Phó Lam Tự ngồi trên giường, quan sát hết toàn bộ quá trình phu nhân ma phân chia thi thể của tên áo xanh qua khe hở của tấm rèm.
Kiểu livestream trực tiếp thế này chắc chắn là k1ch thích hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào rồi.
Cô nín thở, không dám động đậy, sợ quấy rầy tới thời gian làm việc của vị ma quỷ này.
Cái khăn trùm đầu của phu nhân ma từ đầu chí cuối đều rủ xuống, che chắn hết khuôn mặt nên không thể nào nhìn rõ được ngoại hình của ả.
Cuối cùng, sau khi cắt thi thể xong, ả chỉ để lại những mảnh thi thể vương vãi khắp mặt đất.
Ả cầm dao, cúi người nhặt cái đầu đã đứt lìa của tên áo xanh lên rồi thướt tha bước ra ngoài.
Ngay khi mở cửa, dường như ả đã quay đầu lại nhìn thoáng qua giường tân hôn, nhưng vì có khăn trùm đầu nên Phó Lam Tự không nhìn rõ được ánh mắt của ả.
Ả trầm giọng cười một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Ánh đèn chập chờn chiếu ra một mớ hỗn loạn trên mặt đất.
Trong phòng nồng nặc mùi máu khiến Phó Lam Tự có năm giác quan nhạy bén cảm thấy rất khó chịu.
Cô đợi rất lâu, mãi tới khi xác minh phu nhân ma sẽ không quay lại nữa mới xuống giường, đi tới trước cửa.
Cô thử đẩy nhưng phát hiện cửa đã khóa, mình chỉ có thể đợi trong phòng chứ không thể nào ra ngoài được.
Phó Lam Tự ngoái lại nhìn đống thi thể khiến người ta buồn nôn kia.
Nói thật, xuyên việt lâu thế rồi, cô đã thấy được rất nhiều cảnh tượng, nhưng phải tự tay ghép lại một thi thể thì đúng là một trải nghiệm mới mẻ thật.
Không biết bên Kiều Vân Tranh rút thiêm thế nào, tình hình ra sao nữa.
Phó Lam Tự thở dài, ngập ngừng đi tới gần rồi cẩn thận quan sát.
Trên da của một phần thi thể trong đó hình như có tí dấu vết bút lông, cô giơ tay lau lau, phát hiện vết này không xóa được.
Nói cách khác, có thể yên tâm chiến mà không sợ chữ bị xóa mất.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được tấm khăn trùm đầu khi nãy của mình trên giường nên xếp nó lại, xem đó là khẩu trang để bịt miệng mũi lại.
Đáng nói là trong lúc đó, cô cũng đã xem xét cẩn thận cây hỉ xứng đính những bông hoa lớn bị bỏ quên trong góc kia.
Cô cầm hỉ xứng quan sát thật kỹ rồi chợt dùng sức, vặn nó từ chính giữa ra.
Giữa hỉ xứng rỗng ruột, “leng keng” vài tiếng, hai vật kim loại rất nhỏ rơi xuống bên chân cô.
Vật kim loại đó chỉ lớn chừng móng tay ngón cái, hình vuông, bốn góc lòi ra, có vẻ là để khảm vào đâu đó.
Nhưng vẫn chưa biết chính xác là khảm vào đâu.
Tóm lại là một đạo cụ có ích.
Cô cất nó vào, sau vài giây kiến thiết lại tinh thần, cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành ghép thi thể lại hình dạng ban đầu.
Vì chỉ có nửa phần trên thi thể là có chữ viết nên cô dứt khoát đá luôn hai cái chân sang một bên.
Nội tạng nhầy nhụa vương vãi khắp sàn nhà, những mảnh xác bị lưỡi dao hình răng cưa cắt ra có mép lởm chởm không đều, dính đầy mảnh xương vỡ và vết máu loang lổ.
Chắc kiếp trước phu nhân ma là đồ tể rồi.
Khẩu trang không thể nào chặn được mùi hôi thối gay mũi này, cô nhíu mày, cố gắng chịu đựng cảm giác nhớp nháp để từ từ xếp các mảnh xác về vị trí cũ.
Cô ghép cánh tay và lồ ng ngực trước, từ ngực trở xuống nát quá nên cô ghép rất lâu, mãi tới khi miễn cưỡng nhìn ra được hai hàng chữ nhỏ do phu nhân ma viết giữa những khe hở ngổn ngang lộn xộn.
… Đúng thế, trong thời gian ngắn như thế mà phu nhân ma lại viết ra được hai hàng chữ.
Phó Lam Tự gỡ khăn trùm đầu xuống, xem nó là khăn rồi đổ nước trà trên bàn ra, lau sạch vết máu đã đông cứng trên bụng xác chết.
Cuối cùng cô cũng đọc được hết tất cả các chữ.
— Đi rồi lại đến trong cơn gió, hàng nhạn lướt qua đỉnh núi cao.
Trông có vẻ là đố chữ, nhưng tạm thời chưa hiểu được.
Bị người chơi giết, nhìn thấy ma quỷ, có cả câu đố rồi.
Nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành xong hết.
Chuyện khiến người ta lo lắng là không thể nào ra khỏi phòng, ở đây lại không có gì để rửa tay hết.
Phó Lam Tự không còn cách nào đành phải dùng khăn trùm đầu đã thấm nước chùi đại tay, sau đó thì gượng gạo vẫy tay rồi tìm tòi lại trong phòng lần nữa.
Rõ ràng ở đây là một hộ nhà giàu thời xưa, đồ đạc trong phòng rất cổ kính, trên bàn trang điểm bằng gỗ sưa có bày một tấm gương đồng và son phấn cho phụ nữ.
Mớ son phấn đó không có gì đặc biệt, trên bàn trang điểm cũng chẳng còn thứ gì khác, cô lần lượt cầm các món đồ thủ công bằng sứ trên kệ lên xem, không có manh mối nhắc nhở gì, cũng chẳng có cơ quan nào có thể chuyển động được.
Căn phòng này chỉ là một căn phòng xác bình thường thôi (…)
Cô xoay người lại, cởi giày leo lên giường tân hôn rồi thả rèm xuống lần nữa, chuẩn bị đánh một giấc, chờ tới sáng mai lại tính tiếp.
Là người chơi rank Bạch Kim, nếu tâm lý không vững thì sao đi tiếp được?
Đêm nay chắc chắn là một đêm gặp ác mộng rồi.
*
Sáng sớm hôm sau, vì cứ nằm mơ thấy thi thể trong nồi hầm toàn bọt trắng với máu đỏ nên Phó Lam Tự dậy rất sớm, sau khi tỉnh lại còn cực kỳ buồn nôn nữa.
Sáng nay, lần đầu tiên cô không muốn ăn cơm, dù sao tối qua cũng đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Cô vén rèm giường lên nhìn, phát hiện chỗ vốn là thi thể không đầu của tên áo xanh đã biến mất, mặt đất sạch bong chẳng có tí máu nào.
Tựa như vụn xác chết tối qua hoàn toàn là ảo giác vậy.
Nhưng hệ thống thường tự động dọn dẹp xác chết nên đây cũng là điều bình thường thôi, không cần phải quá ngạc nhiên.
Cô ngửi ngửi tay mình, vô thức lộ ra vẻ chán ghét rồi nhanh chóng xỏ giày đi tới phía cửa.
Quả nhiên, tối qua phòng bị khóa nhưng sáng nay đã mở ra được rồi.
Cô mở cửa bước ra khỏi phòng, đứng trong hành lang quan sát xung quanh một lúc, cuối cùng rẽ vào một góc, đi tới cái giếng ở sân sau để múc nước rửa tay với mặt.
… Khéo kiểu gì mà cô lại thấy Kiều Vân Tranh cũng đang đứng rửa tay cạnh giếng.
Xác nhận bình an.
Kiều Vân Tranh nghe tiếng thì ngước lên, bốn mắt nhìn nhau, anh nhướng mày mỉm cười như khẽ thở phào.
“Vẫn ổn chứ?”
Nói xong, ánh mắt của anh hơi thay đổi, thấy vết máu đầy tay của Phó Lam Tự thì ý cười lập tức vụt tắt mà biến thành sự lo lắng nghiêm trọng.
“Em cũng…”
“Ừ, em cũng rút thiêm thất bại.” Phó Lam Tự thở dài, “Những người có vận may như chúng ta thì không nên mang tâm lý may rủi làm gì.”
“Bị thương à?”
“Không có, nhưng lúc ghép thi thể hơi tốn sức thôi.”
Kiều Vân Tranh hiểu hết ý cô, anh bất đắc dĩ gật đầu: “Anh cũng ghép rất lâu, trong phòng lại không có chỗ rửa tay nữa.”
“Anh có đọc được chữ viết trên thi thể không?”
“Có, “’Đi rồi lại đến trong cơn gió, hàng nhạn lướt qua đỉnh núi cao”, nhưng vẫn chưa hiểu đáp án là gì.”
“Không sao, chúng ta từ từ rồi giải.”
Xem ra quy trình của cửa game này là: Các người chơi nam nữ sẽ được ghép cặp vào phòng tân hôn; sau đó rút hỉ thiêm, giống nhau thì cùng sống sót, khác nhau thì một trong hai sẽ phải chết; cuối cùng là lấy được một manh mối hoàn chỉnh từ việc chắp vá thi thể trong phòng sau khi phu nhân ma vào.
Những người chơi cùng sống sẽ không phải tàn sát lẫn nhau, nhưng lại không có manh mối nhắc nhở.
Trong cái rủi có cái may là như thế đấy.
“May mà hệ thống không xếp hai chúng ta vào cùng một phòng.” Phó Lam Tự suy nghĩ một lúc rồi chợt thấy ớn lạnh, “Nếu hai chúng ta không rút được hỉ thiêm giống nhau thì…”
Sao cô với anh có thể ra tay giết nhau được chứ?
“Nói thế thì hóa ra vận may của chúng ta cũng đâu tới nỗi tệ nhỉ?” Kiều Vân Tranh kéo một thùng nước cho cô, thấp giọng nói, “Em đoán lần này có bao nhiêu người chơi xui xẻo như chúng ta?”
Kết quả là Phó Lam Tự chưa kịp trả lời đã nghe tiếng bước chân vang lên gần đó, một cô gái búi tóc để mái đi tới.
Trên khóe miệng cô ta cũng có vết bầm tím, bên gáy là một vết thương hở, cô ta xắn ống tay áo, trên đôi tay trắng nõn cũng dính đầy vết máu.
Trông có vẻ cũng là người rút hỉ thiêm thất bại.
Không thể không thừa nhận, các người chơi nữ trong rank Bạch Kim đều khá giỏi, trong tình huống không có ưu thế về thể lực mà có thể đánh trả lại người chơi nam cùng phòng thì chắc chắn không phải người bình thường.
Ngoài dự đoán là cô gái kia thấy hai người rửa tay bên cạnh giếng, phản ứng đầu tiên là trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ bối rối.
“Tất cả mọi người đã ra sân trước ăn sáng rồi, hai người… chung phòng à?”
Người chơi chung phòng không giết người, không cần ghép xác, tất nhiên cũng không cần phải rửa tay ở đây. Phó Lam Tự nhìn thoáng qua thùng nước của mình, thấy câu hỏi này hơi vô tri, nói dối lại càng vô nghĩa hơn.
“Không phải.”
Nét mặt cô gái lập tức trở nên khó tin: “Người nam ở chung phòng với cô có phải mặc áo xanh không?!”
Động tác rửa tay của Phó Lam Tự hơi khựng lại, cô lập tức hiểu ra.
Hóa ra cô gái này là Lan Lan, bạn gái của tên áo xanh.
Cô cụp mắt, “Ừm” một tiếng, không hề phủ nhận.
Lan Lan sụp đổ ngay lập tức, lảo đảo nhào tới như muốn liều mạng với cô.
“Mày giết anh ấy rồi? Mày dám giết anh ấy hả? Tao giết mày chết!”
Thùng nước bị đá đổ, nước giếng nhuốm máu chảy khắp nơi, Phó Lam Tự nghiêng người tránh khỏi sự tấn công của Lan Lan rồi trở tay túm lấy cổ tay cô ta.
“Cô Lan Lan, vui lòng bình tĩnh lại, đã tới rank Bạch Kim rồi mà không hiểu quy tắc trò chơi à?”
Lan Lan không thể kiềm được cơn giận, nước mắt lưng tròng rống lên với cô: “Mày giết bạn trai tao mà còn muốn nói quy tắc với tao ư? Tao giết mày cũng là tuân thủ quy tắc trò chơi thôi, mày chết đi! Mày chết nhanh nhanh đi!”
Kiều Vân Tranh ở cạnh thấy vậy cũng chẳng kiên nhẫn nổi nữa, anh túm lấy cổ áo Lan Lan, mặc cho cô ta giãy giụa mà kéo cô ta ra khỏi chỗ Phó Lam Tự.
Lan Lan ý thức được quan hệ giữa anh với Phó Lam Tự nên càng thêm oán hận: “Hai bọn mày là cùng một bọn đúng không? Sao bọn mày có thể cùng sống sót được? Sớm muộn gì bọn mày cũng phải chết thôi! Chết hết cho tao!”
Cô ta điên cuồng muốn tấn công Kiều Vân Tranh, đánh đấm rất ra sức, trông cực kỳ liều mạng.
Phó Lam Tự thấy không khuyên nổi cô ta nữa thì dứt khoát kéo một thùng nước giếng khác, ra hiệu cho Kiều Vân Tranh tránh ra rồi hất thẳng lên người cô ta.
Nước giếng lạnh buốt lập tức khiến trái tim Lan Lan lạnh toát.
“Cô Lan Lan, điều kiện để cô còn sống tới bây giờ là gì hả? Chẳng phải là mạng đổi mạng với người chơi nam cùng phòng với cô tối qua hay sao?”
“…”
Phó Lam Tự nói: “Tôi giết bạn trai cô là sai, thế tối qua cô giết người chơi nam chung phòng là điều hiển nhiên à? Cô thấy tôi đáng chết, thế cô tự sát trước đi, cúng tế cho oan hồn vô tội của người chơi nam đó thì mới công bằng.”
“…”
Cả người Lan Lan ướt đẫm, cô ta tức tới run người trong gió sáng sớm, chẳng nói nên lời, nhưng ánh mắt nhìn Phó Lam Tự vẫn như muốn phanh thây xé xác cô ra.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, sau một lúc lâu mới hung hãn lầm bầm.
“Con đ ĩ, mày đợi đi, tao sẽ giết mày chết…”
Phó Lam Tự không thèm để ý tới cô ta mà quay người rửa sạch tay, sau đó rời khỏi giếng nước để tới sân trước với Kiều Vân Tranh.
Trong game này, thù hận là thứ rất thường gặp, lòng thương hại lại là thứ vô dụng nhất.
Đã tới bước này rồi, dù là ai cũng nên có niềm tin về sự sống và giác ngộ về cái chết.