Cửu vương gia đăng cơ, Thượng Quan tiểu thư được sắc phong hoàng hậu. Nhưng mọi thứ đều có cái giá riêng của nó, là vua một nước tất nhiên sẽ không giống với khi còn là Cửu Vương gia. Hậu cung trăm ngàn mỹ nhân, Hoàng đế đâu thể dành riêng tình cảm cho mỗi mình nàng. Tranh quyền đoạt sủng, nay nàng đã có thể tận mắt nhìn thấy. Tình nghĩa phu thê cũng ngày càng lạnh nhạt, nàng dần dần thu mình vào vỏ bọc riêng, trở thành một hoàng hậu lãnh đạm, hững hờ.
Nhưng sâu thẳm trong tâm can, nàng vẫn luôn nhớ về hình bóng của một Cửu hoàng tử lúc sa cơ thất thế, nhớ về những cử chỉ, ánh mắt diụ dàng của chàng. Cho đến một ngày, vì cứu một nha hoàn, nàng bị phạt "đóng cửa ngẫm tội ba tháng". Có lẽ, ba tháng ấy chính là ba tháng hạnh phúc nhất cuộc đời nàng. Hoàng đế với những mưu toan nay trở lại thành Cửu vương gia ngày nào, hằng đêm cõng nàng vượt tường chỉ để cùng nàng đi ăn mứt quả, cùng nàng trao từng cử chỉ, sự ái ân như những đôi phu thê ngoài kia... Và, nàng đã mang thai. Cái thai ấy là niềm vui nhưng đồng thời cũng mở ra một chuỗi ngày dài đầy nỗi đau cho nàng. Hoàng đế lấy điều đó làm cớ, phế truất hoàng hậu, lưu đày cả Thượng Quan gia.
Trước khi xuất cung, nàng mong ngóng được nhìn thấy người "phu quân" của mình lần cuối, nhưng không toại... Mọi chuyện lần lượt trôi đi, nhẹ tênh hệt như một cơn mơ...Về phần vị hoàng đế, chàng thật ra rất yêu thương hoàng hậu, nếu không yêu, làm sao có thể đau lòng vì nàng. Nếu không yêu, làm sao có những cử chỉ âm thầm vuốt ve vào những lúc nàng còn đang say ngủ... Thật ra, tình yêu của bậc đế vương, che dấu mới là cách tốt nhất. Người đời có câu "gần vua như gần hổ", chính vì lẽ đó lạnh nhạt với người mình yêu mới chính là cách bảo vệ tốt nhất mà chàng có thể làm cho nàng...