Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 79




Xuyên việt trong game lâu sẽ phát hiện vận may thực chất là một thứ cực kỳ mơ hồ.

Những người luôn may mắn thi thoảng sẽ bị sai lầm một lần, mà toàn là lúc trí mạng.

Người không có may mắn, đôi khi muốn đưa ra lựa chọn sẽ có hiệu quả không ngờ tới được.

Ví dụ như Phó Lam Tự, ngay khoảnh khắc đó cô nghĩ nếu hôm nay mình và Kiều Vân Tranh từ chối thương lượng, kiên quyết giết người anh thì chắc sẽ không thể giao dịch phù hiệu với người em rồi.

Không có cái phù hiệu này, vừa rồi cô chắc chắn sẽ chết trong phòng tắm.

Theo thiết lập của hệ thống, muốn lấy được dây chuyền trên cổ của ma nữ là phải chịu một nhát của nó, chỉ có phù hiệu thánh giá mới đỡ giúp được thôi.

Sau khi ý thức được cô đã suýt đến cõi chết một chuyến, nét mặt Kiều Vân Tranh trở nên cực kỳ nghiêm túc, anh ôm cô rất lâu mà chẳng chịu bỏ ra, mãi tới khi gã áo trắng làm bóng đèn bên cạnh cũng hơi không chịu nổi nữa.

Gã thở dài, lạnh nhạt hỏi: “Này hai người, làm phiền nhé, có thể cho tôi nói một câu được không?”

Bình thường thì sự dịu dàng của Kiều Vân Tranh chỉ dành riêng cho một mình Phó Lam Tự, anh đối xử với những người khác không được kiên nhẫn như thế, và thực sự lúc này anh đã không còn quá bình tĩnh được nữa rồi.

Anh liếc gã áo trắng một cái: “Thưa anh, tôi không hề cướp mất quyền nói chuyện của anh.”

Gã áo trắng không hề tức giận mà chỉ chậm rãi nói: “Tôi có thể nhìn sợi dây chuyền kia một chút được không?”

Rất rõ ràng, ý gã là sợi dây chuyền mà Phó Lam Tự đã giật từ cổ ma nữ xuống.

Nghe vậy, Phó Lam Tự lập tức nhét dây chuyền vào túi, nhanh tới mức ra đa cũng chẳng rà ra được.

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Muốn chia sẻ manh mối à? Được, nhưng anh phải giao phù hiệu thánh giá của mình ra.”

Anh không nói bậy, trên vạt áo của gã áo trắng cũng có một cái phù hiệu bằng bạc tương tự, có thể thấy trước đó gã đã tìm được đạo cụ rồi.

Rõ ràng là gã áo trắng đang do dự: “Yêu cầu của anh hơi quá rồi đấy?”

“Quá à? Tôi thấy công bằng lắm mà.”

“Cướp trắng trợn thế mà bảo là công bằng à?”

Kiều Vân Tranh cười đầy khó hiểu: “Có phải anh hiểu nhầm gì với ba chữ “cướp trắng trợn” này rồi không? Là anh chủ động muốn xem manh mối của chúng tôi, tôi đâu có ép anh, còn nữa, dù chúng tôi muốn ép thật thì anh nghĩ mình có phần thắng hả?”

“…”

Phó Lam Tự bình tĩnh nói: “Thiết lập trò chơi là lấy dây chuyền từ ma nữ sẽ phải chịu một nhát của nó, mà chỉ có phù hiệu mới đỡ được đòn của nó thôi — Vừa rồi tôi đã làm hỏng đạo cụ của mình rồi, giờ anh muốn xem manh mối thì phải tỏ chút thành ý chứ, nếu không tôi cần gì phải chia sẻ với anh?”

Gã áo trắng chất vấn: “Nhưng tới giờ tôi vẫn chưa thấy được ma nữ như cô nói, thậm chí tôi còn chẳng biết trong phòng tắm có gì nữa là.”

Gã không tìm được mắt kính nên tất nhiên không thể thấy được bộ dạng thật của ma quỷ.

“Anh có thể tự nhìn, tôi cho anh mượn.”

Phó Lam Tự đưa mắt kính cho gã áo trắng, đồng thời thuận tay đẩy gã vào phòng tắm luôn.

Sau mười giây, gã áo trắng nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, trán thấm đầy mồ hôi lạnh, lúc quay lại còn đóng chặt cửa nữa.

Cô hỏi gã: “Thấy hết chưa?”

“… Thấy hết rồi.”

“Thấy là được, chí ít có thể chứng minh là chúng tôi không có lừa anh.”

Cô lấy lại cặp mắt kính gã đang cầm.

Có lẽ vì ra quá vội nên cổ áo khoác luôn che kín đã hơi hở ra một chút.

Từ góc của Kiều Vân Tranh có thể thấy khu vực gần xương quai xanh của gã toàn là những vết sẹo nhỏ màu nâu, từ xu hướng lan rộng của sẹo có thế thấy còn nhiều hơn thế nữa.

“Xem ra anh đã bị thua thiệt nghiêm trọng ở những cửa game trước nhỉ.”

Gã áo trắng hơi khựng lại, kéo khóa áo khoác lên lần nữa, vẻ mặt hơi u ám.

“Ai mà chưa từng bị thua thiệt trong rank Bạch Kim chứ?”

“Giờ anh đã thấy ma rồi, nên giao phù hiệu ra rồi đúng không?”

Gã áo trắng hỏi lại: “Những tầng khác có ma không vậy?”

“Còn rất nhiều, theo tính toán hiện tại thì là mười hai con.”

“Mười hai con ư…” Gã áo trắng thở dài, “Quả nhiên.”

Kiều Vân Tranh nhạy bén nhận ra hàm ý: “Chẳng lẽ anh biết bối cảnh của câu chuyện này?”

“Đúng là biết, tôi đã từng xem bộ phim này rồi.” Gã áo trắng nói, “Nhưng nếu tôi kể cho hai người biết thì hai người phải cho tôi xem dây chuyền, chúng ta hòa nhau.”

“Sao lại hòa nhau được?” Xét về phương diện đàm phán này, Phó Lam Tự chưa bao giờ thua, “Thế vừa nãy tôi cho anh mượn mắt kính thì tính sao? Chúng tôi cung cấp dây chuyền và mắt kính, anh cũng nên đưa ra phù hiệu và bối cảnh câu chuyện chứ — Nếu anh không chịu hợp tác thì xem như chúng ta chẳng còn gì để nói nữa, chúng tôi dùng thực lực cướp trắng trợn để chứng minh câu nói của anh luôn.”

“…”

“Sao nào, thưa anh? Sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn đấy, cùng lắm chỉ cho anh suy nghĩ được hai phút thôi.”

Kiều Vân Tranh xắn tay áo, động tác nhã nhặn mà lại cực kỳ khí thế, rõ ràng là đang chuẩn bị đánh nhau, với người khác thì có thể không có gì, nhưng trông anh lại toát ra vẻ uy hiếp tới khó hiểu.

Gã áo trắng lùi lại một bước, cân nhắc rất lâu, cuối cùng cũng bất đắc dĩ đồng ý.

“Bối cảnh thiết lập của cửa game này đến từ một bộ phim cũ cuối thế kỷ 20, “Mười Ba Oan Hồn”.” Gã thấp giọng nói, “Tôi sẽ không kể chi tiết cốt truyện cụ thể vì không có tác dụng gì hết, trong căn biệt thự này giam giữ mười hai con ma, người thường phải dùng mắt kính thông linh mới có thể thấy chúng được. Chỉ cần cơ quan bị mở ra, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể lao ra giết người được — Trong biệt thự có một cái máy gọi hồn cỡ lớn, cuối cùng cần phải có người hiến tế để làm con ma thứ mười ba mới có thể rửa sạch oán hận của những ác ma khác, chúng ta mới chạy đi được.”

Phó Lam Tự nhớ lại nội dung trên quyển nhật ký manh mối, ngoài chân dung của đám ác ma ra thì đúng là có vẽ một cỗ máy phức tạp ở trang cuối cùng nữa.

Ở dưới cái máy còn viết dòng chữ tiếng Anh nghĩa là “Để chúng yên nghỉ” nữa.

Xem ra gã áo trắng không nói dối, đây là nội dung gốc.

Cũng là nhiệm vụ họ cần phải hoàn thành lần này.

Cô nghe gã áo trắng hỏi: “Tôi nói thật trăm phần trăm đấy, lần này có thể cho tôi xem dây chuyền được chưa? Xem xong dây chuyền thì tôi sẽ đưa phù hiệu cho hai người, tôi hành động chung với hai người luôn.”

Đây cũng là biện pháp cuối cùng, dù sao thì trong tình trạng không có mắt kính thông linh, tìm người kết thành đồng minh mới là cách giữ mạng tốt nhất mà.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, cô trầm ngâm một lát rồi lấy sợi dây chuyền bị đứt trong túi ra.

Thoạt nhìn mặt dây chuyền có vẻ là một khối trụ nhỏ bằng gỗ hình bầu dục, vặn nắp khối trụ ra sẽ phát hiện một cuộn giấy nhét bên trong.

Cô mở cuộn giấy, thấy trên đó chẳng vẽ gì mà là một bản vẽ.

Trên bản vẽ có hơn hai mươi cái nút, cơ bản đều là màu đen trắng, chỉ có bốn nút là có màu, theo thứ tự là xanh lá, đỏ, vàng, xanh lam.

Cô chợt giật mình.

Đây là vị trí của những cái nút trên cánh cửa kim loại ở tầng 3, ấn chính xác bốn nút này sẽ mở được.

Có lẽ thứ gọi là máy gọi hồn nằm trong cánh cửa này.

Cô cho gã áo trắng xem bản vẽ, sau khi xác nhận đối phương đã ghi nhớ màu sắc của mấy cái nút bèn vươn tay ra, giật phăng phù hiệu trên vạt áo gã.

Cô cụp mắt tính gài phù hiệu lên trước ngực Kiều Vân Tranh, ai ngờ giữa chừng lại bị Kiều Vân Tranh cản lại, anh vẫn muốn để phù hiệu cho cô.

“Này anh, anh muốn đi chúng với chúng tôi à?” Kiều Vân Tranh cười nói, “Thế thì anh phải theo sát nhé, chúng tôi sẽ không dừng lại chờ anh đâu.”

Gã áo trắng lẳng lặng đi theo sau lưng hai người, biết điều giữ im lặng.

Mắt kính, phù hiệu, bản vẽ đều trong tay người ta hết, gã còn làm gì được nữa?

Trong game này, yếu thế cũng là một loại sách lược, kết thành đồng minh là giữ đường lui cho mình đấy.

Nhưng gã lại không ngờ đồng minh này lại chẳng vững chắc được.

Không phải ở chỗ hai bên không hề có thành ý, mà là ở chỗ vận may chết tiệt.

Ngay lúc ba người sắp bước lên cầu thang tầng 2, dự cảm trong lòng bất chợt dâng lên, Phó Lam Tự bỗng thấy ở hành lang bên cạnh hình như hơi di chuyển.

Bầu không khí trở nên bí áp tới khó tả, mặt đất dưới chân vặn vẹo rồi sụp đổ, mọi thứ chung quanh từ từ xảy ra thay đổi quỷ dị.

Bố cục tổng thể của căn biệt thự này thay đổi tức là vị trí của họ cũng sẽ thay đổi, nếu thế chẳng ai dám chắc một giây sau họ sẽ tới đâu.

“… Anh Vân!”

Kiều Vân Tranh quả quyết giơ tay ra kéo cô vào lòng mình, hai người ôm nhau đứng trên cầu thang, sau đó chợt thấy một bức tường đột nhiên nhô từ mặt đất lên, chặn gã áo trắng bên kia.

Chuông báo động vang lên inh ỏi, tất cả cửa sổ lập tức bị ván gỗ và lưới sắt chặn kín lại, cản hết ánh sáng ở bên ngoài.

Lúc này đây, cả căn biệt thự đã hoàn toàn trở thành một cái lồ ng giam khổng lồ không phân biệt được ngày đêm.

Có thứ gì đó sắp được thả ra.

*

Chẳng biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mãi tới khi mặt đất ngừng rung chuyển, môi trường xung quanh lại đứng im lần nữa.

Phó Lam Tự mở to mắt, phát hiện vị trí này có hơi quen quen, cô đã từng đi qua trước rồi, hình như là một căn phòng nào đó ở tầng 5.

Mà cửa phòng này có thể mở ra được.

Cô đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đang chỉ 3 giờ sáng.

“Anh Vân, tốt nhất chúng ta nên mang theo cái đồng hồ này đi, đề phòng rủi ro.”

Có đồng hồ thì sẽ biết được thời gian, nếu lát nữa bố cục biệt thự lại thay đổi thì chí ít cũng có thể biết bao lâu nó sẽ thay đổi một lần.

Kiều Vân Tranh gật đầu, anh đứng lên bàn rồi lấy luôn cái đồng hồ treo tường xuống.

“Anh nghi có người khởi động cơ quan trong biệt thự.” Anh trầm giọng nói, “Nếu đúng là thế thì nói không chừng phong ấn đã được giải trừ rồi, đám ác ma bị nhốt trong cửa kính kia cũng được thả ra hết.”

“Ở đây chẳng hề có vũ khí gì để giết ma hết, cùng lắm chỉ có thể đề phòng ma quỷ tấn công thôi.” Phó Lam Tự nói, “Điều này chứng tỏ chúng ta chỉ có thể trốn chứ không thể đánh trực diện với ma quỷ, nếu không là chết chắc.”

“Bởi vậy chúng ta nên tới tầng 3 nhanh thôi, thử xem có thể mở cánh cửa kia để tới chỗ mấu chốt đặt máy gọi hồn tiêu diệt ác ma không.”

“Nhưng máy chiêu hồn cần phải hiến tế một người sống đấy, chúng ta hiến tế ai đây?”

Đúng thế, đây là một vấn đề cực kỳ tàn khốc.

Lúc này có lẽ bốn người chơi còn lại cũng đang suy nghĩ về vấn đề tương tự.

Kiều Vân Tranh im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài.

Anh vươn tay xoa đầu cô, ra chiều hơi trấn an.

“Tới lúc đó hiến tế ai thì anh sẽ xử người đó.”

Nếu không phải bất đắc dĩ, anh không bao giờ muốn cô phải tự tay làm chuyện bẩn thỉu thế này.

Hai người bàn bạc nhau xong xuôi thì nhanh chóng rời khỏi phòng, bước tới phía cầu thang để tới tầng 3 mở cửa thử.

Nhưng con đường tới tầng 3 làm gì dễ dàng thế được?

Lần này, Kiều Vân Tranh là người đeo mắt kính thông linh, anh nắm chặt tay Phó Lam Tự, luôn bảo vệ cô trong lòng.

Trên đường đi, thính giác nhạy bén của Phó Lam Tự đã nhận ra điều bất ổn, dù cô chẳng thấy gì nhưng vẫn níu góc áo Kiều Vân Tranh, thấp giọng nhắc nhở.

“Cẩn thận.”

Kiều Vân Tranh lạnh lùng ngước mắt lên.

Ở góc rẽ xa xa chỗ hành lang, con ma thợ rèn bị ghim đầy đinh sắt đang dùng hai tay vung cây rìu lớn, dùng tốc độ chạy nước rút 100 trăm mét để lao như điên tới bên này.