*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau sự kiện cá cược xấu hổ đó thì giờ ngoài những cuộc đối thoại cần thiết ra thì có một khoảng thời gian dài A Cửu không dám nói chuyện riêng với Tống Việt, nhưng cũng không đến mức quá trốn tránh, nếu làm thế chỉ càng khiến mình thêm chột dạ mà thôi.
A Cửu cảm thấy cuộc sống của mình khó khăn quá đi, cô chẳng biết sao giờ nó lại khó khăn như vậy nữa.
Làm gì cũng thấy gian nan, câu nói này dùng để hình dung bản thân cô hiện tại đây này.
Vân Miểu nhìn nội dung trong truyện: “Cậu chỉ đơn giản đang tự rước muộn phiền vào người thôi, mấu chốt của cậu là…”
Vừa nói đến đây thì cô nàng bỗng khựng lại, cô nàng nhớ lại mấy lời mà Tống Việt đã nói lúc mua chuộc cô nàng.
Tạm thời đừng để A Cửu phát hiện ra manh mối nào nữa.
Vân Miểu ngậm mồm kịp lúc, cô nàng nín thinh không nói nữa.
A Cửu tò mò: “Mấu chốt là gì?”
Vân Miểu úp mở nói qua loa: “Không có gì đâu, mình đọc truyện nhập tâm quá ý mà, mình đang muốn nói đến nam nữ chính bộ truyện này nè.”
A Cửu ồ một tiếng, trái lại rất có hứng thú với cuốn truyện của cô nàng: “Cậu đang đọc truyện gì vậy?”
“Truyện lâm li bi đát về đứa ất ơ nào đó tự dưng xuất hiện chen chân vào chuyện tình của đôi bạn thân thiết từ thuở ấu thơ rồi hớt tay trên.” Vân Miểu đã muốn đậy còn lộ, “Thật ra mình rất thích thể loại kiểu trời giáng này.”
Không phải, thực tế cô nàng đang thích thể loại truyện đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ hơn, đặc biệt là cặp A Cửu và Tống Việt này, tốt nhất tốt nghiệp xong thì họ ở bên nhau luôn đi, tương lai sau này cũng đừng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn tựa như “chuyện tình tay ba máu chó đau thương” hay “trời giáng” gì gì đó, cứ ngọt ngào vui vẻ chung sống cả đời là được.
Người con gái không biết cô nàng đang ám chỉ cái gì, chỉ thấy hứng thú với cuốn truyện này: “Vậy cậu đọc xong thì cho mình mượn đọc với nha.”
“……Được.”
Vân Miểu nói như thế nhưng sau khi đọc xong cuốn truyện này thì cô nàng tức tốc giấu sách ở nhà, lúc A Cửu hỏi thì cô nàng nói bị anh trai của mình tịch thu rồi.
A Cửu tức tối: “Áp lực học tập lớn như thế mà lúc rảnh cũng không cho đọc truyện để thư giãn luôn à?”
“Đúng đó đúng đó, người lớn luôn độc tài như vậy í!”
Vân Miểu ở trong lòng yên lặng nới lỏng cái nồi trên lưng anh mình.
–
Vào giữa tháng 12, cuối cùng Vân Miểu cũng đợi được ngày diễn ra buổi hòa nhạc của Vương Linh Linh, Tống Việt dựa vào bản lĩnh của mình lấy được thêm một vé VIP nữa đưa cho A Cửu, người con gái ngoài mặt thì ngại ngùng từ chối nhưng sau đó vì bỗng dưng phát sốt nên bỏ lỡ mất buổi biểu diễn này.
Vé vào cửa rơi vào tay của Tạ Thanh Nhứ, bà để Tống Việt ở lại chăm sóc cho A Cửu còn mình thì yên tâm đi xem buổi hòa nhạc.
Người con gái đau buồn cực kỳ đã vậy còn phải truyền nước uống thuốc, cả người khó chịu vô cùng, ý thức của cô cứ mơ mơ màng màng, mỗi lần ăn cơm xong đều nắm tay Tống Việt tủi thân than vãn: “Mình cũng muốn xem buổi hòa nhạc.”
Tống Việt sờ gò má nóng rẫy của cô an ủi: “Sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Vì tâm trạng không thoải thái nên A Cửu mới nói những lời như vậy chứ thật ra cô chưa từng muốn đi xem hòa nhạc bao giờ cả, có người khi ốm luôn nói bậy nói bạ, hiện tại cô còn đang trong tình trạng lí trí lẫn lộn với tình cảm nên ngày nào cô cũng trong trạng thái “xuất hồn” hết.
“A Nguyệt ơi, mình muốn ăn dâu tây.”
“Giờ không muốn ăn dâu tây nữa.”
“Mình muốn ăn dưa hấu.”
“Giờ cũng không muốn ăn dưa hấu nữa.”
Lúc A Cửu thức dậy thì Tống Việt đã mua dâu tây và dưa hấu trái mùa về rồi.
Người con gái hơi mơ màng, cô dựa đầu vào giường mở to đôi mắt nóng rực lên nhìn anh chăm chú, sau đó chậm rì rì đờ đẫn lướt xuống hộp dâu tây và dưa hấu anh đang cầm trên tay, hàng mi dài khe khẽ rung lên.
Tống Việt cũng mua thêm một ít dâu tây khô và nước ép dưa hấu nữa, người bệnh có thể ăn một ít thứ này để bổ sung thêm vitamin.
A Cửu ngoan ngoãn ăn dâu tây với dưa hấu xong thì lại chui vào trong chăn nằm tiếp, cô lấy chăn che mặt lại chỉ lộ ra mỗi đôi mắt tròn đã phục hồi sức sống nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng hỏi.
“A Nguyệt, cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tống Việt đang dọn rác, lúc trả lời cũng không ngẩng đầu lên.
“Vậy cậu đã ăn gì?”
“Quên rồi.”
“Cậu ăn cái gì mà cậu cũng không nhớ luôn à?” A Cửu hỏi tiếp, “Có phải là cậu chưa ăn cơm không?”
Tống Việt thở dài đặt túi rác xuống, anh xoay người đi đến bên giường của cô cúi đầu nhìn cô chăm chú, vô cảm chuyển chủ đề: “Đến mai cậu sẽ khỏe lên chứ?”
“Mình không biết.”
“Giờ có chuẩn bị ngủ không?”
“Không buồn ngủ lắm.”
Tống Việt ngồi xuống: “Vậy chúng ta tâm sự đi.”
A Cửu chớp chớp mắt: “Tâm sự gì?”
Vẻ mặt Tống Việt bình tĩnh: “Tâm sự xem vì lí do gì mà dạo gần đây cậu không trò chuyện với tôi nữa.”
A Cửu: “…”
Tống Việt nói tiếp: “Còn chẳng nhắn tin trò chuyện trên WeChat với tôi.”
Vì sợ gửi tin nhắn nhiều quá khiến cậu thấy phiền đó.
A Cửu kéo phăng chăn lên trùm kín đầu mình lại, phút chốc thấy chột dạ.
Tống Việt chế giễu: “Buồn ngủ rồi à?”
Người con gái thò một chân ra khỏi chăn đá anh một cú, buồn rầu nói: “Đúng rồi, tự dưng mình buồn ngủ quá.”
“Được rồi.” Tống Việt đứng dậy nhặt túi rác lên, trước khi đóng cửa còn để lại một câu, “Đợi đến lúc cậu khỏi bệnh thì chúng ta nói tiếp.”
A Cửu: “…”
Sau khi A Cửu khỏi bệnh xong cô luôn trong trạng thái lo lắng đề phòng sợ Tống Việt nhớ lại những chuyện này, nhưng đến mấy ngày sau cô thấy Tống Việt vẫn bình tĩnh giống như đã quên mất những gì đã nói ngày hôm đó thì lúc này mới dần hạ thấp lòng cảnh giác xuống.
–
Kỳ thi cuối kỳ chưa qua bao lâu thì đã đến tết Nguyên Đán, A Cửu theo Tạ Thanh Nhứ về quê thăm ông bà, tối ngủ cô thấy không quen lắm bèn lấy điện thoại ra ngây ngốc nhìn giao diện WeChat.
Pháo hoa đang nổ tung bên ngoài cửa sổ, ánh sáng li ti soi sáng bức ảnh chụp cô và Tống Việt trên đầu giường, ông ngoại và bà ngoại của cô đã mua riêng một khung ảnh để lồng tấm ảnh ấy vào đặt trên bàn trong căn phòng nhỏ này của cô.
A Cửu trở mình nhớ lại lời mà Tống Việt đã hỏi khi mình đang bị bệnh, anh nói là đợi cô khỏi bệnh xong sẽ tâm sự xem lý do tại sao cô lại không lên WeChat tìm anh trò chuyện nữa.
Thật ra trong thời gian qua cô cũng có nhắn tin trò chuyện với anh nhưng chỉ là giảm tần suất trò chuyện ấy đi thôi, có đôi khi cả ngày trời cô không gửi lấy một tin nhắn nào.
Người con gái ngập ngừng bấm vào khung trò chuyện của Tống Việt, thử gửi một meme qua.
– Sở Tửu: Mèo con ló đầu vào.
Giây sau anh đã trả lời lại.
– Tống Việt: Chưa ngủ à?
Còn gửi kèm một meme “xoa đầu mèo” nữa.
– Sở Tửu: Mình đang đón giao thừa, còn cậu thì sao?
– Tống Việt: Đang đợi cậu gửi tin nhắn cho tôi.
A Cửu sửng sờ, chẳng biết sao lại đột nhiên muốn cười, mãi đến khi màn hình điện thoại tự động tắt, pháo hoa bên ngoài nổ tưng bừng lóe lên ánh sáng vụn vặt phản chiếu rõ gương mặt của cô dưới màn hình đen thui của điện thoại thì lúc này cô mới nhận ra là mình đã mỉm cười giống như đứa con nít mất trí rồi.
Người con gái nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt của mình.
– Sở Tửu: Mình không tìm cậu thì cậu đi tìm mình đi.
– Tống Việt:?
– Tống Việt: Cậu nhìn lại xem cách cậu trả lời mỗi khi tôi tìm cậu đi.
A Cửu lật đật lướt lên, bỗng lặng thinh.
Lần nào cô cũng gửi meme trả lời cho có lệ hết, mặc dù cô biết vì sự xấu hổ và mắc cỡ không rõ được này nên cô mới lựa chọn nói ít sai ít nhưng Tống Việt đâu có biết đâu, chắc chắn anh đang cho rằng cô cố tình muốn xa lánh, không muốn thân gì với anh nữa.
Kể cả như vậy thì anh vẫn chủ động gửi tin nhắn cho cô.
A Cửu đột nhiên cảm thấy áy náy rất rất nhiều, mũi cô chua xót, trong lòng bênh vực cho kẻ yếu là Tống Việt, mà đối tượng cô cần chống lại lại là chính bản thân mình.
– Sở Tửu: Ừ….
– Tống Việt: Cậu ừ gì?
– Sở Tửu: Bí mật.
Đồng hồ điểm 12 giờ, một năm mới cũng đã đến.
“Bùm”, cả bầu trời đầy pháo hoa đang nở rộ.
– Tống Việt: Năm mới vui vẻ, A Cửu.
Đêm hôm đó A Cửu ngủ rất say, một đêm chẳng gặp mộng mị gì, sáng hôm sau thức dậy thì thấy Tống Việt – người ngàn năm không đăng gì trên vòng bạn bè bỗng đăng một khoảnh khắc mới.
– Tống Việt: Ừ.
Còn đăng kèm meme “mèo con ló đầu vào”.
Chu Bất Tỉnh bình luận hỏi anh “ừ” gì, anh trả lời: Bí mật.
Lông mi người con gái run lên nhìn vào meme và câu trả lời quen thuộc này, khuôn mặt đang ẩn dưới lớp chăn dần đỏ ửng.
Không hiểu sao lại thấy mắc cỡ ghê.