Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi!

Chương 62




Cơm nước đã gần xong, Địch Tiểu Na cũng say được hòm hòm. Trợ lý của Địch Tiểu Na ngượng chín mặt, xin lỗi Tân Y Dật với Đoàn Lăng Tinh xong là đỡ Địch Tiểu Na rời đi.

Địch Tiểu Na đi rồi, Tân Y Dật vuốt mày thở hắt một hơi.

Đoàn Lăng Tinh lên tiếng: “Mình về nhé?”

Tân Y Dật hơi lúng túng khi đối mặt anh, nhưng cả hai đều cần về đoàn phim, nếu giờ mà chia nhau ra gọi xe lại thành vờ vĩnh quá.

Cô xách túi đứng dậy: “Đi thôi.”

Sau khi lên xe, bầu không khí trong xe lặng phắc như tờ. Tân Y Dật chủ động đánh tan sự yên tĩnh, ý đồ vớt vát cho bạn tốt ít hình tượng: “Độ này tâm trạng Tiểu Na không tốt lắm, bình thường cậu ấy không như vậy đâu.”

Đoàn Lăng Tinh chống cằm, mắt dõi ra ngoài cửa sổ, ừ một tiếng mà lòng tận đẩu đâu. Dường như anh không hào hứng với chuyện của Địch Tiểu Na.

Nhưng một lát sau, anh lại hỏi: “Cô ấy thất tình à?”

“Không phải. Là chuyện nhiều năm trước rồi. Hôm nay có lẽ cậu ấy tức cảnh sinh tình thôi.”

Tân Y Dật nhận ra hẳn do Địch Tiểu Na động lòng với Đoàn Lăng Tinh mới nhớ lại chuyện cũ, nhưng lời này lại không tiện nói ngay trước mặt Đoàn Lăng Tinh.

“Tại sao họ chia tay?” Đoàn Lăng Tinh hỏi.

Tân Y Dật khá ngạc nhiên: Đoàn Lăng Tinh mà lại hứng thú với chuyện tình cảm của người khác?

Thật ra việc này cũng chẳng phải bí mật gì, người có lòng chỉ cần lên mạng là có thể tra được dấu tích. Vậy nên nghĩ một lát, cô khái quát sơ lược: “Hồi học đại học cậu ấy quen bạn trai, lúc ấy tình cảm của họ rất tốt. Về sau tốt nghiệp cả hai đều với giới làm diễn viên, nhưng sự nghiệp thì phát triển không đồng đều…”

Dừng một lát, cô nói khéo: “Phía nam nổi lên trước. Sau thì quan hệ của họ bị người ta biết được, vì fan mà mâu thuẫn rất nhiều, ekip quản lý của cả hai bên cũng xung đột vô số, còn xuất hiện đủ kiểu bịa đặt đồn đãi… Sau cùng lúc họ chia tay ồn ào không ai được dễ chịu.”

Tuy rằng cô chỉ nói giản lược, Đoàn Lăng Tinh vẫn đã mường tượng ra được câu chuyện khi ấy.

Anh hỏi: “Chính vì vậy, cô ấy mới bảo em đừng yêu đương với người trong giới?”

Tân Y Dật tưởng Đoàn Lăng Tinh để bụng quả đạn pháo Địch Tiểu Na bật ra ban nãy, giải thích: “Không phải cậu ấy cảm thấy người trong giới có gì không tốt đâu. Chỉ là… phức tạp lắm, anh hiểu không? Lúc đầu khi họ chia tay thực ra cả hai đều chẳng làm sai gì cả, cũng không phải không còn tình cảm, chỉ là có nhiều thứ dính vào quá, khiến sự việc trở nên khó mà phân tách. Thế nên cậu ấy mới nói vậy.”

Nghệ sĩ là công việc làm dâu trăm họ, nhận mọi đánh giá bình phẩm từ công chúng cũng là một phần trong công việc. Chẳng thế nghệ sĩ lại phải dựa vào đội ngũ ekip riêng, mỗi một người trong đội lại đều có quan điểm ý tưởng riêng biệt, có quyền lợi và nhu cầu riêng cá nhân. Phần đông nghệ sĩ đều bị lực tác động từ bên ngoài xô đẩy đi…  Người có thể giữ vững niềm tin của mình từ đầu tới cuối chỉ có số lượng chẳng hơn được số cá thể gấu trúc.

Khi Tân Y Dật nói những lời này, Đoàn Lăng Tinh cứ mãi rọi ánh mắt trầm lặng nhìn cô. Đến khi cô nói xong, ánh mắt ấy đã trở nên phần nào phức tạp.

Thêm một lát nữa, cuối cùng Đoàn Lăng Tinh lên tiếng: “Anh chỉ muốn biết… Lúc đó em cố tình tạo khoảng cách với anh, có phải vì lời cô ấy nói?”

Tân Y Dật thoáng chốc điếng người.

Thời điểm kết thúc việc ghi hình phim “Tình cờ”, thực tế Đoàn Lăng Tinh từng hẹn cô mấy lần, lần nào cũng bị cô lấy cớ từ chối hết. Về sau dần dần thời gian làm việc của cả hai bị lệch đi, đâm liên lạc ít hơn hẳn.

Khi ấy rành rành là cô có thiện cảm với Đoàn Lăng Tinh, nhưng ấy thế người chủ động tạo khoảng cách cũng là cô chứ không ai khác.

Tân Y Dật không trả lời ngay, ngón tay lặng lẽ siết chặt điện thoại.

Đã là chuyện mấy năm trước, giờ Đoàn Lăng Tinh nhắc tới, là có ý gì?

Bấy giờ tốc độ xe bỗng chậm lại, chiếc xe tấp gọn vào lề đường. Cả hai ngước nhìn, bấy mới nhận ra nhà nghỉ nơi đoàn phim trọ lại đã ngay trước mắt.

Đoàn Lăng Tinh không xuống xe, lẳng lặng chờ đợi cô trả lại. Tài xế khẽ khàng tắt máy xe.

Một thoáng lặng im, cuối cùng Tân Y Dật nói: “Thật ra em…”

Chưa nói dứt, một tiếng chuông bất chợt đã cắt đứt lời cô. Đoàn Lăng Tinh cau mày lấy điện thoại ra, Tân Y Dật thấy trêи màn hình hiển thị “anh Trần”, người quản lý của anh. Anh không nhận máy, cúp luôn cuộc gọi.

Ba giây sau, chuông lại reo, vẫn là anh Trần gọi tới. Đoàn Lăng Tinh lại cúp máy.

Liền ngay sau đó, cuộc gọi thứ ba bền bỉ tiến tới.

“Anh nghe máy đi,” Tân Y Dật nhìn ngoài cửa sổ xe, “Em phải đi rồi.”

Đoàn Lăng Tinh nhìn ra theo hướng mắt cô, chỉ thấy đằng không xa có một nhóm người đang vác túi lớn túi nhỏ đi về nhà nghỉ, là nhân viên đoàn phim tan việc trở về.

Tiếng chuông lại reo năm sáu giây, Đoàn Lăng Tinh thở hắt ra một hơi, nhoài lên vỗ vỗ vào ghế tài xế: “Mở cửa đi.”

Tài xe tức tốc tắt nút khóa cửa.

Tân Y Dật mở cửa xe đi xuống, định nói gì nhưng chuông điện thoại vẫn chưa ngơi, mà tiếng rôm rả từ nhóm đoàn phim không xa thôi đã một lúc một gần.

“Ớ, kia phải cô Tân không?” Trong đoàn phim có người gọi cô từ đằng xa.

“Đàn chị!” Hạ Lâm Tự rẽ đám đông chạy tới.

Đúng là náo nhiệt chẳng gì bằng.

Tân Y Dật cười với trong xe, vẫy tay: “Ngày mai gặp.”

Đoàn Lăng Tinh gật đầu: “Ngày mai gặp.”

Cô đóng cửa xe, quay đi đón Hạ Lâm Tự.

Hạ Lâm Tự cười toe chạy tới chỗ Tân Y Dật, lúc tới gần, trông thấy Đoàn Lăng Tinh trong xe, độ cong khóe miệng bất giác cứng lại. Cậu tới cạnh Tân Y Dật, hỏi: “Sao đàn chị lại đi với anh ấy?”

Tân Y Dật nhỏ giọng: “Chúng ta về phòng trước hẵng nói.”

Hạ Lâm Tự gật gật đầu.

Họ chào hỏi với người của đoàn phim, vào thang máy lên phòng Tân Y Dật.

Vào cửa, Tân Y Dật giải thích: “Hôm nay Tiểu Na với Đoàn Lăng Tinh cùng tham gia một hoạt động, buổi tối đi ăn Tiểu Na bèn gọi cả Đoàn Lăng Tinh đi chung. Trước đó tôi cũng không biết, tới quán rồi mới hay anh ấy cũng góp mặt.”

Hạ Lâm Tự thản nhiên gật đầu: “Là như vậy ạ.”

Tân Y Dật nhìn cậu nơm nớp: “Cậu không để ý hả?”

“Không ạ.” Hạ Lâm Tự khoe hai cái răng nanh nho nhỏ, “Ăn bữa cơm thôi mà, còn lâu em mới hẹp hòi thế.”

… Chẳng biết lần trước là ai uống say ôm cửa ngồi khóc đây.

Tân Y Dật không yên tâm, quét mắt quan sát mặt mũi cậu hai lượt. Hạ Lâm Tự bị nhìn mà mất vui, duỗi tay bưng mặt cô: “Làm gì? Không tin em đấy à?”

Tân Y Dật trưng điệu cười xã giao lịch thiệp mà không sượng cứng thay câu trả lời.

Hạ Lâm Tự láo lếu dám ấn lòng bàn tay bóp mặt cô, bóp mặt cô thành kiểu vịt con chu mỏ. Cậu cười lên hơ hớ, trước khi cô phản kϊƈɦ đã kịp rời tay.

“Em thông suốt rồi.” Hạ Lâm Tự ngồi về bên giường, ngửa người ra sau, chống tay lên mép giường, “Đàn chị là biên kịch, anh ta là diễn viên chính, vì bộ phim nên không thể không có tiếp xúc. Em cứ ghen như vậy thật là vô nghĩa. Đằng nào đàn chị cũng nói chỉ thích mình em, em tin chị!”

Mặt mày cậu rõ là thản nhiên, cặp mắt sáng rỡ, vẻ âm u mấy hôm trước đã bị quét sạch.

Cậu thật sự hoàn thành công tác tư tưởng cho mình.

Cõi lòng Tân Y Dật không khỏi nóng ran. Cô quá là thích bộ dạng cậu bạn nhỏ nhà mình tự tin lỗi lạc như lúc này, quả thật mê mẩn quá sức!

Cô chủ động nâng cằm Hạ Lâm Tự lên hôn: “Ngốc ơi, cậu đẹp trai thế này, trong mắt tôi sao mà chứa được người khác?”

Hạ Lâm Tự đúng là dễ dỗ hơn ai hết, một câu tình tứ đã khiến cậu cười tươi như hoa nở, kéo Tân Y Dật ngồi xuống cạnh mình.

Tân Y Dật thuận đà dựa vào lòng cậu, bắt đầu than vãn: “Uầy, bữa nay tôi đúng là muối mặt. Ai đời Tiểu Na lại đi uống say trước mặt Đoàn Lăng Tinh, nói vớ va vớ vẩn.”

Hạ Lâm Tự nghịch đuôi tóc cô: “Chị ấy nói gì?”

Tân Y Dật kể lại trò rượu điên của Địch Tiểu Na hôm nay một lượt, chỉ là giấu đi phần giữa mình và Đoàn Lăng Tinh. Chuyện đã qua đi rồi, không cần thiết phải nhắc lại.

Hạ Lâm Tự nghe mà mồi hôi lạnh vã như tắm: “Thế thì bối rối lắm nhỉ? Chừng nào tỉnh lại, nhỡ chị ấy nhớ ra lại chẳng điên luôn mất…”

Tân Y Dật gật đầu, đồng tình sâu sắc. Nếu là cô chắc kiếm miếng đậu phụ đập đầu chết tươi.

Hạ Lâm Tự bưng mặt cô nghiêm giọng căn dặn: “Đàn chị, chị không được uống rượu lung tung bên ngoài.”

Tân Y Dật bóp má cậu vừa tức vừa buồn cười: “Cho xin đi, người uống rượu lung tung là ai? Là ai khuya khoắt mấy hôm trước đòi thi chạy bên ngoài thế?”

“Em mặc kệ.” Hạ Lâm Tự tóm tay cô, “Tóm lại là chị không được uống.”

“Được được được, yên tâm, có thể không uống tôi sẽ không chạm vào, tôi cũng không dám làm mất mặt…”

Vốn dĩ Tân Y Dật đã không thích uống rượu, trừ những khi xã giao hoặc họp mặt bạn tốt ra đều sẽ không chủ động uống. Vả lại tửu lượng của cô cũng khá được, say xong thì khá ngoan, tới giờ chưa từng làm chuyện gì mất mặt. Có tấm gương của Địch Tiểu Na đi trước, ngày sau chắc chắn cô chỉ có cẩn thận hơn.

Hai người sến súa trong phòng một hồi, Tân Y Dật còn phải đi mở họp với Tây Nhiễm, mai lại phải dậy sớm, bèn đuổi Hạ Lâm Tự về phòng nghỉ.



Sáng sớm hôm sau, Tân Y Dật bị chuông báo thức vực tỉnh, mở điện thoại lên coi như lệ thường.

Bấy giờ là 6 giờ sáng. Rất ít có người tìm cô lúc nửa đêm, cô chỉ nhận được duy mấy tin nhắn từ Giả Thuần Thuần.

Mắt díp tịt, cô mở tin nhắn, liếc vô màn hình, đợi khi đọc rõ chữ trêи đấy là gì, cơn buồn ngủ tức thì bay mất tăm, bật thót khỏi giường.

Giả Thuần Thuần: “Wow, lão đại, chị với Đoàn Lăng Tinh bị người ta chụp hình rồi nè! Phải bọn chị léng phéng với nhau không?”

Giả Thuần Thuần: “Ờm, được rồi, em thấy Đoàn Lăng Tinh thanh minh rồi, ảnh làm sáng tỏ nhanh dã man…”

Giả Thuần Thuần: “Cái đờ mờ, có lầm rồi không? Fan của ảnh bị điên rồi chắc, thế mà lại lên weibo chửi chị?!”

Giả Thuần Thuần: “Lão đại đừng để ý tới đám điên đấy! Toàn một đám ganh ghét!”

Tuy Giả Thuần Thuần không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, Tân Y Dật vẫn ý thức được chắc chắn đã có chuyện, vội mở weibo.

Chủ đề liên quan tới Đoàn Lăng Tinh đã lên bảng hotsearch. Cô bấm vào xem, chẳng tốn công đã tìm được một bài weibo tổng kết sự kiện vừa rồi.

Ngay từ mấy hôm trước, có người đăng tấm hình chụp cô và Đoàn Lăng Tinh lên mạng, chụp được hôm họ ở quán cà phê. Đa số ảnh chụp đều chẳng có gì, chỉ là hình họ ngồi cùng một bàn uống nước trò chuyện không hơn, duy nhất một tấm là khi ra cửa, Đoàn Lăng Tinh khoác vai cô, nom khá thân mật.

Tân Y Dật hồi tưởng một lát mới nhớ là do lúc ấy cô vấp chân suýt ngã, Đoàn Lăng Tinh đỡ cô nên mới tạo ra tấm hình khiến người ta hiểu lầm này. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra Đoàn Lăng Tinh đang đỡ cô, không phải ôm.

Từ mấy ngày trước khi hình ảnh được đăng tải đã dẫn tới sự chú ý trong phạm vi nhỏ, tuy nhiên không gây náo động lớn. Mà Tân Y Dật, vì sự việc Từ Tiểu Yến nên cô từng tham gia mấy cuộc phỏng vấn lộ mặt, tới hôm qua đã có người nhận ra người trong hình là cô. Đám blogger đánh hơi thấy mùi, cũng tham gia vào.

Các blogger thêm mắm dặm muối, thế là biến mấy tấm hình thành tin nóng “bạn gái bí mật của Đoàn Lăng Tinh lộ diện”!

Tối qua quản lý của Đoàn Lăng Tinh gọi điện dai dẳng, đoán ắt là vì chuyện này.

Sự việc cho đến hôm qua mới ầm ĩ lên, mà ngay đêm qua, Đoàn Lăng Tinh đã tức tốc đăng bài weibo đính chính.

“Hình ảnh tôi đã thấy, chúng tôi chỉ là bạn tốt. Hôm đó ra quán cà phê bàn chuyện kịch bản, chỉ có vậy. Hoan nguyên các bạn tương tác, nhưng mong các bạn đừng gây rắc rối cho bạn bè tôi, làm vậy sẽ khiến tôi rất khó xử. Cảm ơn.”

Ít lời mà trọn ý, thái độ rõ ràng.

Còn weibo của Tân Y Dật cũng nhận được cơ man là bình luận. Một số là mắng mỏ, đại đa số tập trung vào thời điểm tin tức mới tung ra khi Đoàn Lăng Tinh chưa kịp lên tiếng.

“Thứ ti tiện, cách xa Tinh Tinh ra cho tôi!”

“Mày đúng là vô liêm sỉ.”

“Mày nghĩ mình xứng với Lăng Tinh hả? Mau tỉnh dậy đi!”

— Như trêи là fan bạn gái cực đoan. Miễn là người dám tới gần idol nhà mình, tất sẽ bị họ đối đãi nhìn nhận như người thứ ba chen chân vào hôn nhân của chính họ.

Còn sau khi Đoàn Lăng Tinh lên bài đính chính, lời lẽ mắng chửi đã ít đi rất nhiều, đồng thời xuất hiện rất nhiều bình luận “hữu hảo”.

“Á à, té ra cô Tân xinh dữ vậy đó hả! Tôi thích phim của cô Tân lắm, hy vọng cô với Tinh Tinh nhà bọn tôi hợp tác vui vẻ!”

“Cô biên kịch ơi đừng để ý mấy đứa ăn nói đấm vào tai đấy, bọn đấy chẳng phải fan thật đâu, toàn anti đâu vào giả danh thôi. Đám đấy cố tình muốn chia rẽ quan hệ của cô với Tinh Tinh đó! Thiệt ra fan Hằng Tinh bọn tôi đều rất thân thiện, tại Lăng Tinh nhà bọn tôi cũng là người dịu dàng lắm mà!”

“Biên kịch đại đại bọn mị ủng hộ cô! Cô đừng vì đám blogger với anti mà giận cá chém thớt sang Lăng Tinh nhé, làm ơn luôn đó, anh ấy tốt bụng như vậy, thực sự xứng đáng có mọi thứ tốt nhất thế giới QAQ”

“Tinh Tinh thật sự là người rất cố gắng rất khiêm tốn, anh ấy cố gắng như vậy bọn tôi đều biết hết, thương lắm lắm cơ! Cảm ơn cô đã viết cho anh ấy vai diễn tuyệt vời như Khương ɖu͙ƈ, hy vọng phim mới cô viết tiếp tục tạo cho anh ấy vai diễn tuyệt như thế, chắc chắn anh ấy có thể khiến cô hài lòng [tim tim]”

— Như trêи là fan sự nghiệp, coi idol thành bé ngoan mới vào mẫu giáo, chỉ sợ thằng bé bị thầy cô với bạn học bắt nạt nên cứ tạo quan hệ nói giúp nơi nơi.

Còn về câu “xin đừng gây rắc rối cho bạn bè tôi” của Đoàn Lăng Tinh – đằng nào thì mấy người đồn linh tinh chắc cũng chẳng ngó tới.

Tân Y Dật chỉ đọc sơ mấy bình luận rồi tắt máy.

Giờ này khắc này, cô hoàn toàn không để ý đến cùng đám blogger đã tung tin vịt gì, rồi các fan đã nói gì. Cô chỉ bận lòng tâm trạng của một người duy nhất.



Hai mươi phút sau, Tân Y Dật xuống nhà ăn dưới tầng, Hạ Lâm Tự đã chờ sẵn.

Tân Y Dật không biết liệu Hạ Lâm Tự đã đọc tin trêи mạng chưa, đang tính nên mở lời thế nào, Hạ Lâm Tự thấy nét mặt cô đã biết ngay điều cô định nói.

“Em biết chuyện trêи mạng rồi, là Tiểu Thuần Tử gửi cho em xem.” Hạ Lâm Tự nhìn Tân Y Dật chăm chú, ánh mắt vững vàng, “Em tin đàn chị.”



Ăn sáng xong, đám đông xuất phát tới phim trường.

Thành viên đoàn phim phần đông vẫn tỏ ra bình thường, không biểu hiện điều gì lạ. Đến cùng thì tin tức chỉ mới bùng lên đêm qua, đa số hãy chưa kịp biết tới. Mà dù có người hay chuyện, cũng không tiện thể hiện điều gì.

Chừng nửa tiếng sau, Đoàn Lăng Tinh đã thay sẵn đồ diễn xuất hiện tại phim trường.

Anh nhìn thấy Tân Y Dật, lập tức chủ động đi tới. Mặc cho đã trang điểm, chỉ từ tơ máu trong đã đủ để nhận ra đêm qua anh không nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Có thể dời bước nói mấy lời không?” Anh khẽ giọng hỏi Tân Y Dật.

Tân Y Dật nhìn sang Hạ Lâm Tự đứng cạnh. Hạ Lâm Tự mỉm cười với cô, cho cô ánh mắt tán thành.

Tân Y Dật bèn đứng dậy đi với Đoàn Lăng Tinh ra một góc khuất.

“Em thấy hình ảnh trêи mạng chưa?”

Tân Y Dật gật đầu: “Sáng ngủ dậy mới nhìn thấy. Em cũng đọc được bài đăng weibo của anh rồi.”

Đã lên weibo, thế không ngờ gì cô cũng đã đọc được đầy đống lời mắng mỏ dưới weibo của mình.

Đoàn Lăng Tinh im lặng, bẵng đi một lúc lâu tới khi Tân Y Dật đã đang suy xét xem liệu có nên nói gì cắt đứt sự tĩnh mịch này không, cuối cùng Đoàn Lăng Tinh bỗng ngửa cổ nhìn trời xanh, kế đó lắc đầu.

“Xin lỗi em.” Giọng anh khàn khàn, “Xin lỗi vì đã kéo em vào việc này.”

Từ lâu anh đã quen đối phó với đủ loại tin tức đoán bóng đoán gió, nhưng khiến cả người bên cạnh bị dính dáng vào… Hệt như lời đã nói trêи weibo, nó thật sự làm anh khó xử.

“Không phải lỗi của anh, anh không cần xin lỗi.” Tân Y Dật nói. Nhìn từ góc độ hình chụp, khả năng cao là sản phẩm từ nhân viên nào đó của tiệm. Điều này không thể do Đoàn Lăng Tinh cố ý sắp xếp, quả thật anh không cần phải xin lỗi.

Đoàn Lăng Tinh cười tự giễu: “Thực tế bạn em nói không hề sai. Với người như bọn anh… sẽ luôn khiến mọi việc trở nên phức tạp.”

Chính anh cũng không biết vì cớ gì hôm ấy mình cứ muốn đi ra ngoài, nhấm nháp một cốc cà phê như một người bình thường. Có lẽ bị ma ám rồi. Cứ phải là cô, rồi cứ phải bị chụp được.

Tân Y Dật lưỡng lự chốc lát, đưa ra quyết định.

Cô nói thật trịnh trọng: “Câu hỏi anh hỏi em hôm qua, em vẫn chưa kịp trả lời. Anh hỏi em là khi ấy có phải do nguyên nhân Địch Tiểu Na mới tạo khoảng cách với anh không – Đúng vậy, lúc đó trùng hợp cậu ấy mới chia tay, em chứng kiến mọi việc, quả thật có nhiều lo lắng.”

Đoàn Lăng Tinh ngỡ ngàng. Anh nhìn Tân Y Dật chăm chú, linh tinh mách bảo điều cô muốn nói không chỉ đơn giản có vậy.

Quả như dự đoán, Tân Y Dật nói tiếp: “Khi trước quả thật là do nguyên nhân này. Nhưng giờ thì không phải. Nguyên nhân hiện tại của em ở ngay đằng kia.”

Đoàn Lăng Tinh nhìn theo ánh mắt cô.

Ngay gần đó, Hạ Lâm Tự thọc hai tay vào túi dựa bên tường, rõ đang vờ như phóng khoáng. Nhưng đôi mày khẽ díu lại thì đã bán đứng tâm trạng phần nào bồn chồn của cậu. Cậu đang thậm thụt liếc về phía bên này, khi Tân Y Dật và Đoàn Lăng Tinh nhìn sang thì lập tức lảng mắt đi. Một lát sau, cảm thấy không lý nào mình phải chột dạ, cậu lại ngoái mặt nhìn về.

Chạm phải mắt Tân Y Dật mấy giây, cậu lại cười e thẹn.