né không để cô bé lôi kéo mình, nhanh chóng dúi bình xăng lạnh lẽo vào trong tay người đối diện.
"Triều Ca, em thử xem có được không. Nếu không được thì anh nghĩ cách khác cho em."
Đây cũng chỉ là những việc bình thường diễn ra trong cuộc sống của cả hai. Chỉ là một đoạn phim ngắn trong vô số những ngày bên nhau.
Nhưng Chúc Triều Ca trước sau luôn nhớ rõ, Cố Ngôi lúc đó đứng dưới ánh trăng. Vừa cô độc vừa bướng bỉnh nhìn cô bé, trong đôi mắt có một tầng ánh sáng mỏng.
“Triều Ca.”
Cậu an ủi cô bé: "Nếu váy không giặt sạch được thì em cũng đừng buồn."
Cố Ngôi nói, cũ không đi, mới không tới.
Những điều tươi đẹp luôn chờ ở phía trước.
Cùng câu nói đó, cậu nói rất nhiều lần. Bất kể là cô làm mất cục gôm yêu thích nhất, hay là ngoài ý muốn mà thi rớt.
Hai đứa trẻ cùng nhau học tiểu học, cấp hai, rồi từ đó mỗi đứa một hướng.
Trúc Triều Ca học cấp ba ở trường tốt nhất huyện thành, mà Cố Ngôi lại phải lăn lộn trong trường nghề. Bởi vì quỹ đạo sinh hoạt mà bọn họ phải xa nhau, hướng đến một tương lai khác.
Cuộc sống mỗi ngày bận rộn, náo nhiệt đến mức Trúc Triều Ca dần quên đi Cố Ngôi.
Cho đến một ngày, cô bởi vì thất tình mà buồn bã ngồi khóc ở ngã tư, khiến cho Cố Ngôi đang bị nhốt trong ký túc xá của trường cũng tìm cách lẻn ra. Anh không màng ánh mắt của những người xung quanh, nhanh chóng cởi áo khoác che lên đầu cho cô.
“Triều Ca, ngoan đừng khóc.”
Đôi vai thiếu niên đã trở nên vững chãi, anh nhẹ ôm lấy bả vai cô. Khàn giọng dỗ dành người đối diện: "Em đừng đau lòng nữa."
Lại trôi qua thêm một ngày bình đạm nữa.
Mùa thu năm 2002, nhiệt độ không khí rất thấp. Trúc Triều Ca không về nhà mà đi theo Cố Ngôi đến khách sạn. Do thời tiết quá lạnh, hai người trùm chăn kín mít ngồi trước cửa sổ như hai kẻ ngốc. Cùng nhau ngắm trận mưa sao băng lớn nhất trong năm.
Những ngôi sao nhỏ bé lướt qua màn đêm, Chúc Triều Ca quay sang nhìn Cố Ngôi.
Sườn mặt của thiếu niên rất đẹp, có nét lạnh lùng, đôi mắt và lông mày có vài phần kiêu ngạo khó thuần phục. Ánh sáng của những ngôi sao trên trời chiếu vào đáy mắt anh, chồng chất thành một ngọn lửa rực lên trong đêm tối.
Trận mưa sao băng này đã được TV và báo chí đưa tin rất ồn ào từ trước. Rất nhiều người tranh thủ đến cầu nguyện, bởi vì họ cảm thấy ước nguyện dưới sao băng là một điều rất lãng mạn.
Nhưng Trúc Triều Ca mãi không biết, trước khi sao băng rơi xuống Cố Ngôi đã ước nguyện điều gì.
Đó là bí mật cả đời này của anh.
_____
Nhớ follow page của Cáo nha ❤