Và rồi sau hôm ấy, hai người yêu nhau.
Hai người hẹn hò, hai người nắm tay, hai người ôm nhau, và trao nhau nụ hôn đắm say. Dù xa cách đã lâu mới gặp lại, Lương Lâm lại cảm thấy dường như họ đã yêu nhau thật lâu, cho dù nói với anh cái gì hay làm gì, đều không có một chút ngượng ngập.
Cô hỏi anh rằng anh thích cô từ bao giờ, anh nói lúc chơi bóng rổ hồi học cấp 3, phát hiện ra cô hay nhìn ra sân thể thao, thấy cô nhìn lâu, tim của anh sẽ đập thình thịch, anh cứ nghĩ đang học cấp 3 thì phải chuyên tâm học hành, định chờ tốt nghiệp sẽ tìm cô tỏ tình, ai ngờ anh lại ngã bệnh, và để lỡ mất cơ hội. Khi đó anh còn trẻ người non dạ, nghĩ rằng bỏ lỡ thì thôi, chẳng sao cả.
Không ngờ hai người lại học chung đại học, mà hình như cô không hề có ấn tượng gì với anh, anh nghĩ thân nhau rồi tính tiếp, nhưng không chờ anh hành động, Tiếu Đình lại tỏ tình với anh trước mặt nhiều người, làm mọi người cứ nhao nhao, còn cô rõ ràng bắt đầu né tránh anh, càng ngày càng lạnh nhạt với anh, vì vậy anh muốn chờ, chờ thêm một thời gian nữa.
Thật không ngờ rằng, chờ mãi chờ mãi, chờ tận đến khi cô “từ chối” anh.
“Đều tại anh hết.” Hai người truy cứu duyên phận cả hai bỏ lỡ ngày trước, cười khúc khích trách đối phương. Lương Lâm không chỉ một lần nghĩ rằng, may mắn cô đeo gọng kính giống anh đấy, may là lúc đó cô tình cờ đi qua con đường này.
Tình yêu của cô và anh phát triển nhanh chóng, bền vững như keo sơn. Sau hai tuần, việc làm của cô cũng có tiến triển, cô nhận được thông báo phỏng vấn qua điện thoại, sau khi trải qua vòng hai, rốt cục thành công mỹ mãn.
Ngày đó, cô mừng khấp khởi đến công ty mới trình diện, đang trong thang máy thì gặp Cố Thụy Thần.
“Anh làm ở tầng này hả?”
“Đúng vậy, tầng 16.”
“Em cũng tầng 16.”
Đến tầng 16, cửa hai công ty đối diện nhau. Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, Lương Lâm cười vui vẻ: “Anh xem, tơ hồng của Nguyệt lão buộc chặt ghê, chúng ta sẽ không để vuột mất nhau đâu.”
Duyên phận ư, đôi khi thực sự rất tuyết vời.
~ ~ ~ HẾT ~ ~ ~