Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 98




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Hạc và Phó Lam Tự xuyên chung hai năm rưỡi, trong đó cậu ta đã đi cùng Phó Lam Tự suốt chặng đường, hoàn thành tất cả các cửa ải ở Bạch Kim IV.

Ngẫm kỹ lại, trước đây cậu ta chưa từng liều mạng như thế trong game, lúc nào cũng xông tới trước, liều mạng đổ máu, chưa bao giờ lùi nửa bước.

Dường như đang gánh vô vàn trách nhiệm nặng nề, muốn bù đắp lại quãng thời gian đã qua vậy.

Cậu ta biết Phó Lam Tự không thể thua, mà cậu ta cũng không muốn để cô thua dù bất cứ giá nào.

Đáng kể là trong khoảng thời gian đó, Bạch Tiêu và Kỷ Linh cùng rank đã lần lượt qua Bạch Kim IV, trong đêm Kỷ Linh bình an xuyên trở về, tất cả mọi người đều ở nhà.

Trong đó bốn người bao gồm cả Cảnh Hạc đều khóc nức nở, chỉ có Phó Lam Tự đứng bên cạnh rót cho họ tách trà mới pha.

Cô nhìn Bạch Tiêu và Kỷ Linh đang ôm nhau khóc một lúc lâu rồi khẽ cười.

Thật tuyệt vời, lời nguyền lưu truyền từ lâu trong rank Bạch Kim cuối cùng đã không ứng nghiệm trên hai người bạn thân.

Người chơi xuyên chung có thể may mắn sống sót hết, không bắt buộc phải có một bên chết.

Đây có lẽ là sự ưu ái của số phận đã dành cho Bạch Tiêu, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày Bạch Sanh phải rời xa anh ta, tới lúc đó, chí ít vẫn còn có Kỷ Linh ở bên cạnh.

Đây là chuyện đáng mừng nhất rồi.

Cửa rank Bạch Kim cuối cùng của Phó Lam Tự diễn ra vào cuối tháng 1, trước đó, cô vẫn kịp ăn sinh nhật 31 tuổi của mình.

Nhưng cô không hề quan tâm, tuổi tác với cô chỉ là một con số, có lẽ sẽ đứng im mãi mãi ở năm nay, cần gì phải đặc biệt chúc mừng chứ?

Phải nói là hồi ức và hồi tưởng thì đúng hơn.

Nhưng vào tối sinh nhật, Cảnh Hạc vẫn chuẩn bị cho cô một cái bánh kem chocolate vani nhỏ, số cắm ở trên là “22”.

Phó Lam Tự ngồi trên ghế sô pha, nghi hoặc nhìn cậu ta một cái: “Sao lại là 22?”

Cậu ta cúi đầu chăm chú thắp nến, nghe vậy thì thấp giọng cười.

“Năm em mới quen chị, chị chỉ mới 22 tuổi thôi.”

“Chị à, không ngờ đã nhiều năm qua đi như thế rồi, chị chẳng thay đổi gì so với trước kia hết.”

“Ước đi chị.”

Phó Lam Tự nhắm mắt lại, chỉ chớp mắt một cái rồi lập tức mở mắt ra, ánh nến chiếu vào đáy mắt cô lung linh rực rỡ.

Cô thổi tắt nến.

“Cảm ơn nhé.”

Thực ra cô không có điều ước gì hết, nguyện vọng duy nhất là nhóm bạn quan trọng của mình có thể thể đạt được ước muốn hết thôi.



Bối cảnh cửa rank Bạch Kim cuối cùng là một ngôi mộ cổ, cực nhiều cạm bẫy, đầy trùng độc và khí độc. Xác ướp nghìn năm bò ra từ trong quan tài, bao vây và truy đuổi ở các ngã ra, mỗi cánh cổng đá đều có thể dẫn tới ngõ cụt.

Cảnh Hạc xách ngược con dao, chặt đứt vô số dây leo xương rắn mọc chi chít dọc đường và vài cái xác ướp.

Máu chậm rãi loang theo khe hở đường vào mộ, cứ đi một đoạn là sẽ thấy thi thể bị chặt ra từng mảnh của người chơi trông cực kỳ đáng sợ.

Trên người cậu ta đầy vết thương, liều chết mở ra một đường máu, quay đầu đã thấy Phó Lam Tự theo tới, cô còn ôm theo một cánh tay mới cắt được từ xác ướp nữa.

Phó Lam Tự vứt cánh tay đi, tiện tay lau một giọt máu đang nhỏ trên trán rồi lặng lẽ nhìn tới trước.

“Cổng đó…”

“Sao?”

“Hai chúng ta không thể cùng qua được.”

Cô chưa kịp dứt lời thì chợt nghe một tiếng vang cực lớn, con đường gần cổng đá đột nhiên sụp đổ để lộ ra một khe mà người bình thường khó qua được.

Dưới khe là một huyệt mộ đầy nhện, huyết xà và trùng độc bò lít nhít, gần như không thể thấy được điểm cuối cùng.

Trùng độc chen chúc trên bệ đá, có một cơ quan, đè cơ quan đó xuống mới có thể đóng con đường dẫn tới cổng đá này lại được.

Nói cách khác, phải có người tự nguyện nhảy xuống chịu chết.

Trên con đường dẫn vào mộ xa xa, tiếng gầm gừ của xác ướp càng lúc càng gần, Cảnh Hạc ngơ ngác nhìn xuống dưới thật lâu, cuối cùng đỏ mắt ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cậu ta đầy sự tuyệt vọng và nhiệt huyết khó diễn tả được, dường như đã hạ quyết tâm rất nhiều.

Cậu ta nói: “Chị Lam, sau này gặp lại anh Vân nhớ chuyển lời là em nhớ anh ấy rất nhiều nhé.”

Cậu ta giơ tay lên, đưa sát lưỡi dao tới phần động mạch cổ, nhưng trong thời khắc mấu chốt đã bị Phó Lam Tự quả quyết đè xuống.

“Chị sẽ chuyển lời, nhưng cậu cũng phải sống cho đàng hoàng.” Cô nhìn cậu ta, chợt cười khẽ, “Hạc Hạc, game sắp kết thúc rồi, chị không có gì để lại cho cậu được, thôi thì cho cậu một lá bùa hộ thân nhé.”

Cô không hề cho Cảnh Hạc có cơ hội phản ứng mà lập tức túm lấy cổ tay cậu ta, đưa dao cứa ngang qua cổ họng mình.

Dòng máu ấm áp loang lổ trên vạt áo, cô thản nhiên ngửa ra sau, như một con diều đứt dây rơi xuống dưới bệ đá, lúc rơi còn đáp thẳng xuống cơ quan.

Cơn đau tràn về trong phút chốc, bóng tối ập tới.

Đường đã bị chặn, trên đầu là tiếng gào thét đau đớn của Cảnh Hạc.



Cổng đá mở ra, Cảnh Hạc thuận lợi qua cửa, mất hồn mất vía quay lại hiện thực.

Ai ngờ ý thức hỗn loạn chưa kịp tỉnh táo lại, thậm chí cậu ta còn chưa kịp khóc rống lên đã phát hiện đèn phòng khách được bật tự bao giờ rồi.

Phó Lam Tự đứng ngoài cửa, đang bịt vết thương trên trán, bình tĩnh ra hiệu.

“Lấy hộp thuốc trong tủ ra đi.”

“…”

Nước mắt còn chưa kịp trào ra đã bị Cảnh Hạc cố nén vào, cậu ta ngớ người một lúc lâu rồi chợt gào lên, nhào tới ôm chặt cô.

“Chị! Em cứ nghĩ là chị chết rồi chứ!”

Phó Lam Tự mặc cho cậu ta ôm mà bất đắc dĩ thở dài: “Vừa nãy không có thời gian để giải thích, đúng là chị chết rồi, nhưng trong game này chị có quyền lợi được chết hai lần.”

“… Gì cơ?”

Cô vén ống tay áo của Cảnh Hạc lên, nhìn thoáng qua cổ tay cậu ta, quả nhiên, giữa cổ tay cậu ta có một vạch đỏ rất nhạt, trông như sẹo vậy.

“Cậu đã từng nghe về quy tắc ẩn trong hệ thống chưa? Giết người chơi xuyên chung với mình trong game sẽ nhận được thêm một mạng nữa.” Cô thấp giọng nói, “Đây là đường lui trước đây anh Vân của cậu đã để lại cho chị, giờ chị tặng nó cho cậu.”

Cô qua cửa rồi nên sẽ phải đi, sau này chẳng còn ai ở bên Cảnh Hạc nữa, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng nâng cao tỉ lệ sửa sai của cậu ta, để sau này cậu ta có cơ hội thắng cao hơn trong rank Bạch Kim.

Xuyên việt mười sáu năm rồi, đó là kết cục đẹp nhất mà cô có thể nghĩ ra.

*

Sau khi qua cửa Bạch Kim IV, cuối cùng Phó Lam Tự cũng hiểu được câu mà Bạch Tiêu đã nói, “Giống như một giấc mơ vậy”.

Mặt dây chuyền bình nước tự động tiêu hủy, tài khoản diễn đàn bị xóa bỏ, tất cả thật sự giống như chưa hề xảy ra vậy.

Lần này đã được giải thoát thật rồi, nhưng cảm giác lại hơi huyễn hoặc.

Những năm tháng đẹp nhất của họ đều đã bị chôn vùi trong cái hệ thống này, nếu có thể, chẳng ai muốn quay đầu nhìn lại cả.

Phó Lam Tự dành ra một tháng để cùng du lịch đó đây với nhóm bạn, ăn chơi cả ngày lẫn đêm, chụp rất nhiều ảnh và video để làm kỷ niệm.

Một tối cuối tháng, Bạch Tiêu làm một bàn đồ ăn ngon, đều là những món cô thích.

Mọi người nâng ly, uống sạch hết phần mình.

“Lam Lam, chị biết hai năm qua em chưa bao giờ vui vẻ, giờ cuối cùng cũng được gặp lại anh Kiều rồi, chị thật sự mừng thay em đấy.” Kỷ Linh đặt ly rượu xuống, đáy mắt rưng rưng, chị ta nắm tay Phó Lam Tự, trịnh trọng đeo vào cổ tay cô một chiếc vòng ngọc xuân đới thái*, “Chị không có gì để tặng em hết, chiếc vòng này đã theo chị mười năm rồi, em nhớ đeo thường xuyên nhé, nói không chừng một ngày nào đó đi trên đường sẽ có thể chị nhận ra đấy.”



(*) Loại ngọc 3 màu tím, xanh, xám quý hiếm bắt nguồn từ Myanmar, nhiều nhà sưu tầm phải săn lùng.

Một nửa chiếc vòng có màu xanh biếc, chất ngọc óng ánh như pha lê, vừa nhìn đã biết là ngọc thượng hạng.

Phó Lam Tự đã từng thấy Kỷ Linh đeo nên tất nhiên cũng hiểu đây là món đồ yêu thích của chị ta.

Cô vuốt ve chiếc vòng trên tay, im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói: “Cảm ơn chị Linh.”

Rõ ràng Bạch Sanh đã bình tĩnh lại, bấy giờ mới gắp cho cô một con tôm vào bát, chần chừ hỏi.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?”

“Có lẽ là sẽ.” Phó Lam Tự nói rồi lại lắc đầu, trả lời lần nữa, “Nhất định sẽ gặp.”

Bạch Tiêu rót đầy ly rượu lần nữa, anh ta cụp mắt, giọng nói vẫn trong trẻo dịu dàng như trước, tràn đầy sự bao dung và ấm áp của một người anh cả.

“Lam Lam, được quen em là vinh hạnh của anh.”

Phó Lam Tự hít sâu một hơi, cuối cùng cô vẫn không rơi nước mắt trước mặt anh ta.

“Được quen mọi người cũng là vinh hạnh của em.”

Lời nói thật lòng, không hề giả dối.

Nếu có duyên, ở đâu cũng có thể gặp lại.

Lúc rời khỏi chỗ này, Bạch Tiêu, Bạch Sanh và Kỷ Linh đều đứng ngoài cửa tiễn cô.

Cô vẫy tay, bóng lưng thẳng tắp sải bước đi tới trước, từ đầu chí cuối đều không hề quay đầu lại.

Cảnh Hạc lái xe đưa cô về chung cư Tân Tinh, lúc tới gần cửa tòa nhà, Cảnh Hạc dừng lại.

Thấy cô nhìn sang, cậu ta cười với cô một tiếng, đôi mày thanh tú dưới ánh trăng, đáy mắt sáng ngời, hình bóng cậu thiếu niên năm xưa lờ mờ đâu đây.

“Chị, em không lên đâu, chỉ đưa chị tới đây thôi.”

“Ừm.”

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phó Lam Tự là người đi tới trước, ôm cậu ta một cái rất khẽ.

Cô ghé vào tai cậu ta nói nhỏ.

“Hạc Hạc, mong cả đời của cậu luôn tự do vui vẻ.”

Hãy giữ linh hồn mãi thuần khiết và chân thành, không bao giờ phải trải qua gian nan gió sương nữa.



Đèn trong phòng khách sáng rực rỡ, con mèo Maine lắc lư bước ra, meo meo chào đón chủ nhân.

Phó Lam Tự cúi người xuống, xoa đầu nó.

“Cà Phê, mai anh Hạc tới đưa mày về rồi, nhớ ăn mau chóng lớn nhé, trốn hai con chó nhà cậu ấy ra, không được đánh nhau.”

Cô đi thẳng tới phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Trên bàn sách là một tấm thẻ hợp đồng màu vàng kim, góc trên bên phải của thẻ vẽ hình đồng hồ bỏ túi, y hệt với hình vẽ dưới mặt dây chuyền khi ấy của cô.

Nội dung thẻ hợp đồng cực kỳ đơn giản, chỉ có hai dòng chữ.

[Du hành ngược thời không, viết lại số phận.]

[Đã chọn xong chưa, đặt bút là không được hối hận.]

Phần ký tên bên dưới lần lượt là “Người thi hành” và “Người được thi hành”.

Phó Lam Tự ngồi trước bàn, dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng của cô trầm lĩnh lạnh nhạt, dây chuyền bông tuyết trên cổ vẫn đang lấp lánh.

Cô cầm bút lên, trịnh trọng ký tên vào.

Người thi hành: Phó Lam Tự.

Người được thi hành: Kiều Vân Tranh.

Ngay khi viết xong nét bút cuối cùng, thẻ hợp đồng chợt tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn bao trọn lấy cô.

Thế gian im bặt, cô nhắm mắt lại.