Luyện tập đơn giản một lần liền chuẩn bị lên sân khấu diễn xuất.
Trước khi cúp điện, Lâm Gia lấy di động ra. Khi không sử dụng di động, cậu chọn chế độ Siêu tiết kiệm pin, tận lực giảm bớt hao pin, đảm bảo lúc cần chiếu sáng có thể dùng được luôn mà không cần khởi động máy rườm rà.
Di động đã hao ít điện lúc trời mưa to, còn dư 30%.
Lượng pin còn lại có chịu được tới lúc blogger Tiểu Ngô bị tư liệu sống hấp dẫn hay không, Lâm Gia không chắc lắm.
Cậu đòi di động đầu húi cua, để dự phòng.
Cúp điện sẽ làm chung cư chìm vào bóng tối, Lâm Gia chuẩn bị trước, mở sẵn đèn flash.
Nhiệm vụ cúp điện giao cho đám đầu húi cua.
Bang…
Đầu húi cua đạp lên vai Lưu Ảnh, mở nắp hộp điện, sập cầu dao điện.
Đèn cảm ứng trên cầu thang tắt ngóm, nguồn sáng duy nhất đến từ Lâm Gia, nhưng Lâm Gia dùng loại đèn flash di động kém nhất, chỉ chiếu sáng được một mét vuông trước mắt mình.
Mọi người không mẫn cảm bóng tối như Lâm Gia, có đèn hay không không quan trọng, trợn mắt miễn cưỡng thấy được sự vật xung quanh.
Bọn họ đi lên cầu thang, tới lầu 3.
Đầu húi cua nhìn nhà 303, mọi người cũng căng thẳng nhìn cửa nhà 303 đóng chặt và camera im lìm.
Xem xong, đầu húi cua vuốt mặt, nói: “Đừng phí thời gian, bắt đầu đi.”
Mọi người gật đầu.
Vì thế vở kịch tập luyện một lần chính thức mở màn.
Tiểu Môi lo lắng mở miệng: “Tại sao anh lại ở chỗ này…”
Giọng đầu húi cua cao gấp Tiểu Môi mấy lần, thình lình lớn tiếng: “Sao em lại tới đây!”
Âm điệu quái dị, không hề có cảm giác bị ‘bắt gian’. Cơ mà Tiểu Môi bị đầu húi cua kéo cảm xúc cũng nâng giọng, chất vấn theo lời kịch: “Anh ta là ai?”
Đến phiên Lưu Ảnh đọc lời kịch. Hắn nhìn Lâm Gia mặt vô cảm xem kịch, lại nhìn cửa nhà 303, nuốt ngụm nước bọt mới đọc phân đoạn của mình.
Ầm ĩ bắt đầu. Mọi người từ diễn thấp thỏm dần nhập tâm hơn, rốt cuộc cũng hấp dẫn được blogger Tiểu Ngô.
Lâm Gia nghe thấy tiếng bước chân vang sau cửa nhà 303. Cậu nâng cằm, ra hiệu đám người diễn khoa trương hơn một chút.
Đạo diễn sau cánh gà phân phó, mọi người chỉ có thể làm theo, ra sức khắc khẩu chửi bới, thỉnh thoảng còn xô đẩy nhau.
Vài phút sau, ‘cạch’ một tiếng, cửa nhà 303 hé ra. Blogger Tiểu Ngô cách khe hở, trộm liếc ngoài cửa.
Lâm Gia tỉnh bơ đặt tay lên chốt cửa, trước gương mặt hú hồn của blogger Tiểu Ngô, ngữ khí tự nhiên như tìm bạn hóng hớt drama, chia sẻ tình huống mình biết được: “Bạn gái bắt gian, bắt được tiểu tam là đàn ông.”
Blogger Tiểu Ngô khựng lại, Lâm Gia tiếp tục tóm tắt cho người tới muộn, cuối cùng nói: “Nhìn có vẻ sắp đánh nhau rồi.”
Đây chính là drama xuất sắc mười điểm, blogger Tiểu Ngô lui vào trong nhà, lấy camera.
Ngay khi blogger Tiểu Ngô giơ ống kính nhắm ra ngoài cửa, cửa đột ngột bị kéo ra từ bên ngoài. Blogger Tiểu Ngô chưa phản ứng lại, camera trên tay đã bị cướp mất.
Một bàn tay lạnh lẽo túm cổ áo hắn. Bàn tay kéo cái nhẹ, hắn thất tha thất thểu nhào lên phía trước.
Chật vật đứng vững, blogger Tiểu Ngô quay đầu, thấy một bóng người cao ráo đi vào nhà hắn. Bóng người hơi nghiêng, lộ ra khuôn mặt hờ hững, khác hoàn toàn bộ dáng chia sẻ drama hồi nãy.
Rầm…
Trắng trợn đột nhập nhà blogger Tiểu Ngô, hơn nữa còn nhốt blogger Tiểu Ngô ở ngoài cửa.
Blogger Tiểu Ngô: “…”
Blogger Tiểu Ngô đã trúng kế, những người khác không cần diễn kịch tiếp. Đầu húi cua đi tới, cướp chìa khóa của blogger Tiểu Ngô, ngăn blogger Tiểu Ngô dùng chìa khóa mở cửa.
Đi vào nhà 303, Lâm Gia đưa điện thoại cho mèo, “Cầm chắc.”
Lần trước vào nhà 303, mèo không cầm chắc di động làm cậu rơi vào bóng tối.
Mèo ôm di động, giúp Lâm Gia soi sáng.
Vừa chiếu sáng cho Lâm Gia, vừa cảnh giác liếc quanh nhà.
Lâm Gia không sốt ruột tìm kiếm dấu vết. Nhà 303 có dấu vết người chết hay không khó mà nói, nhưng camera chắc chắn có. Blogger Tiểu Ngô quay video… Thứ có thừa tất nhiên là video thô.
Cậu mở camera, xem mục lưu trữ.
Quả nhiên camera lưu trữ số lượng lớn video, dù mỗi video chỉ xem một giây, trong lúc nhất thời cũng không thể xem hết.
Lâm Gia xem chọn lọc. Cậu nhìn ảnh bìa video đoán nội dung, cảm thấy video có vấn đề sẽ xem vài giây, nếu không liên quan liền tắt.
Qua một hồi lâu, Lâm Gia tìm được nội dung cậu muốn.
“Trời sắp mưa, hôm nay dẫn mọi người đi xem kiến chuyển nhà.”
“Tôi phát hiện một tổ kiến đồ sộ, mọi người chưa thấy qua không biết nó đồ sộ cỡ nào. Đáng tiếc lần trước tôi không cầm theo camera, nhưng không sao, sắp quay được… Á… Á, đm…”
Màn hình văng ra ngoài, phát ra âm thanh va đập, bóng trắng chợt lóe, ống kính chĩa vào tường trắng cầu thang.
Sau đó camera được blogger Tiểu Ngô nhặt lên, camera vẫn đang quay.
Tiểu Ngô vẫn còn hú hồn, đau lòng kiểm tra camera, xác nhận camera chỉ bị xước vỏ ngoài, hắn thở phào, màn hình nhắm vào ‘bóng trắng’: “Bị tâm thần à, tự dưng hóa vàng mã ở cầu thang.”
Lâm Gia nhìn thấy bóng trắng rất rõ ràng.
Đúng là khói trắng bốc lên sau khi đốt đồ, cộng thêm góc độ quay và trời mưa làm thay đổi hình dạng, nhìn qua cực kỳ giống quỷ.
Video này không chỉ quay hoàn chỉnh hình dáng bóng trắng, còn có vật bị đốt. Vật ấy chưa bị ngọn lửa đốt trụi, Lâm Gia nhìn chăm chú vài giây, nhận ra nó là quần áo giấy.
Không phải loại màu sắc rực rỡ thường thấy, mà là váy dài màu trắng. Tốc độ váy trắng bị đốt cháy rất mau, giây tiếp theo bị đốt trụi, thứ duy nhất sót lại là sương khói mù mịt.
Video kết thúc. Mèo ngần ngừ, nói: “Video đã quay được bóng trắng, vì sao blogger Tiểu Ngô còn muốn truy tìm bóng trắng.”
Lâm Gia mở video tiếp theo, sóng yên biển lặng nói: “Thứ anh ta truy đuổi không phải bóng trắng.”
“Không phải bóng trắng, thế đuổi theo cái gì.” Mèo cân nhắc, nghĩ đến tiết mục vừa rồi mọi người trình diễn: “Chẳng lẽ… truy đuổi sự nổi tiếng?”
“Đúng vậy, là nổi tiếng!” Mèo khẳng định.
Quá rõ ràng, blogger Tiểu Ngô có video bóng trắng hoàn chỉnh, nhưng video đăng lên mạng lại ngắt đầu bỏ đuôi. Hắn không cố ý tạo điểm nhấn, lợi dụng thu hút người xem thì là vì cái gì?
“Nhưng tại sao hắn không xóa video thô. Không chỉ xóa các video nhiều view, còn đăng video làm sáng tỏ, chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy? Hay là liên quan đến việc hàng xóm biến mất?” Mèo không nghĩ ra, xin Lâm Gia giúp đỡ.
Lâm Gia rũ mắt xem video, vô cảm nói: “Anh ta không làm sáng tỏ bóng trắng rốt cuộc là thứ gì.”
Cậu so với mèo nhìn thấu trò hề: “Vì sao đăng video thông báo làm sáng tỏ, phải hỏi cư dân mạng.”
Mèo: “Cư dân mạng?”
Đã xem được kha khá video lưu trữ trong camera, không có phát hiện nào khác.
Lâm Gia đứng lên, đi đến cạnh bàn.
Mèo chạy tới chiếu sáng, nhắm mắt theo đuôi: “Video làm sáng tỏ và cư dân mạng có quan hệ gì?”
Lâm Gia mở máy tính blogger Tiểu Ngô, trước tiên điều chỉnh độ sáng màn hình, vừa mở trang web vừa nói: “Quên vụ vật thể ngoài màn hình được cụ thể hóa à? Trong video làm sáng tỏ, anh ta liên tục nhìn về phía ngoài màn hình, mày nói anh ta làm sáng tỏ và cư dân mạng có liên quan với nhau hay không?”
Mèo khiếp sợ: “Cậu…”
Điều này có thể liên tưởng đến một chuyện.
Blogger Tiểu Ngô không đăng xuất tài khoản trên web đăng video.
Mèo ngửa đầu hỏi: “Có thể xem lại video làm sáng tỏ không?”
“Không có video này.” Lâm Gia bấm chuột: “Tài khoản này đã bắt đầu đăng video mới, mày nghĩ anh ta còn giữ lại video làm sáng tỏ?”
Mèo: “Xóa video là có thể coi như chưa từng làm sáng tỏ hả?”
Lâm Gia: “Đúng là có thể.”
Sau khi xóa toàn bộ video quay bọn họ đăng trên tài khoản blogger Tiểu Ngô, để phòng ngừa tai họa ngầm bình luận ác ý biến thành sự thật, Lâm Gia đẩy cửa sổ, ném cả máy tính lẫn camera ra ngoài.
Đây là lầu 3, máy tính và camera rơi tan xác.
Khép cửa sổ, khuỷu tay vô ý đụng phải cây xanh bên cửa sổ.
Là một chậu điếu lan.
Lâm Gia nhìn chăm chú hai giây, điếu lan tươi tốt không đều, phần dựa cửa sổ sinh cơ bừng bừng, phần quay vô nhà lá hơi héo.
Cậu nhìn bức tường phía sau chậu điếu lan, cũng chính là phía dưới cửa sổ. Trên tường trắng có một vệt loang lổ màu xanh, nhìn như bị lá điếu lan cọ thành.
Mở miệng gọi mèo, Lâm Gia chỉ vào phần điếu lan khô héo, sai mèo đào đất.
Để tránh đất văng ra làm dơ quần áo, Lâm Gia lùi một bước.
Mèo trả điện thoại cho Lâm Gia, “Chỗ này?”
Nhảy lên khung cửa sổ, mèo cào cào đất, “Có gì bất thường hở?”
Không đợi Lâm Gia trả lời, mèo khựng lại. Vuốt chạm vào thứ gì đó, nó vội vàng đẩy nhanh tốc độ đào đất.
Mèo cào đến độ bốc khói, cuối cùng cũng đào được một vật. Lâm Gia tới gần.
Là một tấm ảnh chụp dính đất, thấy không rõ nội dung. Mèo dùng đệm thịt phủi đất, một người một mèo cúi đầu nhìn tấm ảnh.
Ảnh chụp một cô gái trẻ mặc váy dài màu trắng, rất xinh đẹp. Nhưng trên ảnh chụp, phần lớn váy bị bôi màu đỏ, mèo lau cỡ nào cũng không chùi được màu đỏ.
Mèo đành phải từ bỏ, hỏi: “Không phải là blogger Tiểu Ngô đâu nhỉ.”
Lâm Gia nhả từng chữ: “Người chết.”
Người trong ảnh chụp là nữ giới, bối cảnh là trong nhà 303. Nhà 303 có hai vị khách thuê, trừ blogger Tiểu Ngô thì chính là người chết.
Mèo sửng sốt, bị Lâm Gia nhét đầy thắc mắc vô đầu: “Tại sao blogger Tiểu Ngô chôn ảnh người chết dưới đất?”
Lâm Gia: “Bị chủ tấm ảnh vùi lấp.”
Mèo: “Hả?”
Lâm Gia nhìn vuốt mèo dính bùn đất ướt: “Điếu lan một nửa tươi tốt một nửa khô héo, hiển nhiên là do chôn ảnh chụp. Đất dưới phần cây khô héo ẩm ướt vì blogger cho rằng tưới nước nhiều có thể cải thiện. Anh ta không biết dưới đất có chôn một tấm ảnh.”
Đồng thời chứng minh, điếu lan là đồ của người quá cố để lại.
Mèo còn đang tự hỏi về mối quan hệ, Lâm Gia giơ đèn đi sâu vào nhà.
Nó tạm dừng tự hỏi, hỏi: “Cậu tìm cái gì thế?”
Lâm Gia: “Dấu vết người chết để lại.”
Mèo cũng bắt đầu tìm kiếm, chẳng qua không có mục tiêu chính xác, mèo tới tới lui lui xoay vài vòng không thu hoạch được gì, quay đầu thấy Lâm Gia đứng trước gương to.
Mèo ghé sát vào.
Biết mèo chỉ biết há mồm hỏi, Lâm Gia gõ ngón tay lên mặt gương, cạnh giá đỡ có một vết đỏ nhạt hình bầu dục.
Lâm Gia: “Đưa ảnh chụp cho tao xem.”
Mèo giơ cao hai móng vuốt.
Lâm Gia rũ mắt nhìn. Màu đỏ trên ảnh chụp cùng màu đỏ trên gương to không khác nhau mấy.
Mèo kiên nhẫn đợi trong chốc lát, nhưng không thấy Lâm Gia nói gì. Nó không thể liên hệ cô gái trong ảnh với cặp mắt đỏ tươi, đành chủ động hỏi: “Rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì?”
“Không biết.” Ảnh chụp được mèo lau sạch sẽ, Lâm Gia cầm ảnh chụp: “Không phải trời sắp sáng sao?”
Hừng đông dự báo đổi mới số câu hỏi.
Mèo hỏi: “Cậu tính hỏi câu gì? Đừng nói là hỏi vụ việc của cô ấy và hàng xóm có liên quan với nhau hay không.”
Nghĩ đến trời mưa người chết canh ngoài cửa, tử trạng của Nam Cao… đường máu uốn lượn trên cầu thang, mèo cảm thấy cụ thể hóa nhóm hàng xóm là hành vi tìm chết.
Trước khi tìm được cách tránh bị người chết giết chết, Lâm Gia sẽ không hỏi về vấn đề hàng xóm. Bằng không cậu đã không xuất hiện tại nhà 303 tìm dấu vết. Nhưng buồn là, dấu vết người chết để lại không cung cấp hướng giải quyết chuẩn xác.
Hiện tại chỉ có thể phỏng đoán dựa theo manh mối đã biết, rồi đến chỗ Người cá chứng thực.
Tuy nhiên Người cá chỉ cho hỏi ba câu an toàn sắp biến dị. Nếu muốn đi hỏi, cần hỏi cho thật chuẩn, tốt nhất là hỏi đúng trọng tâm lấy được Nước súp.
Mấy câu hỏi cùng loại ‘Án mạng người chết có liên quan với hàng xóm hay không’ không đúng trọng tâm. Trong lòng Lâm Gia đã có đáp án, chỉ tạm thời không có chứng cứ xác minh mà thôi.
Lâm Gia cúi đầu nhìn mèo. Mèo từ trước đến nay hỏi tương đối nhiều, cậu muốn lợi dụng mèo xác nhận vấn đề mình bị vướng mắc, tiếp theo điều chỉnh tổng hợp, rồi đúc kết thành câu hỏi đúng trọng tâm để hỏi Người cá.
Vì thế cậu nói với mèo: “Hiện tại coi tao là Người cá.”
Tuy rằng không biết Lâm Gia muốn làm gì, mèo vẫn là đồng ý: “Ờ.”
Mèo không nói chuyện nữa, cúi đầu sửa sang lại mớ lông bị bùn đất dính thành một cục.
Lâm Gia nhíu mày: “Mày làm gì vậy?”
Mèo: “Liếm lông á.”
Lâm Gia: “Câu hỏi?”
“Câu hỏi gì cơ?” Mèo mờ mịt: “Tôi ở trước mặt Người cá không thể nói chuyện.”
Vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Lâm Gia cười khẩy: “Trách tao.”
Trách cậu chỉ biết đầu óc mèo không tốt, không đoán được mèo còn có thể đột phá giới hạn.
Lâm Gia kéo cửa đi ra ngoài, mọi người thấy cậu mới buông blogger Tiểu Ngô. Blogger Tiểu Ngô bị dọa như con thỏ nhảy về nhà, bỏ lại mọi người trông mong mà nhìn Lâm Gia.
“Bật điện đã.” Lâm Gia nói.
Chờ chung cư Nghi Nhạc khôi phục nguồn điện, Lâm Gia tắt đèn flash, nhân tiện nhìn lượng pin… còn thừa không bao nhiêu.
Tới căn cứ nói chuyện, đầu húi cua vội hỏi Lâm Gia. Lâm Gia tóm gọn các phát hiện, lặp lại vấn đề vừa hỏi ‘con mèo câm’: “Coi tôi là Người cá, dưới tiền đề không gia tăng cụ thể hóa mới, mọi người đặt câu hỏi đi.”
Cậu tạm ngưng liếc mèo một cái, bị bóng ma tâm lý bổ sung: “Vô hạn.”
Đầu húi cua hỏi đầu tiên: “Người chết ngã cầu thang nên bị chết?”
Dựa vào tử trạng của Nam Cao, Lâm Gia khẳng định: “Đúng.”
Đầu húi cua hỏi tiếp: “Cô ấy bị đẩy xuống lầu?”
‘Đẩy’ cần một hung thủ để thực hiện hành vi mưu sát, nhưng dựa theo các video của blogger Tiểu Ngô, người dân chung cư có thái độ giữ kín như bưng, chắc chắn có liên quan đến bọn họ.
Lâm Gia hơi suy tư: “Chắc là không.”
Đầu húi cua hỏi: “Người chết bất cẩn ngã cầu thang?”
Nếu là trượt chân té cầu thang, người dân chung cư sẽ không có thái độ kín miệng đối với bóng trắng, mà sẽ thoải mái nhận mình cúng cho người chết.
Lâm Gia: “Không.”
Đầu húi cua cân nhắc một chút: “Không phải bị đẩy cũng không phải trượt chân té, vậy chỉ có thể là… Tự sát?”
Chị Phương tiếp lời: “Chắc là không phải đâu. Người chết qua đời liên quan đến hàng xóm mà.”
Đầu húi cua nói: “Tự sát không có nghĩa đám hàng xóm sạch sẽ!”
Tranh luận không được đáp án, mọi người lại nhìn Lâm Gia.
Lâm Gia ăn ngay nói thật: “Không thể xác định.”
Tự sát là đáp án suy luận ra từ vấn đề khác, nhưng tính đến trước mắt không có dấu hiệu nào cho thấy người chết ngã cầu thanh là vì tự sát.
Lâm Gia nhìn về phía mọi người, nhả từng chữ: “Tiếp tục.”
Tiểu Môi nhỏ giọng hỏi: “Có người ép người chết ngã cầu thang?”
Chị Phương lập tức nhắc nhở: “Không được hỏi như vậy.”
‘Có người’ sẽ bị cụ thể hóa, tựa như mắt kính vô tình cụ thể hóa ‘thứ ngoài màn hình’. Ai cũng biết ‘có người’ chính là nhóm hàng xóm, rất có thể sẽ bị Người cá cụ thể hóa.
“Xin lỗi.” Tiểu Môi sửa miệng: “Có phải người chết bị ép ngã cầu thang?”
Không có chứng cứ, Lâm Gia: “Không thể xác định.”
Không thể xác định nghĩa là, không phủ định cũng không khẳng định, 50-50.
Tiểu Môi co rúm lại, “Bị hàng xóm ép bức mới đúng. Không thì đang yên lành, sao lại ngã cầu thang chứ.”
Không thuộc phạm trù câu hỏi, Lâm Gia: “Tiếp tục.”
Chị Phương mở miệng hỏi: “Người chết không thể hòa nhập được với chung cư Nghi Nhạc?”
Không thể hòa nhập, cho nên bị cô lập, bị nhóm hàng xóm bức bách đến mức ngã cầu thang.
Không có chứng cứ, Lâm Gia: “Không thể xác định.”
Lưu Ảnh: “Người chết đã làm ra hành vi chọc tức người dân chung cư Nghi Nhạc?”
Dù sao cũng là người cũ từng vượt qua mấy Bong bóng cá, bọn họ dùng đại từ ‘chung cư Nghi Nhạc’ thay cho ‘nhóm hàng xóm’.
Như cũ không có chứng cứ, Lâm Gia: “Không thể xác định.”
Liên tục mấy câu, Lâm Gia đều trả lời là “Không thể xác định”. Không có đáp án khó có thể suy diễn câu hỏi mới, mọi người không biết nên hỏi gì tiếp.
Nhưng Lâm Gia bảo bọn họ tiếp tục.
Đầu húi cua cười khổ: “Cho chút gợi ý đi?”
Lâm Gia nhắc nhở: “Ảnh chụp.”
Mọi người đều đã xem tấm ảnh bị bôi đỏ.
Tiểu Môi nhút nhát hỏi: “Trên ảnh chụp là máu hả?”
Lâm Gia đã thử cân nhắc, cậu nói: “Chắc là vậy.”
“Là máu của bản thân người chết?” Tiểu Môi lại hỏi.
Cạnh gương to cũng có vết màu đỏ. Nhớ lại hình dạng vết đỏ khá giống ngón tay bị thương quẹt vào, Lâm Gia: “Chắc là vậy.”
Lưu Ảnh hỏi: “Có phải cô ấy cực kỳ ghét váy mình?”
Váy trong ảnh bị bôi xóa, Lâm Gia: “Có lẽ.”
Chị Phương nói: “Người chết mặc chiếc váy mình ghét ngã cầu thang?”
Vàng mã bị đốt tạo thành bóng trắng là váy giấy màu trắng, cũng là chiếc váy cô gái mặc trong ảnh chụp. Lâm Gia: “Chắc là vậy.”
Mọi người đổi sắc mặt tới lui. Đầu húi cua trầm giọng: “Vậy là sao, ghét mà lại mặc…”
Chị Phương miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Người chết cố tình mặc váy trắng ngã cầu thang?”
Lâm Gia: “Có lẽ.”
Lưu Ảnh run giọng hỏi: “Người chết làm vậy là vì trả thù? Mặc váy trắng mình ghét, còn cố ý ngã lúc đêm mưa…”
Lâm Gia: “Không thể xác định.”
“Chắc là… Là trả thù.” Ngữ điệu Tiểu Môi không còn giữ được bình tĩnh: “Trong phim kinh dị người chết thường mặc quần áo đỏ nhảy lầu, để bản thân biến thành lệ quỷ lấy mạng…”
“Điên rồi.” Đầu húi cua mắng một câu, chợt nghĩ tới cái gì, hỏi: “Người chết bị khùng hả? Vùi ảnh chụp dưới đất, còn dùng máu mình bôi lên ảnh chụp. Người bình thường ai làm như vậy? Tôi không có ý mắng chửi, ý tôi là, có phải đầu óc người chết có vấn đề?”
Tự hỏi vài giây, Lâm Gia: “Có lẽ.”
Mọi người thoáng chốc im lặng, bầu không khí quỷ dị lan tràn.
Một người đầu óc có vấn đề, cố ý mặc váy trắng ngã cầu thang kết thúc sinh mệnh…
Sau đó, bị cụ thể hóa.
Lưu Ảnh ôm hy vọng cuối cùng: “Người chết bị cụ thể hóa có vấn đề đầu óc, có thể phân rõ đối tượng muốn trả thù hay không?”
“Thật sự có cách tránh bị người chết giết, an toàn sống sót.” Lưu Ảnh nuốt nước miếng: “Hay là, căn bản không hề có hành vi an toàn. Người chết…”
Giết người không phân biệt ai.
Cho nên ngủ, nghe nhạc, khóc thút thít và an ủi không có điểm chung. Nam Cao không làm gì hết, đơn giản là do hắn xui xẻo bị người chết chọn trúng.
Lâm Gia không trả lời mấy câu hỏi này. Cậu trầm mặc nhìn về phía cửa sổ.
Mọi người nhìn theo ánh mắt cậu… Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ kêu tí tách tí tách.
Trời lại bắt đầu mưa.
Cây Dây Nhện (cây Điếu Lan) thường được dùng trang trí trong nhà
Tra gg được ý nghĩa loài cây này khá thú vị:
Cây dây nhện, còn được gọi là cỏ lan chi, cỏ nhện, lục thảo trổ, cỏ điếu lan, cỏ mẫu tử…
Cây dây nhện trong văn hóa dân gian được xem là biểu tượng cho tinh thần bất khuất, không khuất phục trước khó khăn, gian khổ, không ham, không màng danh lợi. Trong phong thủy, cây dây nhện được xem là một biểu tượng may mắn. Việc trồng cây dây nhện trong nhà sẽ thu hút được nhiều vượng khí và mang lại tài lộc cho gia đình.
Ngoài ra, việc đặt chậu cây dây nhện ở trước nhà còn được xem như một tấm bùa hộ mệnh, giúp xua đuổi tà ma, âm khí và mang lại cuộc sống bình an cho gia đình. Cây dây nhện được coi là một loại cây có sức sống mãnh liệt, tuy nhỏ nhắn nhưng mọc thành bụi.