Rất rõ ràng, con chim vừa bay qua đầu họ là một con quạ.
Trong bài đồng dao kinh dị kia, quạ đen là một ám hiệu manh mối cực kỳ quan trọng, mà giờ ở tầng 3 có quạ đen tức là xuất hiện manh mối rồi.
Theo cảnh tượng trong gương, quỷ nhỏ sau lưng người chơi sợ quạ đen, còn chuyện tại sao lại sợ thì hiện tại chưa kết luận cụ thể được.
Tóm lại là phải tìm quạ đen trước, chắc chắn sẽ không sai.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cùng quay người lại, thấy quạ đen bay tới phía sau họ, cứ đi theo hướng đó ắt hẳn sẽ an toàn hơn là cứ đi càn.
Điều đáng nói là vì hai người tạm thời đổi hướng mà hành lang tầng 3 lại chật nên A Kiện sau lưng không tránh kịp, suýt chút đã đụng phải Kiều Vân Tranh.
Cơ chế tự vệ của Kiều Vân Tranh cực kỳ nhạy bén, anh lập tức dùng sức đẩy vai A Kiện, nhưng rất nhanh anh đã ý thức được chân của anh ta đang bị thương và có thể sẽ bị ngã nên vội túm cổ áo lôi anh ta lại.
A Kiện: “…”
Có lẽ vì cảm thấy hai người này khá giỏi nên đi theo họ sẽ có phần thắng lớn hơn, A Kiện cũng đổi hướng, giống như lúc đầu vậy, khập khễnh đi theo như cái đuôi của họ.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cũng đã quen, chỉ cần anh ta không phạm lỗi gì thì cứ cho đi theo, dù sao giờ game cũng còn sáu người, chẳng ai biết ba người chơi còn lại đang làm gì, lỡ cũng kết thành đồng minh thì sao?
Là bạn thì không phải địch, lo trước khỏi hoạ.
Quát — quát —
Con quạ đen vẫn kêu không ngừng, lần theo tiếng kêu, dù là trong bóng tối nhưng ba người vẫn có thể phân biệt được vị trí đại khái của nó.
Phó Lam Tự dừng trước một cánh cửa, cô có thể cảm giác được lúc này con quạ đen đang bay vòng vòng bên trên, có vẻ là muốn bước vào cửa.
Trong cửa đang cất giấu thứ gì đây?
Cô đang tính đẩy cửa ra nhưng lại bị Kiều Vân Tranh cản lại.
Kiều Vân Tranh bảo vệ cô ở sau lưng, bắt đầu nắm lấy tay cầm kim loại rồi dùng sức vặn một cái.
“Két” một tiếng, cánh cửa này có vẻ đã rất lâu rồi chưa được tu sửa nên lúc mở phát ra tiếng ma sát với mặt đất cực kỳ chói tai.
Ngay sau đó, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mặt, tựa như mùi thịt thiu mốc meo bị ngâm trong nước rửa bát nửa năm rồi bị dội vào một tương thịt đun sôi vào vậy.
Phó Lam Tự lập tức quay đầu đi, cô vô thức vùi mặt vào lòng Kiều Vân Tranh, tránh để mình nôn thành tiếng.
Kiều Vân Tranh biết khứu giác cô nhạy nên không chịu nổi thứ mùi mãnh liệt thế này, anh lập tức dịu dàng vuốt tóc cô.
Tất nhiên, trong lúc đó, Phó Lam Tự cũng nghe tiếng vỗ cánh lộn xộn từ trong phòng.
Quát — quát —
Bên trong đầy quạ đen, không chỉ có một con thôi, đếm sơ qua chắc phải tầm mười con.
Đàn quạ đen hung hãn bay ra, có một con bay hơi thấp nên bị Kiều Vân Tranh túm lại.
Quạ đen vùng vẫy, Kiều Vân Tranh nắm nó trong tay, nhưng vì môi trường tối mù nên không thấy gì hết, chỉ có thể nắm chặt trước thôi.
Phó Lam Tự giơ gương lên soi, nhìn quỷ nhỏ sau lưng mình và Kiều Vân Tranh.
Quả nhiên, hai con quỷ nhỏ đều co rúm người lại, trong đó có một con hình như còn bị dọa cho phát khóc, nó mở tròn hai mắt, máu chảy giàn giụa trên mặt.
Không chỉ có thế, thậm chí con quỷ nhỏ đi theo cạnh A Kiện cũng lùi ra sau mấy bước, tuy nhiên, nó vẫn không rời khỏi khu vực gần A Kiện.
Cô nhận con quạ từ tay Kiều Vân Tranh, thử chạm vào vai, cùng lúc đó cũng cảm giác lưng ớn lạnh, dường như cảm nhận được nỗi sợ của quỷ nhỏ vậy.
Quỷ nhỏ chậm chạp bò từ vai trái sang vai phải của cô, đôi mắt đen như mực của nó nhìn chằm chằm con quạ đen cô đang túm.
Rất rõ ràng, đám quỷ nhỏ này thực sự rất sợ quạ đen, nhưng sợ thôi thì có ích gì? Cuối cùng vẫn phải tìm cách để xua đuổi chúng thôi.
Chỉ cần còn quỷ nhỏ ở bên cạnh thì các người chơi không bao giờ được mở miệng nữa, nếu mở miệng ra là sẽ bị giết ngay.
Phải nhanh chóng đuổi chúng đi, game này mới có thể thuận lợi hơn một chút.
Con quạ trong tay vẫn đang vùng vẫy đập cánh, muốn thoát khỏi lòng bàn tay Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự đang bực bội nên chẳng mấy kiên nhẫn, suýt chút đã bóp ch3t nó rồi.
… Đợi đã, bóp ch3t ư?
Nếu thế thì hình như sẽ giống đạo cụ, không biết có công dụng chính thức thế không.
Tới giờ cô chỉ mới dùng con dao cạo để cắt mạch máu trên đùi một người chơi, thực chất tác dụng của nó không phải là như thế.
Con dao nhỏ và mảnh như thế thì dùng làm gì?
Hẳn là để giết quạ rồi.
Cô là người dứt khoát, lập tức đưa tấm gương cho Kiều Vân Tranh rồi móc con dao cạo trong túi ra, gọn gàng cắt đứt cổ con quạ đen.
Chuyện này chẳng khác gì giết gà hết, máu quạ đen lập tức phụt ra khiến ống tay áo của cô ướt sũng một mảng.
Cô xích lại gần tấm gương, bôi vết máu ở giữa những ngón tay lên vai mình để quan sát tình hình.
Ngay trong nháy mắt, con quỷ nhỏ đang nằm trên vai cô đột nhiên ré lên một tiếng rồi ngã ngửa ra sau.
Dù trước đó chẳng có cảm giác gì về trọng lượng, nhưng ngay khi quỷ nhỏ rời khỏi cơ thể của mình, Phó Lam Tự vẫn cảm thấy bả vai thoải mái đến khó hiểu.
Cô lùi lại một bước, nhíu mày nhìn về chỗ con quỷ nhỏ ngã xuống và tiện thể đổ thêm ít máu quạ đen lên đó.
Thế là tiếng hét thê thảm lại càng đau đớn hơn, tựa như tiếng khóc ré đứt ruột đứt gan của trẻ con vậy.
Quỷ nhỏ bị dính máu quạ đen nên điên cuồng lăn qua lăn lại, ánh sáng xanh quanh người từ từ lan ra, tựa như một quả cầu màu xanh khổng lồ bao trọn nó bên trong.
Mãi tới khi ngọn lửa màu xanh từ từ dập tắt, chỉ còn lại một vầng sáng nhạt giúp người ta nhìn thấy được hình dáng của quỷ nhỏ trong môi trường tối tăm.
Đúng thế, lúc này Phó Lam Tự đã không còn cầm tấm gương nữa nhưng vẫn có thể thấy được con quỷ nhỏ gần đó.
Máu quạ đen có thể khiến ma bé trai hiện hình.
Thế thì…
Cô lại sờ vào túi, cuối cùng tìm được tờ giấy decal đã được gấp gọn kia.
Phó Lam Tự dùng đầu ngón tay cẩn thận sờ s0ạng mười hai miếng sticker trên giấy, đồng thời lột miếng thứ năm ra — Lúc nãy khi đèn sáng, cô đã ghi nhớ thật kỹ, bức ảnh thứ năm tương ứng với con quỷ nhỏ sau lưng mình.
Con quỷ nhỏ của Kiều Vân Tranh tương ứng với miếng thứ bảy, cô cũng nhớ con quỷ nhỏ của A Kiện, dù sao cái tóc đuôi ngựa đó cũng khá cá tính mà, nó ở miếng thứ mười hai.
Cô bước tới một bước, bình tĩnh chẳng thèm đếm xỉa tới con quỷ nhỏ cả người thối rữa đang bày ra nét mặt muốn ăn thịt người kia, giơ tay ra dán miếng sticker ngay vào trán nó.
Con quỷ nhỏ lập tức như hóa đá, trừng mắt há mồm rồi cắn chặt hàm răng lởm chởm, đông cứng hoàn toàn không thể động đậy được.
Mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng tới, tựa như có thứ gì đó đã bốc hơi trong nháy mắt.
Phó Lam Tự chỉ mới chớp mắt một cái, con quỷ nhỏ đã biến mất dạng trước mặt cô, dùng gương cũng chẳng soi ra được.
Rất tốt, hóa ra là dùng sticker thế này.
Nếu mỗi người chơi đều có quỷ nhỏ phụ trách riêng thì con quỷ nhỏ của cô vừa biến mất tức là giờ chẳng còn ai giám sát hay can dự vào việc của cô nữa đúng không?
Nhưng vì rank Bạch Kim quá nhiều bẫy, an toàn là trên hết, cô quyết định giải quyết nốt rắc rối cho Kiều Vân Tranh rồi nghiên cứu xem có đúng hay không sau.
Cô vặn gãy cổ con quạ, biến cổ nó trở thành súng bắn nước rồi bắt đầu phun máu vào bên hông Kiều Vân Tranh.
Rõ ràng, lần này con quỷ nhỏ ôm eo Kiều Vân Tranh cũng bị trúng chiêu.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Dù Kiều Vân Tranh không thấy được thao tác cụ thể của Phó Lam Tự, nhưng sự ăn ý được bồi đắp nhiều năm đã giúp anh đoán ra được.
Anh nhận lấy miếng sticker thứ bảy mà Phó Lam Tự đưa, kiên quyết quay người dán thẳng vào… miệng của con quỷ nhỏ thắt bím.
Không có lý do gì khác, là vì đứa bé xui xẻo này cứ toét miệng cười mãi, hàm răng lởm chởm kia khiến anh cực kỳ khó chịu.
Ngay lúc con quỷ nhỏ thắt bím biến mất, tiếng chuông trong tòa nhà lại vang lên lần nữa, đèn sáng lên.
Hiện tại là 2 giờ sáng.
A Kiện vẫn đang đứng ở chỗ ban đầu, tựa vào tường với cái chân phải bị thương. Tay Phó Lam Tự lại đầy máu, cô đang túm một con quạ mất đầu nhìn sang bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, có vẻ hai bên đều lúng túng.
Hốc mắt A Kiện đỏ hoe, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, rất rõ ràng là trong một tiếng đồng hồ đi vòng quanh này, ngoài việc đi theo họ, anh ta vẫn luôn khóc trong âm thầm vì người yêu mới chết của mình.
“Anh A Kiện.” Phó Lam Tự chậm rãi nói, “Đã lâu như vậy rồi, nếu anh nghĩ chúng ta có thể kết thành đồng minh thì diệt trừ con quỷ nhỏ sau lưng anh trước nhé? Cứ giữ khoảng cách như thế mà đi theo chúng tôi cũng đâu phải cách tốt đâu, đúng không?”
Cô thấy trong túi của A Kiện cũng có nhét một tấm gương, có thể thấy anh ta biết sự tồn tại của quỷ nhỏ, chắc chắn cũng hiểu ý cô.
Nét mặt A Kiện hơi dao động, anh ta đi tới trước, giọng nói cực kỳ khàn, “Diệt trừ kiểu gì?”
“Phải đợi lát nữa tắt đèn, anh làm theo chỉ dẫn của tôi đã.” Cô lột miếng sticker thứ mười hai xuống đưa cho anh ta, “Cầm đi, lát nhớ dán lên người quỷ nhỏ đấy.”
A Kiện hơi do dự: “Cô chịu chia sẻ manh mối với tôi à?”
“Điều kiện tiên quyết là anh chịu hợp tác.” Phó Lam Tự nói, “Dù sao trong game cũng được sống ba người mà, tất nhiên anh có quyền phản bội, chúng tôi cũng có quyền giết anh bất cứ lúc nào.”
“…”
A Kiện không nói gì thêm mà chỉ im lặng gật đầu.
Lúc này, Kiều Vân Tranh bên kia gọi: “Em Lam, tới đây.”
Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, như thể đã nhìn thấy được gì đó bất thường vậy.
Phó Lam Tự sải bước đi tới, đến cả A Kiện cũng cà thọt bước tới gần, quan sát cánh cửa mà đàn quạ trốn.
Mới nhìn vào, tất cả đều bị sốc, chẳng ai nói gì nổi.
Hoặc là họ chưa kịp nói thì đã hết ba mươi giây, ánh đèn lại tắt ngúm.
Căn phòng họ đang đứng khá rộng rãi, bố cục giống với văn phòng, phán đoán sơ bộ là phòng làm việc của viện trưởng.
Nhưng vừa rồi dưới ánh đèn, trong phòng toàn là thi thể trẻ em nằm ngổn ngang, hoặc nói cách khác là những bộ hài cốt đã thối rữa hết máu thịt, chỉ còn lại quần áo rách rưới.
Tủ quần áo trong văn phòng cũng hé mở, hình như bên trong cũng nhốt trẻ con, cơ thể nó tựa vào cửa tủ, gương mặt đã khô thành xương, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ra hướng cửa khiến người ta lạnh sống lưng.
Sàn nhà bằng gỗ bị những mảng vết bẩn đen xì che kín, trên tường và mặt bàn cũng là những vết máu văng tung tóe, có thể thấy, ở đây từng xảy ra một vụ thảm ác tàn khốc tới cỡ nào.
Nhưng chuyện gì cũng có ưu tiên nặng nhẹ, bí mật trong phòng làm việc có thể tạm hoãn lại, ba người quyết định giải quyết con quỷ nhỏ sau lưng A Kiện trước.
Có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này Phó Lam Tự rất quen thuộc, cô vắt tới giọt máu cuối cùng của con quạ đó.
Kiều Vân Tranh giơ tấm gương soi khắp xung quanh, bóng tối bao trùm trong tầm mắt, thực sự không còn thấy bóng dáng của quỷ nhỏ nữa.
Anh ho khan một tiếng.
Để tránh anh làm trái quy tắc một mình, Phó Lam Tự cũng ho khan theo.
Sau mười giây, hai người đều bình an vô sự.
Cảnh báo đã gỡ bỏ.
… Tiếc là họ còn chưa kịp thở phào vì gỡ được cảnh báo cũ thì cảnh báo mới đã nhanh chóng đuổi tới.
Ở cuối hàng lang tầng 3 chợt vang lên tiếng vũ khí lê trên sàn nhà.
Có kẻ nào đó đang xách dao đi tới.