Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 71




Ba người ôm mèo mun, rón rén rời khỏi phòng rồi ra thẳng hành lang.

Con hẻm nhỏ dưới ánh trăng yên tĩnh và vắng vẻ, không có ai qua đường, Phó Lam Tự nhìn hai bên rồi cuối cùng dán mắt vào lối vào hẻm.

“Ở đó có thêm một con đường kìa.”

Lúc ban ngày, cả con hẻm đều như bị chặn bởi một rào cản vô hình vậy, tới lối vào hẻm là cụt đường rồi.

Nhưng lúc này, lối thông ra ngoài hẻm đã được mở, ba người tới gần xem mới phát hiện thực ra ở ngoài hẻm là một mảng rừng cây rậm rạp âm u.

Đây là địa điểm nhiệm vụ của Cảnh Hạc.

Cách gặp ma thứ tư: Chơi trốn tìm với ma.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trong sách yêu cầu người chơi phải ôm một con mèo mun, đi vào rừng cây với đồng đội rồi cho đồng đội đi trốn, người chơi sẽ tìm một cái cây rồi bịt mắt đi vòng vòng, trong quá trình đó phải liên tục gọi tên đồng đội;

Mãi tới khi không nghe đồng đội đáp lại là có thể thả con mèo mun trong lòng ra, đi thẳng ra sau, cuối cùng sẽ phát hiện trong nhóm chơi cùng có thêm một con ma nữa.

Nhớ kỹ: Phải giữ bình tĩnh khi chơi, không được đánh mất lý trí.

Cảnh Hạc bước vào rừng cây, chọn một gốc cây già khá tráng kiện rồi một tay ôm mèo, một tay ôm cây, hơi bất an.

“Anh Vân, chị Lam, hai người phải cẩn thận, đừng đi xa quá nhé.”

Phó Lam Tự đang dúi bùa vào túi cậu ta, dúi một lá thấy không đảm bảo lắm nên thêm lá nữa.

“Cậu mới là người phải cẩn thận đấy, lát nữa chẳng biết sẽ có chuyện gì, nhớ là tùy cơ ứng biến, đừng có sợ quá mà hét toáng lên nhé.”

Cậu ta ra sức gật đầu, hứa chắc nịch: “Yên tâm, em đã qua cái tuổi hay sợ sệt lâu rồi.”

“… Ừ, chị coi đó là một lời nói thật.”

Thấy Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã sóng vai nhau đi vào sâu trong rừng, Cảnh Hạc một tay vịn thân cây, cúi đầu nhắm mắt rồi bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh cây.

Cậu ta đi vòng thứ nhất rồi lớn giọng gọi: “Anh Vân, chị Lam, còn ở đó không?”

Rất nhanh đã có tiếng Kiều Vân Tranh cách đó không xa đáp lại: “Còn, tiếp tục đi.”

Cậu ta lại đi vòng thứ hai: “Anh Vân, chị Lam ơi?”

Lần này là Phó Lam Tự trả lời: “Đây.”

Tiếp theo là vòng thứ ba: “Anh Vân, chị Lam!”

Hai người đồng thanh: “Đây.”

… Cứ như thế liền tù tì mười vòng, cả hai bên đều đối đáp với nhau.

Có lẽ là ảo giác nên Cảnh Hạc cứ thấy hai người hình như càng lúc càng xa mình, tiếng cũng ngày càng nhỏ dần, có cảm giác như hư ảo xa vời lắm vậy.

Sau đó, lúc đi vòng thứ mười lăm, cuối cùng cậu ta cũng không còn nghe bất cứ ai đáp lại nữa.

Cậu ta không cam lòng mà gọi thêm tiếng nữa: “Anh Vân? Chị Lam?”

Trong rừng cây tĩnh lặng tới chết chóc, chỉ có cơn gió lạnh thổi qua.

Sống lưng ớn lạnh, cậu ta mở to mắt ra, sau vài giây kiến thiết lại tâm lý mới thả con mèo đang ôm xuống đất.

Kể cũng lạ, từ trước tới giờ con mèo mun luôn uể oải không thích cử động, thế mà lúc này nó tức khắc tươi tỉnh lại, như tên rời dây cung mà lao vút ra ngoài tựa ảo ảnh.

Cảnh Hạc vội vàng chạy đuổi theo, càng chạy càng nhanh, rẽ trái rẽ phải chẳng biết đi tới đâu.

Cậu ta chợt dừng bước, cảm thấy hơi lạ.

Chỗ hiện tại hình như là nơi mà mình mới đứng khi nãy.

Chẳng lẽ là ma đưa lối, cậu ta chạy lâu ơi là lâu lại chạy về chỗ cũ rồi?

Quan trọng hơn là, con mèo mun cũng biến mất theo.

Cậu ta tựa lưng vào thân cây, chẳng nói tiếng nào mà chỉ cố quan sát môi trường xung quanh.

Chẳng bao lâu, sau lưng chợt có giọng nữ thánh thót đang gọi cậu ta.

“Cảnh Hạc.”

Cậu ta đột nhiên quay đầu.

Cô gái mặc áo sơ mi màu kem với mái tóc được búi cao đang đứng sau một gốc cây khác kia, không phải Phó Lam Tự thì còn ai nữa?

“Cảnh Hạc, cậu đi đâu vậy?” Phó Lam Tự đi thẳng tới, nghi hoặc nghiêng đầu, “Chị tìm lâu lắm mà chẳng thấy cậu đâu.”

“… Chị Lam, anh Vân đâu rồi?”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Hai bọn chị tách nhau ra rồi, chị cũng đang tìm đây.” Cô cười với cậu ta một cái, rất ngọt ngào và đáng yêu, “Nói chung là cậu bình an là được, vừa nãy chị lo chết đi được.”

Cảnh Hạc khẽ giật mình, cậu ta khó tin hỏi: “Chị thật sự… lo cho em lắm à?”

“Tất nhiên rồi, cậu là người quan trọng nhất trong đời của chị, sao chị không lo cho cậu được.”

Nói xong, Phó Lam Tự vươn hai tay ra, dịu dàng mỉm cười vòng lấy cổ cậu ta.

Trên người cô lúc nào cũng có mùi bạc hà nhàn nhạt, thoảng ra trong gió, quanh quẩn trong mũi cậu ta.

Tâm trí Cảnh Hạc khẽ rung động, đã thoáng thất thần trong một khoảnh khắc, nhưng cậu ta cũng tỉnh táo lại rất nhanh, ngay trước khi ngón tay của đối phương chạm vào da thịt mình, Cảnh Hạc đột nhiên ra sức đẩy cô ra.

“Biến!” Cậu ta tức giận nói, “Muốn lừa ta à? Chị Lam của ta không phải loại lẳng lơ như mi đâu!”

Chưa kịp dứt lời, Phó Lam Tự trước mặt đã chợt bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, lúc nó rút đi, ả đã biến thành một con ma nữ váy trắng với gương mặt đầy máu me, móng tay sắc nhọn.

Ả há mồm gào thét, vô số giòi bọ rào rào rơi ra từ trong miệng ả, khóe miệng toác ra tới mức gần như là chạm tới sau gáy.

Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mặt, ả bày ra khuôn mặt dữ tợn, định vồ lấy cậu ta, nhưng lúc sắp làm được thì lại bị ánh sáng vàng lóe lên trong túi cậu ta làm cho dội ngược lại.

Da gà cả người Cảnh Hạc dựng đứng, cậu ta không rõ đối phương biến mất khi nào mà chỉ đứng yên tại chỗ, nhắm tịt hai mắt lại, nhẩm đi nhẩm lại chú đại bi.

… Mãi tới khi có người ở sau lưng vỗ vai cậu ta.

“Cảnh Hạc?”

Là giọng của Phó Lam Tự.

Cậu ta theo phản xạ có điều kiện nên lập tức quay lại đấm một cú, may mà Phó Lam Tự phản ứng nhanh, lùi ra sau một bước. Kiều Vân Tranh ở bên cạnh giơ tay lên đỡ, dùng sức đẩy cậu ta về.

“Làm khùng làm điên gì đấy?”

Cảnh Hạc lắc lắc đầu, bấy giờ mới nhìn rõ được mặt hai người, đặc biệt là khi nhìn thấy Phó Lam Tự, cậu ta vẫn vô thức giữ cảnh giác.

“Mi thật sự là chị Lam của ta ư? Mi chứng minh đi?”

Phó Lam Tự cạn lời: “Cậu muốn chị chứng minh thế nào?”

“Mi có thể là ma cố tình tới dụ dỗ ta, vừa rồi đã lừa ta một lần rồi, ta không mắc lừa mi nữa đâu!”

Cô gật đầu, bày ra vẻ mặt không chấp nhặt với trẻ em chậm phát triển.

“Cậu tên Cảnh Hạc, tên ở nhà là Hạc Hạc, năm nay 21 tuổi, cung Bạch Dương; thích ăn đồ ngọt, anime, mèo, không thích ăn cà rốt, cần tây và nội tạng động vật; cậu bị dính vào hệ thống là vì một lần bị tai nạn giao thông, giờ đã lên tới Vàng I rồi, thực lực có tăng lên một chút nhưng trí thông minh thì không, vụ yêu đương chắc cũng chẳng triển vọng gì, có một lần có cô gái chủ động cho cách thức liên lạc mà cậu còn quên nữa mà…”

“… Đủ, đủ rồi! Em tin rồi!” Cảnh Hạc cực kỳ cảm động, dứt khoát nhào tới ôm chầm lấy cô, “Chị Lam, chị không biết đâu, vừa rồi có con ma nữ giả thành chị, lại còn tỏ vẻ cười với em nữa chứ — Chị nói thử đi, hai chúng ta quen nhau lâu thế rồi, chị cười với em được mấy lần cơ chứ? Làm gì có khi nào chị tỏ vẻ thân thiết với nhiệt tình vậy đâu? Sao ả có thể là Phó Lam Tự thật sự được chứ?”

Phó Lam Tự tự nhiên thấy hơi khó chịu, nhưng lại chẳng biết mình khó chịu vụ gì.

“Tóm lại là nhờ cậu hiểu rõ chị nên mới nhặt được cái mạng từ tay ma nữ chứ gì?”

“Ờm, có thể nói là thế.”

“Vậy ý cậu là bình thường chị không nhiệt tình với cậu đúng không?”

“… Đâu, đâu có, chị cứ duy trì thế này mãi đi, rất ổn.”

Phó Lam Tự khẽ đẩy đầu cậu ta một cái: “Khỏi nói nhiều, đi nhanh lên, nhiệm vụ của anh Vân nhà cậu vẫn chưa hoàn thành kia kìa.”

Nhiệm vụ Kiều Vân Tranh nhận được là cách thứ ba, gõ bát.

Anh xếp cuối cùng là vì trong sách yêu cầu phải thực hiện trong khoảng từ 2 đến 4 giờ sáng, bày ra ba món mặn một món canh ở ven đường không người, vừa gõ bát không vừa chờ ma tới.

Tới khi có ma quỷ tới giành ăn vẫn phải gõ tiếp, gõ đến khi món mặn và canh bị ăn hết sạch, ma quỷ tản đi mới có thể dừng lại được.

Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên ven đường chẳng còn ai ngoại trừ ba người bọn họ.

Phó Lam Tự giúp Kiều Vân Tranh bày xong ba món mặn một món canh, bao gồm cả bát nước tro kia. Cô với Cảnh Hạc ngồi song song nhau ở bên cạnh đường, cách một khoảng hơi xa, nhìn Kiều Vân Tranh bắt đầu gõ bát.

Phải nói rằng Kiều Vân Tranh thực sự rất biết cảm nhịp, gõ bát bình thường cũng như đang đánh trống, tiếc là gõ một lúc lâu vẫn chẳng thấy bất cứ động tĩnh nào.

Cảnh Hạc chờ tới buồn ngủ nên ngáp một cái, cậu ta buồn chán thì thầm với Phó Lam Tự: “Sao thế nhỉ, chẳng lẽ tối nay đám ma không đói nên không muốn ăn khuya?”

Kết quả là vừa dứt lời, Phó Lam Tự đã bịt miệng cậu ta lại.

Cô thấp giọng nói: “Đến rồi.”

“…”

Quả nhiên đã đến thật, sương mù xung quanh càng lúc càng đậm, trước mặt Kiều Vân Tranh, trên chỗ bày ba cái bát từ từ hiện lên hình dạng những bàn tay gầy như que củi.

Hoặc nói cách khác, đó không phải tay mà là ma đói.

Ma đói tăng không ngừng, xô đẩy lẫn nhau, rõ ràng là sư nhiều mà cháo ít, chúng đang giành nhau miếng ăn.

Cùng lúc đó, chân dung của đám ma quỷ đó cũng chầm chậm hiện ra dưới ánh trăng.

Cảnh Hạc nhìn chằm chằm vào đó, không kìm được mà hít một hơi thật sâu: “Đó… Đó chẳng phải…”

Là những người dân trong con hẻm này sao.

Những ông già tám chuyện với nhau, phụ nữ mặc đồ xanh đồ đỏ, dân đi làm đạp xe đạp, đám con nít chơi bóng…

Lúc này, tất cả đã biến thành hình dạng ma quỷ, hai mắt rỉ máu, hàm răng sắc nhọn, điên cuồng tìm kiếm thức ăn.

Chiếc đũa trên tay Kiều Vân Tranh không hề dừng lại, vẫn liên tục gõ vào cái bát trước mặt, anh cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh như thường, tựa như mình không phải người đang đối diện với vô số ác ma vậy.

Nói công bằng, xét về sức chịu đựng của tâm lý thì cách gặp ma chết tiệt này cũng xem như khá khó.

Cảnh Hạc nghĩ nếu đổi lại là mình thì chắc tay đã run tới mức không kiểm soát được rồi.

Không hổ là anh Vân của cậu ta, vững chãi thật chứ.

Cậu ta nhìn đám ác ma kia một cái, ghét bỏ bĩu môi rồi thầm nhìn sang chỗ khác.

Ai ngờ chỉ đảo mắt một cái mà Cảnh Hạc đã chợt thấy trong sương mù dày đặc phương xa, có một bóng người mập mạp đang tới gần chỗ Kiều Vân Tranh.

“… Chị Lam! Bên ấy có ai kìa!”

Phó Lam Tự lặng lẽ quay lại, ngay sau đó đã thấy Kiều Vân Tranh nhanh nhẹn đứng dậy, lùi ra sau một bước dài.

Một cục đá có hình thù bất đối xứng b ắn ra, đáp xuống ngay chỗ anh vừa ngồi.

Anh vẫn cầm cái bát vững vàng, động tác gõ bát cực kỳ trôi chảy, chẳng ngưng nghỉ nhịp nào.

Lúc này, Phó Lam Tự đã thấy rõ, kẻ đánh lén là tên béo kia.

Tên béo đang cầm một cây ná cao su chẳng biết tìm đâu ra, anh ta thấy đánh lén thất bại nên thẹn quá hóa giận, dứt khoát sải bước đi tới chỗ Kiều Vân Tranh luôn.

Trông dáng vẻ này, có lẽ anh ta không mở được cái cặp, không lấy được sách manh mối nên đã quyết định khiến những người chơi khác chết chung với mình rồi.

“Cảnh Hạc, đi.”

“Vâng chị Lam!”

Cảnh Hạc xắn tay áo, hùng hổ đi theo sau lưng Phó Lam Tự, chặn đường tên béo ngay trước khi anh ta tới phá hỏng nhiệm vụ của Kiều Vân Tranh.