Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 62: Ngoại truyện (1)




Thợ gõ: Dờ

Dạo này Văn Địch cứ như một quả bóng bị thổi căng đến cực hạn. Xét duyệt ngân sách, bảo vệ luận văn và soạn giáo án cùng dồn lại khiến cậu lo âu căng thẳng, ăn ngủ không yên, chỉ cần ai đó khẽ chọc vào là nổ tung.

Cho dù "ai đó" chính là người chồng đang làm việc nhà của cậu.

"Tại sao anh phải giặt quần áo vào lúc này?" Văn Địch nhìn Biên Thành với đôi mắt trống rỗng: "Có cần thiết phải giặt ngay sau một lần mặc không?"

Cái tay đang cầm nước giặt của Biên Thành khựng lại giữa không trung.

"Tại sao anh phải bật máy quét nhà?" Văn Địch lại chất vấn, "Sàn nhà đã sạch lắm rồi đấy."

Sinh vật hình tròn đụng vào chân Biên Thành, anh cúi xuống tắt nó đi.

Vốn tưởng ấy đã là đỉnh điểm rồi, một lát sau, Văn Địch lại quay đầu ra lườm anh.

"Sao thế?"

"Tiếng thở của anh ồn ào quá."

Biên Thành im lặng một lúc rồi lại gần, ôm lấy cái trán đang mọc mụn vì áp lực của cậu rồi ấn vào trong lòng mình. Lúc này Văn Địch không chê tiếng tim đập ồn ào nữa, run rẩy đưa tay lên ôm chặt lấy cái gối ôm hình người không chịu buông.

"Mấy năm đầu sẽ vất vả một chút." Biên Thành xoa gáy cậu.

Văn Địch thở một hơi dài thườn thượt, toàn thân cậu bắt đầu xẹp xuống. Năm ngoái cậu đã vào đại học Ngôn Ngữ Bắc Kinh, vinh dự trở thành một trong những giảng viên trẻ tuổi. Tuy đại học Ngôn ngữ không phải trường đại học Song nhất lưu [1] nhưng lại xếp hạng cao trong lĩnh vực chuyên môn và nó nằm ở Bắc Kinh. Lúc ứng tuyển cậu đã phải cạnh tranh rất quyết liệt, tốn bao nhiêu công sức mới vào được. Đánh giá của trường áp dụng mô hình 3+3+3, nếu đạt yêu cầu thì nhanh nhất là ba năm sẽ được thăng chức từ giảng viên lên phó giáo sư, nếu không đạt yêu cầu thì chín năm sau khó mà leo lên được. Văn Địch có chí lớn, cảm thấy mình nên tạo áp lực cho mục tiêu, kết quả là bây giờ thành ra thế này - trợn trừng mắt lên vì tiếng thở của chồng.

[1] Song nhất lưu là tên gọi tắt của kế hoạch xây dựng đại học hàng đầu thế giới và ngành học hàng đầu thế giới. Dự án Song nhất lưu có mục tiêu xây dựng các trường đại học Trung Quốc ưu tú và các bộ môn (ngành học) lên tầm cỡ thế giới.

"Nghỉ ngơi một lát đi." Biên Thành nói.

"Không được," Văn Địch nhìn màn hình, "Đơn xét duyệt gửi cho Quỹ Thanh niên của Bộ Giáo dục còn chưa điền xong, luận văn còn một chương chưa viết, còn giáo án của hai môn..."

Cậu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi ngã vào lòng Biên Thành, "Vẫn là đại học T tốt hơn nhiều," Cậu lẩm bẩm: "Đại học T còn chẳng có sát hạch."

Tiêu chuẩn đánh giá của mỗi trường đại học là khác nhau. Một số trường rất coi trọng việc giảng dạy và việc đánh giá giáo án được tính vào các chỉ tiêu đánh giá. Nhưng đại học T hoàn toàn không quan tâm đến những thứ đó, việc giảng dạy trên lớp tốt hay xấu không liên quan đến đánh giá chức vụ. Có soạn giáo án một cách tâm huyết hay không phụ thuộc vào lương tâm của giáo viên.

Không giống Văn Địch, nếu như ba năm liên tiếp không được xếp hạng trước 60/100 thì phía nhà trường sẽ có quyền sa thải cậu.

"Nghiên cứu khoa học bên trường này áp lực lớn hơn," Biên Thành nhắc nhở cậu, "Yêu cầu rất cao đối với dự án."

Văn Địch nhớ đến tài liệu xin xét duyệt ngân sách trong máy tính, đau khổ nhắm mắt lại. Việc xin ngân sách dự án không chỉ đau đầu, quan trọng hơn là viết tư liệu xong thì còn phải đến từng văn phòng để đóng dấu ký tên, quy trình này vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực.

Sau đó cậu nhớ đến một đống hóa đơn chưa chi trả, lại càng nhức đầu hơn.

Cậu phải nhanh chóng lên làm giáo viên hướng dẫn thạc sĩ hoặc tiến sĩ mới được, đến lúc ấy cậu chiêu sinh để tìm người chạy việc thay, giải thoát mình khỏi một đống việc lặt vặt.

Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên run rẩy. Đây gọi là chàng trai giết rồng cuối cùng lại biến thành rồng.

"Hầy, chẳng lẽ trên thế giới này không có giáo viên hướng dẫn nào không bóc lột học sinh ư?" Cậu ôm ngực, hỏi Biên Thành: "Anh xử lý công việc như thế nào vậy?"

"Tôi có thư ký."

Văn Địch đứng hình. Cậu từng nghe nói đến việc giáo sư đại học có thư ký riêng, nhưng đó là vì họ có dự án hợp tác với các công ty: quản trị, tài chính, đối ngoại, liên kết doanh nghiệp - đại học - nghiên cứu,... Công việc lặt vặt rất nhiều nên thư ký là vị trí cần thiết, họ được hưởng lương từ quỹ công. Nhưng tỷ lệ chi phí lao động trong quỹ dự án đã được quy định sẵn và không thể vượt quá một mức nhất định. Quy mô dự án của Văn Địch chắc chắn sẽ không thể trả lương cho một thư ký. Cậu nghi ngờ Biên Thành cũng đang phải tính toán từng đồng.

"Tôi thuê bằng tiền của mình." Biên Thành nói.

Trong lòng Văn Địch có trăm ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ ngưng tụ thành một câu: "Tiền lương của em còn không cao bằng thư ký!"

"Vậy tôi thuê một người cho em."

"Hả..." Văn Địch ngập ngừng, "Em chỉ là một giảng viên vừa vào trường, lại còn tự mang theo thư ký, liệu có rêu rao quá không? Đồng nghiệp không có ý kiến gì chứ?"

"Quan tâm đến họ làm gì, đâu có tiêu tiền của họ."

Văn Địch tiếp tục cắn móng tay đầy lo lắng, cảm thấy đầu óc cứ quay mòng mòng. Phần kết của luận văn vẫn chưa vắt ra được chữ nào, cậu quyết định đi nghỉ một lát. Cậu ngã ra giường, một tay tiếp tục ôm cái gối hình người, một tay mở điện thoại ra, thấy thằng bạn cũ lại tới làm phiền cậu.

Lượng fan của Tưởng Nam Trạch tăng lên chóng mặt, áp lực cũng dần lớn hơn, sự lo lắng khi tìm đề tài làm video không thua gì Văn Địch bị mọc mụn. Dạo này cậu ta đang đi phỏng vấn các tiến sĩ trong những lĩnh vực khác nhau, chia sẻ tương lai ngành nghề và những gặt hái trong công việc. Văn Địch lấy cớ bận bịu để từ chối cậu ta một cách lạnh lùng, vậy mà Tưởng Nam Trạch còn nài nỉ tận ba lần.

Tưởng Nam Trạch: [Cân nhắc một chút đi mà, chúng ta có tình cảm thân thiết bao nhiêu năm rồi.]

Văn Địch: [Mày tìm người nào giỏi ấy, tao đã gửi Wechat của Vu Tĩnh Di cho mày rồi mà?]

Tưởng Nam Trạch: [Cô ấy ở Anh, tiết mục của tao cần phải phỏng vấn trực tiếp.]

Văn Địch: [Rách việc quá, kết nối qua mạng không được à?]

Tưởng Nam Trạch: [Dạo này cô ấy đang bận bịu với một hội thảo học thuật rất quan trọng, tao với cô ấy không thân thiết lắm, tao cũng ngại làm phiền người ta mà.Này, lúc mày đi tuần trăng mật thì bọn tao đã trông Giang Vũ hộ mày đấy?]

Văn Địch: [Thôi được, mày đợi tao bận xong đợt này rồi tính.]

Tưởng Nam Trạch: [Tao coi như mày đồng ý rồi đấy nhé! Mấy hôm nữa mời mày ăn bữa cơm!]

Tưởng Nam Trạch: [Đến lúc ấy tiện thể lôi chồng mày đi theo nhé.]

Văn Địch cười lạnh lùng, thằng này đúng là khôn lỏi, tính mua một tặng một đây mà.

Văn Địch: [Cẩn thận anh ấy ăn nói không kiêng nể, đến lúc đó mất fan cũng đừng trách tao.]

Tưởng Nam Trạch: [Tao muốn hiệu quả kịch tính như vậy đấy (ruồi chà tay.jpg)]

Văn Địch trả lời xong thì hối hận, sao lại tự vẽ thêm việc cho mình thế này, lại còn gánh thêm nhiệm vụ thuyết phục Biên Thành. Cậu nhìn người bên cạnh, ngẫm nghĩ một lát - Biên Thành không bao giờ đồng ý chuyện mà không biết rõ gốc rễ. Thế là cậu mở trang video của Tưởng Nam Trạch ra rồi đưa cho Biên Thành xem: "Người ta mời anh đi phỏng vấn này."

Biên Thành nhận lấy điện thoại rồi bấm vào một video, xem lướt nhanh trong hai phút.

"Nói qua loa một chút cũng được." Văn Địch nói.

Biên Thành thế mà lại đồng ý rất dễ dàng, Văn Địch cảm thấy rất bất ngờ.

"Biết đâu lại có thể thu hút nhiều học sinh bước vào ngành Toán học." Biên Thành nói.

Văn Địch rất nghi ngờ điều này, nhưng cậu không nói gì cả. Biên Thành tắt video phỏng vấn đi, ánh mắt bỏ qua dòng chữ Sinh Hóa Môi Liệu [2] màu vàng bắt mắt để lướt xuống dưới, dừng lại ở một video có tiêu đề là "Vlog".

[2] Tên gọi chung của bốn lĩnh vực kỹ thuật sinh học, công nghệ kỹ thuật hóa học, khoa học và kỹ thuật môi trường, khoa học và kỹ thuật vật liệu.

"Đây là gì?" Anh hỏi Văn Địch.

"Dùng để ghi lại cuộc sống của bản thân," Văn Địch nói: "Bình thường vlog của nó toàn là rắc cơm chó, hai người đi đâu đó chơi - quay video, đón năm mới hay mừng sinh nhật - cũng quay video, coi như là phúc lợi cho fan. Có những lúc chỉ quay một ngày làm việc của bản thân cũng có thể ghép thành video rồi đăng lên."

Biên Thành im lặng rất lâu, hỏi một cách chân thành: "Sao lại có người xem những thứ này?"

"Xem hai người đẹp trai yêu nhau thắm thiết không vui à?"

"Cuộc sống của người khác thì có gì hay mà xem," Biên Thành chỉ vào một video: "Đây là cái gì? Đi đón người yêu tan làm? Chuyện này cũng đáng để ghi hình?"

"Anh không xem thì còn mấy trăm nghìn người khác xem, nói nhiều thế nhỉ."

Văn Địch giành lại điện thoại, vươn vai rồi bò xuống giường. Cậu ngồi lên ghế xoay một cách không hề tình nguyện, tiếp tục viết xét duyệt trong đau khổ. Biên Thành ở bên cạnh, không được giặt quần áo, không được quét nhà, đành phải cầm cuốn Birational geometry lên đọc.

Trong Toán học, việc học là việc cả đời. Anh đọc xong chương thứ ba thì đã tới giờ đi ngủ.

Anh vừa nhớ nhung quần áo chưa giặt, vừa cầm điện thoại lên xem mấy tin nhắn của bố. Sau khi công văn cách chức được công bố, bệnh tim của Biên Hoài Viễn tái phát một lần, đồng thời dẫn đến tắc động mạch mạc treo tràng trên, tuy đã cứu được nhưng sức khỏe không còn tốt nữa. Ông ấy vội vàng sắp xếp những chuyện ở Bắc Kinh rồi chạy ra một viện điều dưỡng ở nước ngoài, vừa có thể tránh mặt người quen vừa dưỡng bệnh.

Tuần sau Biên Thành sẽ tham gia đại hội Toán học quốc tế, tiện thể đi thăm bố. Biên Hoài Viễn hỏi bao giờ đi, anh trả lời xong thì ông ấy tiếp tục hỏi dạo này sức khỏe và việc nghiên cứu thế nào, không nhắc gì đến phương diện tình cảm. Đường công danh tan tành, bệnh tật đầy người, Biên Hoài Viễn không còn lưu luyến gì với cuộc đời mình, con trai có công khai hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Hai năm qua, ông ấy không hề hỏi gì đến đời sống tình cảm của Biên Thành, anh cũng không kể bất kỳ chuyện gì với ông ấy.

Nói tới đây, Biên Thành đột nhiên nhớ tới Văn Địch: "Bố mẹ em có biết chuyện của chúng ta không?"

Văn Địch giật mình gõ sai mấy chữ, lập tức trả lời: "Đương nhiên là không rồi."

"Họ không giục em lập gia đình?"

"Em bảo họ là mấy năm tiếp theo cực kỳ quan trọng, nếu làm không tốt sẽ bị trường đuổi thẳng cổ," Văn Địch nói: "Cứ giữ được bát cơm đã rồi yêu đương sau."

"Vậy mấy năm sau thì sao?"

Văn Địch sờ mũi, nhìn sang cách vách, "Em sẽ nói với họ là: Thực ra em đã yêu một người từ lâu lắm rồi, lớn tuổi hơn em, đã từng kết hôn, còn đang nuôi một đứa trẻ. Em sợ họ tức giận nên không dám dẫn về cho họ xem mặt. Nhưng mà bố mẹ hãy yên tâm, người yêu có con nhỏ luôn rồi, không cần phải giục. Anh xem, có câu nào là nói dối đâu."

Biên Thành im lặng một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy hiệu quả không khác gì em come out."

Văn Địch xua tay: "Đến lúc ấy rồi tính. Mẹ em không giục đâu, bố thì bình thường không nói chuyện nhiều, ông bà nội chỉ càm ràm mấy câu lúc về đón năm mới thôi. Đây chính là điểm tốt của Bắc Kinh, trời cao hoàng đế xa, bọn họ không quản lý được."

Biên Thành có một sự chống cự bẩm sinh đối với cụm từ "chuyện đâu rồi có đó", anh bắt đầu suy nghĩ các phương án dự phòng. Văn Địch quay người lại, nghiêng đầu nhìn anh một lát, tắt máy tính đi rồi lại gần anh. Cậu lấy đi quyển sách bên cạnh, tách chân ngồi lên đùi ông chồng đã từng kết hôn và đang nuôi trẻ nhỏ, dùng hai tay để ôm lấy má anh.

"Làm sao bây giờ," Cậu thở dài: "Tuần sau là không được gặp anh nữa rồi."

"Tôi sẽ gọi video cho em."

"Chắc gì em đã nghe máy," Văn Địch nói: "Biết đâu em lại ốm liệt giường vì bệnh tương tư."

"Vậy thì không được," Biên Thành nói: "Em còn luận văn chưa viết xong, hạn xin ngân sách là vào tuần sau đúng không?"

Văn Địch lạnh lùng nhìn anh một lúc lâu, vỗ tay vào má anh thật nhẹ nhàng, thế nhưng Biên Thành vẫn cảm thấy bị đe dọa.

"Giải thưởng Fields năm nay có tên anh không?" Văn Địch nói: "Anh cũng sắp 40 tuổi rồi đấy, chỉ còn lại hai cơ hội thôi, còn không mau tranh thủ nắm lấy?" [3]

[3] Giải Fields tổ chức 4 năm một lần, trao giải cho các nhà Toán học dưới 40 tuổi. Wendy nói còn 2 cơ hội thì chứng tỏ bây giờ giáo sư 31-32 tuổi. Cố tình nói là sắp 40 để trả thù cho câu nói sát phong cảnh ở trên của ổng 💀

Biên Thành không đáp lại yêu cầu quá cao của bạn đời. Anh đã học được rồi, vào những lúc ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo như thế này thì chỉ cần làm duy nhất một việc thôi.

Anh đỡ lấy gáy của người phía trên, kéo đôi môi mềm mại về phía mình. Hai người giữ nguyên tư thế như vậy, cảm nhận sự bao dung và đè nén của thân thể. Văn Địch hơi gầy một chút, anh có thể ôm lấy cậu để cậu nằm trọn trong lòng mình.

Rõ ràng hôm nay tâm trạng Văn Địch không tốt, Biên Thành bị cậu cắn hai lần.

Tắm xong, Văn Địch lau tóc quay về phòng ngủ, nhìn thấy Biên Thành đang vẫn cởi trần, để lộ dấu răng ở trên vai. Anh đang nhìn màn hình đầy chăm chú, Văn Địch ngồi xuống bên cạnh xem thử, mỉa mai anh: "Sao lại có người đi xem vlog nhỉ?"

Biên Thành nhìn bình luận "a a a ngọt quá" trôi trên màn hình, nhíu mày đánh giá: "Doanh nghiệp nhà nước rảnh rỗi lắm sao? Ngày nào cũng quay video?"

Năm ngoái Tống Vũ Trì đã tốt nghiệp thành công, làm việc ở một cơ quan hành chính cấp hai dưới trướng Tập đoàn Năng lượng quốc gia.

"Tình cảm của người ta thắm thiết."

"Tại sao phải mang hoa đến công ty?" Biên Thành nói: "Chẳng phải là khiến mọi người vây xem hay sao?"

"Tình cảm của người ta thắm thiết."

Văn Địch nằm xuống chuẩn bị ngủ, sau đó nghe thấy Biên Thành lại mở một video khác, lần này là vlog du lịch.

"Thanh Hải cũng khá đẹp," Biên Thành nói: "Tôi chưa tới đó bao giờ."

Văn Địch trợn trắng mắt, rõ ràng tên này đang ngưỡng mộ người ta!

Mấy giây sau, âm thanh video lại thay đổi, chất giọng lạc điệu của Tưởng Nam Trạch đang hát "chúc mừng sinh nhật anh".

"Mừng sinh nhật liên quan gì để giả gái?" Biên Thành nhíu mày, dừng một lát rồi lại nói: "Cậu ta đóng giả con gái không đẹp bằng em."

Cuối cùng Văn Địch cũng không nhịn được nữa, trở mình quay ra giật chiếc điện thoại khỏi tay Biên Thành rồi để lên đầu giường: "Đi ngủ."

Biên Thành bị tước đoạt quyền xem video, nằm xuống chỉnh góc chăn, vị trí chính xác, ruột bông bằng phẳng, anh hài lòng nhắm mắt lại.

Tuần tiếp theo, lịch trình của hai người đều rất dày. Biên Thành tới viện điều dưỡng một chuyến rồi đi tham dự ICM [4]. ICM là một sự kiện lớn để trao đổi các kết quả nghiên cứu mới nhất, tiến bộ lý thuyết và ứng dụng Toán học, nhưng nghe các báo cáo học thuật trong vài ngày liên tiếp khiến anh cảm thấy rã rời toàn thân. Biên Thành tranh thủ giữa lúc nghe diễn thuyết để gọi video cho người yêu, rõ ràng ở trong nước đang là buổi chiều mà không có ai bắt máy.

[4] Đại hội quốc tế các nhà Toán học (the International Congress of Mathematicians - ICM), hay Đại hội Toán học Quốc tế.

Ý nghĩ về căn bệnh tương tư bỗng lóe lên trong đầu nhưng nhanh chóng bị lý trí phủ nhận.

Một lát sau, Văn Địch trả lời là bận quá. Biên Thành suy nghĩ một lát rồi viết một bài thông báo tuyển dụng để đăng lên các diễn đàn và nền tảng lớn của trường đại học.

Đợi ICM kết thúc, Biên Thành phỏng vấn xong mấy người ứng tuyển, vẫn không thể tiến hành một cuộc đối thoại dài với Văn Địch.

Anh bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc là bận bịu quá hay là anh lại lỡ lời nói sai câu nào đó khiến cậu tức giận rồi.

Các nhà Toán học bắt tay chào tạm biệt nhau, anh đi lướt qua những tấm áp phích quảng cáo học thuật để ra khỏi hội trường. Ánh nắng đầu chiều rực rỡ chói mắt.

Nắng chiếu xuống một người đang ôm bó hoa đứng dưới bậc thềm.

Đại khái là vội lên đường suốt đêm nên Văn Địch hơi mệt mỏi, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, nét cười trong đôi mắt cậu vẫn rạng rỡ như trước.

Trời ơi, anh nghĩ, mình thật là may mắn.

Anh đi xuống bậc thềm, đến bên người bạn đời đã vượt cả trùng dương để tới đây: "Sao em lại đến đây?"

Văn Địch mỉm cười, đưa bó hoa cho anh: "Em đến đón anh tan làm."

Anh nhận lấy bó hoa, lần đầu tiên trong đời thấy loài thực vật này xinh đẹp đến thế. Anh nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy tình yêu trong lồng ngực dâng trào đến mức không thể ngăn lại được.

"Tôi rất nhớ em." Anh nói.

Lần này cậu không đợi 5 giây nữa.

"Em cũng vậy," Văn Địch nắm lấy tay anh: "Em xử lý xong luận văn với giáo án rồi, đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi quay vlog du lịch," Văn Địch nói: "Để cho anh có thứ mà nhìn vật nhớ người."