Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 66




Khi ở bên cạnh em ấy giống như tôi có thêm một van an toàn.

—————————————–

Phòng khám sáng sủa và yên tĩnh, Hứa Thích ngồi trên chiếc ghế tròn và nhìn cách trang hoàng quen thuộc xung quanh.

Lúc không gặp ảo giác thì hắn trông chẳng khác gì một người thanh niên bình thường ---- dĩ nhiên, cận kề tử vong chỉ là ảo giác trong đầu hắn, mọi chức năng cơ thể hắn rất bình thường. Bởi vì chiều cao và vóc dáng nên hắn thậm chí còn cường tráng hơn những người cùng lứa một xíu.

"Vậy là thời gian giãn cách giữa các lần gặp ảo giác gần đây đã dài hơn."

Hứa Thích thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về vị bác sĩ trước mặt hắn: "Đúng vậy, trừ lúc ngừng thuốc thì cơ bản không gặp ảo giác."

"Bao lâu?"

"Thông thường là khoảng mười phút," Hứa Thích ngừng lại, "Trường hợp đặc biệt thì hai hoặc ba phút."

Bác sĩ ngừng ghi chép, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trường hợp đặc biệt?"

Hứa Thích trầm mặc một lát, nói: "Van an toàn."

Bác sĩ gật đầu, chờ hắn giải thích bằng ánh mắt dịu dàng và hòa nhã như vô số lần trước đây.

"Có một người con trai, " Hắn nói thêm, "Khi ở bên cạnh em ấy giống như tôi có thêm một van an toàn. Tôi biết rằng vào lúc nước nhấn chìm tôi thì em ấy sẽ mở ra một khe hở cho tôi."

Sau đó hắn có thể thở được.

Bác sĩ nói: "Cậu ấy cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối, có thể hoàn toàn dựa vào."

"Đúng vậy."

"Cậu ấy có liên quan gì tới việc tần suất gặp ảo giác của cậu giảm xuống không?"

"Chắc là có."

"Các mối quan hệ xã hội hỗ trợ về mặt cảm xúc thực sự có thể đóng vai trò như một biện pháp bảo vệ, giảm tác động tiêu cực của căng thẳng đối với cậu, " Bác sĩ nói, "Tuy nhiên nó cũng giống như việc cậu uống thuốc vậy, đều là tác dụng từ bên ngoài. Khi đạp xe thì thêm hai bánh phụ vào sau, giúp cậu đạp vững hơn. Nhưng lỡ một ngày nào đó những bánh phụ này bị tháo ra..."

Lỡ một ngày nào đó, van an toàn này biến mất...

Kết quả sẽ là gì?

Hắn không biết. Có lẽ ngay từ ban đầu, căn bệnh này của hắn bắt nguồn từ sự rời đi của Giang Vũ.

Chiếc xe chở quá nặng, không có bánh phụ hỗ trợ nên hắn loạng choạng rồi ngã sụp xuống đất.

Cầm theo đơn thuốc mới được kê, hắn chậm rãi bước vào sảnh của khu khám bệnh. Đứng trước bàn phân loại đông đúc là một bóng dáng quen thuộc.

Như thể có thần giao cách cảm, lúc hắn đi vào đại sảnh Giang Vũ đồng thời quay lại vẫy tay với hắn: "Khám xong chưa? Kết quả thế nào?"

"Tốt lắm, " Hắn nói, "Chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được."

Giang Vũ thở phào nhẹ nhõm, hôm đó ở bên ngoài trường trung học Hưng Thành, Giang Vũ bị hắn dọa gần chết, nhất quyết muốn đi gặp bác sĩ với hắn. Hắn nói gần đây thật sự không rảnh, còn bảo rằng bản thân đã đi khám nhiều lần lắm rồi nhưng Giang Vũ vẫn không yên tâm. Hứa Thích không thể lay chuyển cậu nên đành phải đi tới bệnh viện với cậu.

Dù là đi khám bệnh nhưng đây vẫn miễn cưỡng xem là một buổi hẹn hò đi.

Giang Vũ luôn tin những gì người khác nói. Hứa Thích nói không sao thì cậu cũng chẳng nghĩ nhiều nữa: "Vậy thì tốt quá."

Hứa Thích vừa định nói thì điện thoại reo, hắn một tay cầm thuốc, một tay cầm điện thoại. Sau khi cúp máy, hắn áy náy nhìn Giang Vũ: "Công ty có vài chuyện, tôi phải tới đó một chuyến."

Giang Vũ gật đầu, hỏi: "Thuốc phải uống lúc nào?"

Hứa Thích nhất thời không phản ứng kịp.

"Cái này," Giang Vũ chỉ vào túi nylon trong tay hắn, "Một ngày phải uống mấy lần? Uống lúc nào?"

Hứa Thích nhìn xuống đơn thuốc rồi nói với cậu.

Giang Vũ bắt đầu âm thầm lặp lại những con số này. "Tớ sẽ nhắc cậu, " Giang Vũ nói, "Vậy thì cậu sẽ không quên."

Hứa Thích không biết một người có trí nhớ kém thì có thể nhắc nhở người khác kiểu gì, hắn chỉ nghĩ rằng tốt quá, mỗi ngày đều được nghe giọng nói của em.

"Chắc chiều là xong, " Hứa Thích nói, "Mình cùng ăn tối nhé?"

"Được!" Giang Vũ nhanh chóng đồng ý.

Hứa Thích cười: "Không chắc là mấy giờ, sau khi tan làm thì tôi sẽ về nhà cất thuốc, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho em."

Giang Vũ vui vẻ rời đi.

Bởi vì cuộc hẹn này nên tốc độ ký văn bản của Hứa Thích nhanh hơn trước rất nhiều.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, ngay cả khách hàng cũng tử tế một cách chẳng giống khách hàng chút nào, nếu cứ tiếp tục thế này thì ngày hôm nay sẽ kết thúc một cách hoàn hảo.

Chạng vạng tối, hắn thu dọn tài liệu và trở về khu chung cư quen thuộc, đứng trong gara gọi điện cho Giang Vũ, nói rằng mình đã tan làm. Hắn bước vào thang máy, trên bức tường inox có những vết xước do những lần chuyển nhà của cư dân mới. Hàng lanh rộng rãi, sáng sủa, sàn được lát gạch men chống mài mòn, vừa đẹp vừa dễ lau chùi. Hệ thống chiếu sáng dạng cảm biến được lắp đặt trong tòa nhà, khi tiếng bước chân của hắn vang lên thì đèn sẽ tự động bật.

Sau đó Hứa Thích nhìn thấy mẹ hắn đang đứng trước cửa.

Hứa Tri Nhã một tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay đấm bắp đùi. Vừa nhìn thấy con trai bà liền đứng thẳng lên, thở phào nhẹ nhõm: "Sao con lại đổi mật khẩu vậy?"

Ánh mắt của Hứa Thích quét từ tay lên mặt bà, không chút cảm xúc nói: "Sau này tới thì nói với tôi một tiếng."

"Chẳng bằng con nói thẳng là mẹ đừng tới đây nữa."

"Không phải là tôi đã nói..." Hứa Thích dừng lại trước khi giọng hắn lên cao hơn, hắn giắt chìa khóa xe vào thắt lưng, dùng cơ thể chặn tầm nhìn của Hứa Tri Nhã rồi bấm mật khẩu.

Hứa Tri Nhã đặt hộp giữ nhiệt lên bàn ăn, đang định mở tủ bếp thì Hứa Thích nói: "Không cần bỏ ra, tối nay tôi có hẹn ăn tối với người khác."

Tay Hứa Tri Nhã dừng lại trước cửa tủ hai giây. "Ồ", bà nói, "Vậy mẹ để vào tủ lạnh cho con, mai lấy ra ăn."

"Thật ra..."

"Tôm không để được lâu, con nên ăn sớm, " Hứa Tri Nhã nói, "Rau thì bỏ đi, thịt viên có thể hâm nóng bằng nồi cơm..."

Hứa Thích thở dài, đi vài bước trong phòng khách rồi xoay người lại đối diện với mẹ. "Đừng làm vậy nữa." Hắn nói, "Tôi xin bà, đừng làm vậy nữa."

Hứa Tri Nhã dựa vào bếp, từ từ đứng dậy. Lúc làm nhân viên bán hàng thì phải đứng trong một khoảng thời gian dài nên bà bị giãn tĩnh mạch đùi, cử động mạnh sẽ bị chuột rút. "Đừng làm gì?" Bà hỏi.

"Làm một người mẹ tốt, " Hứa Thích nói, "Thật sự không cần thiết đâu."

Vẻ mặt của Hứa Tri Nhã thay đổi. Sau nhiều lần đụng vào tường, cuối cùng bà đã bị thương.

"Con vẫn hận mẹ." Bà nói.

"Tôi không hận, " Hứa Thích nói, "Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta không cần phải sắm vai mẹ hiền con hiếu. Hồi cấp hai tôi vẫn luôn khao khát tình thương của mẹ nhưng bà lại không cho tôi, bây giờ đã quá muộn rồi."

Hứa Tri Nhã mím chặt môi một lúc rồi nói: "Vậy nên vẫn là vì chuyện đó ư? Là chuyện con đi học ở Hưng Thành?"

"Bây giờ truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì."

"Hay là vì bố con?"

Hứa Thích im lặng.

"Phải không?" Hứa Tri Nhã nhìn hắn chòng chọc, "Con bất bình giùm bố con."

Hứa Thích nghiến răng, mở miệng: "Sao bà cứ nhất quyết phải nhắc về chuyện này vậy?"

Cái chết của cha là một vết thương chưa được khử trùng đã bị khâu lại một cách vội vã. Sau khi tháo chỉ thì mỗi người nhanh chóng sống cuộc sống của riêng mình. Theo năm tháng dần trôi, nhìn bên ngoài thì đấy chỉ là một vết sẹo xấu xí nhưng bên trong thực chất đã thối rữa mưng mủ, sâu vào tận xương.

Bây giờ kiểu gì họ cũng phải cậy nó ra, cậy đến trầy da sứt thịt, kéo từng thớ cơ ra ngoài, phơi bày, phân tích, cảm thán vì sao vết thương này lại trở nên trầm trọng đến vậy.

Tại sao?

"Con nhịn lâu lắm rồi mà?" Hứa Tri Nhã nhìn hắn, "Muốn nói gì thì nói đi."

"Tôi không có gì để nói."

"Thật không?" Hứa Tri Nhã mỉm cười, "Trong lúc bố con ngồi trại tạm giam thì mẹ ở ngoài quyến rũ đàn ông. Trong lúc bố con sống khổ sở lay lắt trong tù, đỏ mắt chờ mong mẹ đến gặp ông ta nhưng cho tới bây giờ mẹ chưa từng đi gặp..."

"Tôi không muốn nói với bà về những chuyện này..."

"Tại sao mẹ lại vô tâm đến vậy? Tại sao mẹ có thể bỏ rơi một người đàn ông đã giết người vì mẹ?"

"ĐÚNG!" Hứa Thích không thể nhịn được nữa, nói: "Đúng! Bố ngồi tù hơn mười năm, vì sao bà không thể tới thăm ông dù chỉ một lần? Bà có biết mỗi lần ông hỏi thăm bà dạo này thế nào là có biểu cảm gì không? Cho đến lúc bố chết, ông vẫn không thể nghe được một lời giải thích từ bà!"

"Sao mà mẹ có thể đi gặp ông ta chứ!" Hứa Tri Nhã gào lên, "Mẹ phải nói với ông ta cái gì, mẹ không hề biết ơn ông ta tí nào! Mẹ chỉ sợ mẹ vừa thấy ông ta là đã muốn bóp cổ ông ta, hỏi tại sao ông ta lại làm như vậy!"

Hứa Thích im bặt.

"Ai bảo ông ta giết người vì mẹ chứ?" Hứa Tri Nhã quẳng hộp giữ nhiệt, "Ông ta dựa vào đâu mà bắt mẹ nợ ông ta một mạng? Ông ta có từng nghĩ rằng sau khi ông ta đâm người ta thì cuộc sống sau này của mẹ sẽ trở thành cái dạng gì không? Có từng nghĩ rằng cuộc sống của con sẽ thành cái dạng gì không? Người nhà bọn họ, ông bà chú bác của con sẽ nghĩ gì về mẹ? Rồi con đi học sẽ bị bắt nạt đến mức nào? Cửa hàng trên đường Nam Trường phải làm sao? Sau này mẹ con mình sống bằng gì? Ông ta không nghĩ! Ông ta không hề nghĩ về những vấn đề đó!"

Sau khi thở hổn hển vài lần, Hứa Tri Nhã đột nhiên cười lớn: "Ông ta đàn ông đến mức nào, yêu mẹ nhiều ra sao, một dao đó của ông ta mẹ có xài cả đời này cũng chẳng thể trả được, " Bà ngồi xuống ghế, "Ông ta vào tù vì mẹ, mẹ còn mặt mũi để hạnh phúc ư? Nửa đời sau của mẹ còn có thể mặt dày sống vui vẻ ư? Nếu mẹ không đợi ông ta ra tù, không chăm nom ông ta cả đời thì thiên lôi còn không đánh chết mẹ à?"

Bà nhìn con trai mình, cảm xúc ào ạt như nước vỡ bờ: "Mẹ không xin ông ta giết người! Mẹ không xin ông ta xả giận cho mẹ! Dựa vào đâu mà mẹ phải gánh món nợ này giùm ông ta chứ!"

Hứa Tri Nhã gần như hét lên những lời cuối, sau đó phòng khách rơi vào sự im lặng tang tóc.

Hứa Thích nhìn bà, sắc mặt dần khôi phục vẻ bình tĩnh ngày thường. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng.

"Tôi cũng không xin bà cho tôi đi học trường quý tộc."

Hứa Tri Nhã ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc bà nhìn Hứa Thích, đôi mắt lộ ra vẻ run sợ.

"Tôi không xin bà tìm cho tôi một người bố dượng giàu có, không xin bà cho tôi sống trong biệt thự, " Hắn nói, "Bà dựa vào đâu mà tự quyết định? Tôi đã nói với bà, nếu bà không kiếm đủ tiền sinh hoạt thì tôi sẽ đi làm thêm, tôi sẽ đi dạy kèm, tôi sẽ nuôi bà. Học trường công thì sao? Ở tầng hầm thì sao? Vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc ở nhà cao cửa rộng nhưng bị đánh đập!"

"Còn những thằng đàn ông mà bà tìm nữa!" Hắn nói, "Bà không nhớ tại sao chúng ta lại chạy tới Thâm Quyến ư? Họ Chu kia đánh tôi còn đánh cả bà, lúc chúng ta lên tàu hỏa tay bà còn đang bó bột kìa!"

Cảnh tượng năm đó quá sống động, lần đầu tiên sau một thời gian dài hắn không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, để nó bùng phát.

"Tôi bị đánh, bị bắt nạt, bị tổn thương tinh thần, bị bệnh tâm lý rồi đột nhiên bà muốn làm một người mẹ tốt?"

Hứa Tri Nhã đứng dậy định ôm vai hắn nhưng hắn tránh sang một bên.

"Không cần đâu, " Hắn nói, "Bà chỉ chữa lợn què thành lợn cụt mà thôi."

Bà đã đi sai hướng. Tự chủ trương ba bữa một ngày của hắn, gửi hàng loạt tin nhắn nhắc hắn uống thuốc, tự tiện ra vào phòng hắn, đổi hộp thuốc của hắn, phương thức quan tâm dồn dập và kiểm soát này chỉ khiến hắn căng thẳng hơn.

"Đừng lấy tương lai của tôi làm cái cớ, nói rằng tìm bọn họ là muốn tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn. Bà chỉ muốn cửa hàng đó, trong lòng bà cửa hàng đó quan trọng hơn mọi thứ, " Hứa Thích nói, "Tôi biết, vậy nên bà cũng không cần phải bù đắp cho tôi chỉ vì bà cảm thấy áy náy với tôi. Tôi không cần."

Tay Hứa Tri Nhã bắt đầu run rẩy. Bà mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào, chỉ từ bên cạnh hắn, bước ra khỏi phòng khách rồi đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Hứa Thích nhắm mắt lại, đặt tay lên mép bàn.

Lại thành thế này nữa rồi.

Đây giống như một lời nguyền vậy, chỉ cần bọn họ ở chung với nhau cuối cùng sẽ xảy ra cãi vã. Mỗi lần cãi nhau đều giống như đang thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương, Hứa Tri Nhã muốn biết bà có thể tiến vào cuộc sống của hắn tới mức nào còn hắn muốn biết hắn phải làm tới mức nào mới có thể ngăn bà lại.

Khi tâm trạng dần dần bình tĩnh lại thì chuông cửa vang lên.

Hắn tưởng mẹ hắn đi rồi quay lại nhưng ngoài cửa vang lên một giọng nói lanh lảnh: "Cậu có ở nhà không?"

Hứa Thích đứng dậy mở cửa, nụ cười của Giang Vũ tắt lịm, đổi thành lo lắng ngay khi thấy khuôn mặt hắn: "Sao trán cậu toàn mồ hôi vậy?"

Hứa Thích lảng đi, đưa tay ra cạnh người cậu, đóng cửa lại: "Sao em lại tới đây rồi?"

"Cậu đã làm việc cả ngày rồi, chắc chắn là rất mệt, còn tới đón tớ nữa thì phiền quá, " Giang Vũ nói, "Dù sao thì hôm nay tớ cũng rảnh nên tớ tới tìm cậu."

Hứa Thích đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy người trước mặt, Giang Vũ thoạt đầu có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhúc nhích cũng không nói năng gì, im lặng để hắn ôm cậu.

Cậu lặng lẽ đặt tay lên xương bả vai Hứa Thích, dường như cậu có thể chạm vào trái tim của đối phương cho dù cách một lồ.ng ngực.

Một lúc sau, khi Hứa Thích buông cậu ra thì sắc mặt hắn đã trở lại bình thường.

"Nếu cảm thấy không thoải mái thì chúng mình không ăn ngoài nữa, " Giang Vũ nói xong rồi thấy hộp giữ nhiệt trên bàn, "Đó là thức ăn cô nấu hả?"

"Ừm."

"Cô mang cơm tối tới, vậy sao không có cô ở đây?"

Hứa Thích im lặng một lúc rồi đi đến bàn ăn, mở hộp giữ nhiệt, lấy từng món ăn ra bày lên đĩa.

"Tụi tôi cãi nhau, " Cuối cùng hắn nói, "Tôi đã nói rất nhiều lời khó nghe."

"Ồ, " Giang Vũ nói, "Vậy là cô đi rồi hả?"

"Thật ra tôi..." Hứa Thích nói, "Có thể hiểu được bà ấy."

Trong quãng thời gian bám người này dựa người kia của mẹ, hắn đã từng hỏi mẹ rằng mẹ thật sự muốn tái hôn hả, sao không tìm một người đàn ông tốt đi, có hơi nghèo cũng không sao.

Mẹ trả lời rằng: Tìm người giàu thì đúng là mẹ sẽ bị bắt nạt, nhưng chỉ là bị một người đàn ông bắt nạt thôi. Tuy nhiên, nếu tìm một người bình thường thì mẹ sẽ bị toàn thế giới bắt nạt.

Sau sự kiện phố Nam Trường, bà đã ngừng tìm kiếm công lý trong thế giới này. Bà đã nỗ lực nhưng chẳng thu được gì. Sau đó bà chấp nhận các quy tắc và đi đường tắt.

"Tôi hiểu bà nhưng tôi cũng hận bà vô cùng, " Hứa Thích ngừng lại trong phút chốc, tựa như đang hồi tưởng lại cuộc sống mấy năm qua, "Tôi cố ý nổi cáu với bà, chắc vì tôi chỉ muốn tổn thương bà."

Sự bất hòa trong tình cảm này quá phức tạp đối với Giang Vũ, cậu chỉ có kinh nghiệm sống với mẹ cậu: "Vì sao cậu lại không thích mẹ cậu vậy?"

Hứa Thích nhìn cậu: "Không phải mối quan hệ mẹ con nào cũng giống như nhà em đâu."

Thuở thiếu thời hắn không có được tình thương của mẹ, bây giờ thì sao? Bây giờ hình như cũng không phải là tình thương của mẹ, mà là sự ân hận và bồi thường vì áy náy với hắn.

Hắn ngoài miệng nói không cần nhưng kỳ thực chỉ là thứ hắn có không phải là thứ hắn cầu.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông. Hắn theo phản xạ nhìn vào điện thoại, nhưng màn hình vẫn đen.

"À, là của tớ." Giang Vũ lấy điện thoại từ trong túi ra và nhấn tắt.

"Có chuyện gì à?"

Giang Vũ gật đầu, cầm túi thuốc trên bàn lên: "Cậu uống thuốc đi."

Hứa Thích nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, cầm lấy túi thuốc, mở ra, uống thuốc.

"Mình đi chụp ảnh đi." Hắn nói với Giang Vũ.

Giang Vũ có hơi hoang mang vì cái sự cua gắt này.

"Em nói em không có ảnh của tôi mà, " Hứa Thích nhìn cậu, "Tôi cũng không có ảnh của em."

Giang Vũ chớp mắt, nhanh chóng đồng ý: "Được!"

Lỡ một ngày nào đó, van an toàn này biến mất thì kết quả sẽ ra sao?

Vậy không cho cậu biến mất. Hứa Thích nghĩ, ít nhất hắn cũng phải có thứ gì đó.

————————————