Đừng Gọi Tôi Là Chú

Chương 1




“ Hạnh Ngân! Chị ngồi đây.”

Chị Gia Hân vẫy tay nhiệt tình ra hiệu cho tôi biết bàn chị đang ngồi.

Tiếng nhạc sàn cực mạnh trong bar khiến tôi có chút choáng váng. Tôi hơi ngại và thấy có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm đi tiến lại phía chị. Thấy tôi tiến lại gần chị Hân niềm nở đứng dậy khoác tay tôi ngồi xuống ghế và nói:

“ Em uống gì để chị gọi?”

Tôi khép nép ngồi xuống ghế và nói:

“Dạ em uống nước gì cũng được ạ”

Chị Hân nhìn tôi cười rồi quay sang gọi nhân viên.

“Ngọc mang cho chị một ly Cocktail nhé”

Sau đó chị Hân quay lại nắm lấy tay tôi tỏ vẻ thân thiết rồi nói:

“Chị đã nghe cái Nga nói qua về hoàn cảnh của em, em có khuôn mặt khá xinh chị rất thích, nhưng thật sự giá em đưa ra hơi cao bé à. Chúng ta có thể thương lượng chút không?”

Nghe chị nói ngọt vậy tôi có chút ngại nhưng vẫn quyết tâm dứt khoát từ chối

“em cần 500 triệu vậy nên nếu không phải 500 triệu em sẽ không bán đâu ạ.”

Nghe tôi nói vậy nụ cười niềm nở trên mặt chị Hân vội vụt tắt, sắc mặt tươi cười lúc trước đã có chút thay đổi. Chị Hân vuốt nhẹ mái tóc của chị rồi nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh và nói:

“Em gái à, cái gì cũng phải nhìn vào thực tế, em chỉ là một cô nữ sinh có khuôn mặt khả ái và vóc dáng dễ nhìn một chút, chứ em không phải là hoa khôi hay hot girl gì cả.”

“Chị nói đúng à, em chỉ là một cô nữ sinh bình thường nên em không biết làm gì kiếm ra 500 triệu, em mới đi bán trinh. Đây cũng là con đường bất đắc dĩ vậy nên nếu không được 500 triệu thì thôi chị ạ. Để em tìm mối khác, em cảm ơn chị ạ.”

“420 triệu em thấy sao, chị đảm bảo với em không có chỗ nào đưa giá cao hơn chỗ chị đâu. Bây giờ thiếu gì gái bán trinh đâu, người bán thì đầy mà kiếm người mua mới khó.”

Nghe đến con số 420 triệu tôi có chút lưỡng lự, chi phí ca mổ của mẹ tôi sẽ hết tầm 450 triệu, quả thật với cô nữ sinh 17 tuổi như tôi thì kiếm đâu được số tiền đó chứ. Thấy tôi trần trừ, Chị Hân liền thúc dục:

“Em thấy sao, giá đó là khá cao đó, bây giờ cung nhiều hơn cầu làm ăn khó khăn.”

Hùng đang ngồi bàn gần đó cùng Tuân hai người vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bà chủ quán ba và cô gái. Nhưng bàn của bà chủ ngồi quay lưng với bàn của Hùng. Vậy nên họ không nhìn thấy mặt của Ngân. Tuân cầm cốc bia lên cạch với Hùng rồi trêu đùa nói:

“Hoàn cảnh của em nó cũng đáng thương, cậu sang mua em nó đi.”

“Cậu hâm à, đừng nghe cave kể chuyện, mà bản thân mình thích những cô gái có kinh nghiệm hơn. Mình không bao giờ phí tiền về món đâu.”

“Dù sao người chưa lập gia đình như cậu cũng sướng tha hồ mà vui chơi thoải mái. Không như mình đi đâu cũng bị vợ quản, may hôm nay cô ấy về nhà ngoại nên mình mới đi chơi được với cậu ấy.”

“3 năm nữa Châu Giang mới về nước.”

“Nhân lúc cô ấy chưa về nước, cậu chưa bị gông vào cổ giống mình thì tranh thủ mà tận hưởng đi.”

Nói rồi Tuân liếc sang bàn của bà chủ quán ba vô tình, nhìn thấy Ngân đứng dậy, Anh ngạc nhiên nói với Hùng:

“Sao con bé đó giống con gái của anh Long vậy? nhà anh Long thì có thiếu tiền đâu nhỉ, Hay mình say rồi nên hoa mắt ?”

Hùng nghe vậy cũng vội liếc nhìn theo, anh thấy là Ngân nên vội đứng dậy đuổi theo và gọi

“Ngân…Ngân…Ngân…”

tôi thấy có người đàn ông trong quán bar đuổi theo mình thì vội vã chạy, nhưng chỉ chạy được một đoạn thì tôi đã thở hổn hển và bị người đàn ông đó đuổi kịp tôi. Chú ấy kéo lấy tay tôi và nói

“Ngân…”

Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang cầm tay mình và gọi tên mình rồi nói:

“Chú là ai, tôi không quen chú.”

“Chú là bạn của bố cháu. Tại sao cháu lại vào đó bán trinh, cháu cần tiền làm gì.”

“Chú nhầm người rồi, tôi không phải tên Ngân, tôi không có bố. Vậy nên không phải người quen của chú.”

Chú ấy nghe tôi nói vậy, liền mở séc cặp của tôi, rồi lấy quyển vở ra và nói:

“Nguyễn Hạnh Ngân, đừng nói với tôi đây không phải là cặp sách của cháu nhé.”

Vì để nói dối Gì Mai là tôi đi học thêm nên tôi đã mang cặp sách đi, không ngờ giờ lại bị người quen của bố bắt gặp, tôi không nghĩ được nhiều nên lại tiếp tục nghĩ cách chạy, như đọc được suy nghĩ của tôi. Chú ta ép tôi vào góc tường và nói:

“ Định chạy à nhóc, đừng có mơ nhé, chú sẽ gọi cho bố cháu.”

Nói rồi người đàn ông đó cầm điện thoại ra chọn danh bạ và chuyển bị bấm gọi bố tôi, thấy vậy tôi lo lắng bật khóc, nước mắt tôi rưng rưng vội cầu xin chú ta:

“Đừng gọi, tôi xin chú ấy.”

“Vậy nhóc cần tiền làm gì?”

“Tôi cần tiền để chữa bệnh cho mẹ?”

“Mẹ nhóc bị làm sao, sao không đi xin tiền bố mà lại đi làm việc ngốc nghếch như vậy?”

Tôi trầm ngâm nhìn chú ta một lúc rồi nói:

“Ba mẹ tôi đã ly hôn rồi mà. Chú là bạn ba tôi thì chắc chú biết chuyện nhà tôi chứ. Tiền bạc trong nhà do dì Mai quyết định.

Mà chú thử nghĩ xem trong lúc ba mẹ tôi vẫn là vợ chồng. Ông còn phản bội bỏ rơi mẹ tôi để đón dì Mai về sống thì giờ đây đã ly hôn rồi. Sao ông ấy phải có trách nhiệm gì với tính mạng của mẹ tôi. Nếu như có trường hợp ông ấy có đưa tiền thì mẹ tôi thà chết cũng sẽ không nhận vì mẹ tôi hận ba tôi ghê lắm. Bà đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để ở nhà làm một người vợ nội trợ trong gia đình. Vậy mà kết quả bà nhận được là gì?”

Hùng nghe vậy có chút nghẹn lòng anh biết trong chuyện này anh là người có lỗi. Anh không ngờ mình đã phá hỏng một gia đình. Anh chậm dãi khuyên bảo Ngân:

“Nếu mẹ cháu biết cháu bán trinh để lấy tiền chữa bệnh cho bà, thì mẹ cháu cũng sẽ không đồng ý đâu?”

“Cháu không nói chú không nói không ai biết cả.”

“Ngân cháu cần bao nhiêu tiền”

“450 triệu.”

“Chú không cầm nhiều tiền mặt trong người, cháu đợt lát chú đi ra cây rút tiền rồi đưa cháu.”

“Được, cháu sẽ đi chọn phòng và nhắn tin địa chỉ cho chú. Cho cháu số điện thoại của chú.”

Tôi vừa nói xong thì Chú ấy có điện thoại là bạn chú ấy gọi, vậy nên Chú ấy rút trong túi cardvisit ra đưa cho tôi rồi ra đi nghe điện thoại. Tôi cầm chiếc card visit mà chú ấy đưa đút vào cặp sách.

Rồi tôi đi bước vô một khách sạn chọn phòng.

Hùng đang nói chuyện với Ngân thì Tuân gọi điện đến và hỏi:

“Đấy có phải con anh Long không?”

“Không phải đâu, cậu nhìn nhầm rồi.”

“Mà đang uống cậu lại đi đâu vậy?”

“Giờ mình có chút việc gấp, xin lỗi cậu, để bữa sau mình bù nhé.”

“Ừ vậy cậu đi lo việc đi.”

Hùng nghe xong điện thoại quay lại thì không thấy bé Ngân đâu cả.