Bà già chôn thi thể người chơi thật sự rất lâu, lâu tới mức ba người trốn sau cây cũng hơi tê chân rồi.
Hai tay Cảnh Hạc ôm cây, mong đợi nhìn tới, mãi tới khi thấy đối phương xong việc, lê cây xẻng tập tễnh đi về.
Lưỡi xẻng kéo lê trên đất phát ra tiếng ma sát khiến người ta nổi hết da gà, tà sườn xám màu đỏ rực ánh lên dưới ánh trăng, bà ta đi xa dần.
“Ờ thì… Anh Vân, chị Lam, giờ chúng ta về được chưa?”
“Phải trở ra xem vị trí chôn xác tí đã.” Phó Lam Tự nói, “Đánh dấu lại để kẻo tối mai tìm không được.”
Trên cổ áo sơ mi của cô có một bông hồng nhỏ có thể gỡ ra được, sau khi gỡ sẽ trở thành một dải lụa màu đỏ, vừa đủ để buộc quanh thân cây.
Cô bước lên, bùn đất dưới chân được xẻng nén rất cứng, có lẽ tối mai đào ra cũng phải tốn chút sức rồi.
Kiều Vân Tranh nhìn ngó xung quanh, dường như cảm thấy gì đó: “Em Lam.”
“Gì vậy?”
“Em nhìn kìa.”
Cô nhìn theo hướng anh chỉ, thấy có một xác động vật nhỏ nằm lặng lẽ giữa mớ lá rụng trên đất, trong khoảng tối mà ánh trăng không chiếu tới được.
Là con mèo mun Cảnh Hạc đã bị lạc vì gặp ma một tiếng trước.
Cảnh Hạc cũng nhìn thấy, cậu ta sải bước đi tới trước, thấy hai con mắt xanh của mèo mun vẫn đang trợn trừng, cái miệng nó há rộng lộ ra răng nhọn chi chít.
Cái miệng con mèo há rộng tới mức quỷ dị, tựa như trước khi chết vẫn còn tru lên đau đớn, khiến cậu ta giật bắn người.
“Má, trong cổ họng nó bị kẹt thứ gì à? Hay là miệng bị sái rồi?”
Phó Lam Tự vừa cúi người xuống đã bị Kiều Vân Tranh cản lại.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Kiều Vân Tranh giơ tay thò vào miệng mèo, sau vài giây mới chậm rãi lôi ra một cây trâm khắc hoa sắc bén từ bên trong.
Anh đi tới chỗ có ánh trăng chiếu quan sát kỹ, phát hiện hoa khắc trên cây trâm này y hệt với hoa thêu trên sườn xám của bà già.
Rõ ràng là vũ khí có thể gi3t chết NPC.
Anh đưa cây trâm cho Phó Lam Tự: “Em giữ đi, chắc chắn tối mai sẽ có ích.”
“Ừm.”
…
Cuối cùng, lúc ba người từ bên ngoài về phòng đã là 4 – 5 giờ sáng, bầu trời phía Đông hửng sáng, bình minh đã sắp tới rồi.
Cảnh Hạc ngáp liên tục, vừa đụng giường đã bắt đầu ngủ ngay, mơ mơ màng màng bảo mình không muốn ăn sáng mà chỉ muốn ngủ bù thôi.
Kiều Vân Tranh lôi cậu ta tới một bên giường, chừa một bên khác trống rồi ra hiệu cho Phó Lam Tự cũng nghỉ ngơi một chút.
Phó Lam Tự gối hai tay nằm trên giường, lạ là cô chẳng hề buồn ngủ tí nào mà chỉ chậm rãi nói: “Em vẫn muốn ăn sáng, cả hôm qua em chỉ mới ăn bữa sáng thôi.”
Một ngày trong thế giới này có ba bữa, chỉ có bữa sáng là tạm được, dù bánh hành không có mùi vị gì, dưa muối thì mặn chát.
Kiều Vân Tranh cười: “Em ngủ vài tiếng đi, tới bữa sáng anh sẽ gọi em.”
“Thế còn anh?”
“Tất nhiên là anh phải canh cho hai người rồi.”
Anh ngồi cạnh cô, hơi nghiêng người tới, để mặc cô vòng tay ôm cánh tay mình như gối ôm.
Cảnh Hạc bên kia giường đã ngủ chổng vó từ lâu, lại còn nói mớ nữa.
“Anh Vân là anh mình, chị Lam là chị mình, sao… sao mình có thể…”
Sau đó là tiếng lầm bầm chẳng nghe rõ nữa.
Kiều Vân Tranh im lặng một lúc lâu rồi chợt thở dài.
Trong game hiếm khi có khoảnh khắc nào được bình yên thanh thản.
Một ngày mới lại tới rồi.
…
Sáng sớm, chỉ có Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đi ăn sáng. Lúc tới nhà NPC, họ phát hiện chỉ còn cô gái đeo kẹp ngọc trai và thanh niên tóc xoăn như mì tôm ngồi hai bên bàn.
Gã mì tôm ngẩng đầu lên, không khỏi chế nhạo: “Chà, chỉ còn lại bốn người thôi, xem ra tối qua gặp ma chết kha khá rồi nhỉ.”
Cô gái ngọc trai nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù chỉ còn bốn người thì tối nay ít nhất cũng phải chết một người nữa.”
“Thì ai chẳng biết quy tắc trò chơi là thế, cô cần gì phải nhắc lại nữa?”
“Tôi nói chuyện với anh à? Anh tự sướng vừa nó thôi.”
“Cắt.”
Theo tiến trình trò chơi, tâm trạng của mọi người cũng ngày càng bất ổn, sự thù địch càng lúc càng nặng, chuyện này âu cũng dễ hiểu.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đều không tham gia vào câu chuyện này, hai người chỉ tự múc cháo cho mình, giữ im lặng.
Bà già vẫn mặc sườn xám màu đỏ, vắt tréo hai chân, nhã nhặn ngồi ở trước gương, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào đâu đó.
Chỉ là lần này, trong lòng bà ta đã không còn con mèo mun kia nữa.
Phó Lam Tự cắn bánh hành chiên, thầm ngước mắt lên nhìn qua cái gương kia.
Trong gương chỉ phản chiếu lại phần gáy của bà già nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được một đôi tai mèo đầy hoa văn trên búi tóc của bà ta.
Cô lẳng lặng nhìn sang chỗ khác.
Một lúc lâu sau, gã mì tôm chợt hỏi: “Tối qua ba người còn phát hiện ra manh mối gì khác nữa không?”
Kiều Vân Tranh mỉm cười hỏi lại: “Thế anh có phát hiện à?”
“Tôi phát hiện nên mới muốn chứng thực với mấy người một chút đấy, xem có phải cùng một manh mối không.”
“Thế ý của anh là muốn chúng tôi nói ra trước ư?”
“Đúng thế, chứ không thì sao?”
Kiều Vân Tranh thong thả lắc đầu, nụ cười càng sâu hơn: “Xin lỗi nhé, nhưng chúng tôi không muốn nói.”
“…”
Anh đứng dậy bỏ đi, Phó Lam Tự đi theo sau, tiện thể cầm cho Cảnh Hạc một miếng bánh hành chiên luôn.
Đến cả cô gái ngọc trai cũng nhìn gã mì tôm với vẻ mỉa mai rồi đi ra khỏi phòng nốt.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Phương pháp cấp thấp dùng manh mối vô hình này thật sự không đủ với những người chơi đã từng trải qua nhiều cửa.
Đừng có mà múa rìu qua mắt thợ.
*
Đêm thứ ba, rừng cây ngoài con hẻm lại xuất hiện lần nữa.
Cảnh Hạc nghỉ ngơi trong phòng cả ngày, tới đêm thì tinh thần phấn chấn, xắn tay áo lên ra chiều đã chuẩn bị sẵn sàng xông pha chiến đấu rồi.
Ba người cùng vào sâu trong rừng, căn cứ theo khả năng dò đường chính xác của Phó Lam Tự, họ đã tới được gốc cây tối qua làm dấu.
Quả nhiên, dải lụa đỏ buộc trên cây vẫn còn.
Kiều Vân Tranh lấy cây xẻng tìm được trong một hộ nhà ở hẻm lúc ban ngày, bắt đầu xúc từng mảng đất một.
Hôm qua anh đã đi qua hộ nhà đó rồi, vốn là không có xẻng, có thể thấy nhiệm vụ mới được mở thì manh mối cũng sẽ thay đổi theo.
Lúc đang xúc đất, Phó Lam Tự chợt nghe tiếng bước chân cực nhỏ ở cách đó không xa truyền tới, cô cảnh giác ngoái lại nhìn.
“Ai?”
Thấy đã theo dõi thất bại, kẻ đó cũng không ẩn nấp nữa mà thẳng thắn bước ra, là cô gái ngọc trai.
“Ba người thông minh thật, tôi biết ngay mà, đi theo mấy người chắc chắn sẽ tìm được bùn trên xác.”
Rất rõ ràng, sau khi mỗi nhiệm vụ gặp ma kết thúc, nhiệm vụ cuối cùng đều sẽ thay đổi thành thay mắt với người chết, cô ta cũng không ngoại lệ.
Kết quả là Phó Lam Tự chưa kịp đáp cô ta thì lại có một giọng nam khác dở ngô dở khoai vang lên.
“Chà, hóa ra không phải còn bốn người mà là năm người à? Thế thì vui quá rồi.”
Là gã mì tôm.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, những người chơi may mắn sống sót đã tập hợp đông đủ.
“Cô cũng thấy rồi đúng không? Ba người họ kết thành đồng minh, là cùng một bọn, phải cùng nhau qua cửa đấy.” Gã mì tôm xúi giục cô gái ngọc trai, “Tốt nhất là hai chúng ta đừng có phản bội nhau, nhìn rõ tình thế trong thời điểm mấu chốt đi.”
Cô gái ngọc trai liếc nhìn gã: “Chuyện này còn cần anh nói à?”
“Tôi nghĩ hiện tại ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.” Xét về phương diện giảng đạo phân tích, Phó Lam Tự chưa bao giờ phải chịu thua, cô nhàn nhạt nói, “Bùn trên xác ở ngay đây, đợi đào ra rồi ai cũng dùng được hết, chúng tôi đâu có cản, dù sao chẳng ai biết nhiệm vụ cuối cùng sẽ có chuyện gì mà — Dù chúng ta phải chiến đấu với nhau thì cũng phải đợi tình hình rõ ràng tí chứ? Nói đi cũng phải nói lại, nếu ba chúng tôi chết hết thì hai người giết được boss cuối à?”
“…”
Trong lúc cô gái ngọc trai và gã mì tôm đang do dự, Kiều Vân Tranh đã mở được hố, thi thể người chơi bên trong lộ ra.
Sách quy định là bùn trên xác phải là bùn bao phủ trong khoảng 5cm xác chết.
Anh đã nhận được nửa bát nước được Cảnh Hạc chuẩn bị sẵn, rưới lên trên.
Cả ba người cúi người xuống, quệt một nắm bùn trên xác ẩm ướt thối rữa rồi dùng ngón tay thoa đều lên mí và dưới hốc mắt.
Hai người còn lại thấy thế cũng vội đi tới bắt chước làm theo rồi đứng ra xa xa.
Chỉ còn thiếu bước cuối cùng là cúi đầu mặc niệm “Thiên nhãn mở rộng” ba lần.
Gã mì tôm nhẩm nhanh hơn những người khác, ngay khi vừa đọc xong, gã đột nhiên nổi giận rồi nhào thẳng tới trước mặt Phó Lam Tự.
Gã nghĩ giải quyết đối thủ tất nhiên phải ra tay từ kẻ yếu thế nhất.
… Ai ngờ Phó Lam Tự đã cảnh giác từ trước.
Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô linh hoạt cúi người né tránh, Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc lập tức tiến lên đỡ lấy, cùng nhau khống chế hai bên phải trái.
Cây trâm lấy từ mèo mun lập tức trượt xuống ống tay áo, cô ấn đầu gã mì tôm rồi gọn gàng đâm thẳng đuôi trâm vào bên gáy gã.
Gã mì tôm co giật điên cuồng mấy cái rồi bất động.
Sự cố chỉ diễn ra trong vỏn vẹn nửa phút này khiến cô gái ngọc trai trở nên hoảng loạn, cô ta vô thức lùi ra sau mấy bước, ai ngờ mới ngẩng đầu lên thì cả người đã run lên bần bật.
Mắt bôi bùn trên xác có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được.
Ví dụ, hình dạng thật sự của ma quỷ.
Bà già NPC kia đang nằm ở đằng xa, đôi mắt xanh thẫm đang nhìn chằm chằm sang bên này.
Nó đã không còn bộ dạng ban ngày nữa, lúc này, nó có một khuôn mặt mèo dữ tợn, sườn xám trên người rách tươm, tứ chi giẫm trên đất, móng vuốt sắc nhọn dài ba tấc như một con quái thú.
Không, nó thực sự là một con quái thú.
Thoạt đầu nó còn bò rất thong thả, nhưng càng về sau lại càng tăng tốc, mãi cho tới khi gần như là lao tới trước.
Nó há mồm gào thét, mái đỏ tươi tràn ra từng giữa những kẽ răng của nó, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Có thể thấy, cô gái đồ xám ở đêm thứ nhất đã chết trong sợ hãi cỡ nào.
Kiều Vân Tranh kéo Phó Lam Tự, Phó Lam Tự lại kéo Cảnh Hạc, ba người dứt khoát chạy thẳng ra ngoài bìa rừng.
Cô gái ngọc trai chạy chậm hơn một chút, thực ra chỉ chậm hơn vài bước rồi bị móng vuốt của con quái vật mèo kia đánh tới, lôi trở về.
“Á —!!!”
Đó là tiếng hét cuối cùng của cô ta, vang vọng ra khắp rừng.
“Chúng ta không thể giết nó được!” Cảnh Hạc vừa chạy vừa la, “Thậm chí chúng ta còn không tới gần người nó được nữa!”
Kiều Vân Tranh trầm giọng nói: “Sẽ luôn có cách để qua cửa game, có lẽ chúng ta đã bỏ sót thứ gì rồi.”
“… Đúng rồi! Tờ giấy tìm được trong quả bóng tối qua thì sao? Tám chữ đó là gì nhỉ?”
“Bỏ giả giữ thật, làm sạch gốc rễ.”
Có lẽ tám chữ này là mấu chốt để giết được con quái vật mèo đó.
Con quái vật mèo càng lúc càng đuổi tới gần, móng vuốt của nó chỉ lướt qua khuôn mặt của Phó Lam Tự, suýt chút đã gọt hẳn nửa đầu cô, may mà Kiều Vân Tranh kịp kéo cô ra khỏi chỗ, cả hai người loạng choảng lao vào hành lang.
Ánh mắt của Phó Lam Tự long lên: “Em nghĩ ra rồi!”
Bỏ giả giữ thật ý là hình dạng bà già của quái vật mèo.
Mà làm sạch gốc rễ…
Ý là phải giải quyết ngọn nguồn của con quái vật mèo.
Nguồn gốc của nó ở đâu chứ?
Không cần đổi mắt với người chết mà vẫn có thể thấy được hình dạng thật của nó, chỉ có ở trong gương thôi.
“Để em đi phá cái gương đó!”
Cảnh Hạc khiếp đảm: “Chị chắc không?”
“Chắc!”
Lúc này, hành lang như dài đằng đẵng.
Ba người chạy thục mạng tới thẳng trước nhà NPC, Kiều Vân Tranh đạp một cú vào cửa, sau khi tất cả vào trong bèn trở tay đóng cửa lại.
Vuốt mèo đánh tới khiến cửa chống trộm lung lay sắp đổ, cả căn nhà đều đang rung lắc, sơn trên tường rì rào rơi xuống.
Cảnh Hạc cố tình huơ lấy cái ghế đánh thẳng vào gương, liên tục hơn chục lần nhưng ai ngờ nó vẫn nguyên vẹn, chẳng nứt tí nào, cứng như làm bằng bê tông cốt thép vậy.
Cậu ta thấy cực kỳ khó tin: “Không phá được cái gương này ư?!”
Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự nhìn nhau, đều hiểu được ý trong ánh mắt của người kia.
Anh thở dài nói: “Phải cho nó vào.”
Gương và quái vật mèo đều là điều kiện tất yếu, không được thiếu bên nào.
Chỉ khi con quái vật mèo xuất hiện trong gương thì mới tính là làm sạch gốc rễ được.
Chưa kịp dứt lời, cửa chống trộm đã sứt ra, tiếng vang ầm ầm vọng lại.
Ba người cùng kéo cái gương và dùng nó như tấm chắn ở trước, ngay khi xác nhận hình bóng của quái vật mèo đã vào trong gương, Phó Lam Tự cúi người xuống, chỉ vươn một tay ra, dùng sức đâm cây trâm khắc hoa bén nhọn kia vào mặt gương.
Lần này không hề có trở ngại gì, cứ như là đâm vào bọt biển vậy, rất dễ dàng xuyên vào trong.
Rắc.
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Cô thuận thế dùng sức đâm tiếp mấy cái nữa.
Kiều Vân Tranh sợ cô bị thương nên vội kéo cô về, bảo vệ trong lòng.
“Chắc là đủ rồi đấy.”
Cảnh Hạc ngồi trong góc tường, ôm cánh tay bị thương đang đau đớn, gương mặt đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi vội vung ghế nên có hơi không khống chế được sức.
Móng vuốt sắc nhọn của con mèo chỉ còn chút nữa sẽ cắm thẳng xuống đỉnh đầu cậu ta.
Cậu ta vô thức dịch tới chỗ Kiều Vân Tranh một chút, thế mới cảm thấy an toàn hơn.
Nhưng hành động của con quái vật mèo lại khựng lại khi mặt gương vỡ vụn.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hình ảnh của nó trong gương vương vãi theo từng mảnh gương vỡ, mà cơ thể nó cũng bắt đầu mềm nhũn ra, cuối cùng thì hóa thành một vũng máu sền sệt loang ra khắp mặt đất.
“Thế… Thế là xong rồi đúng không?”
“Chắc là thế.”
Phó Lam Tự đáp, thuận tay vứt cây trâm đang cầm ra.
Ngay sau đó, mặt dây chuyền hình bình trước trên cổ hai người lóe lên, qua cửa thành công.