Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 56




Tối đó, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã bị vắt kiệt hết sức lực và tinh thần nên sau khi chìm vào giấc ngủ, cả hai thức dậy muộn hơn mọi ngày.

Nắng chiếu qua khe hở trên rèm cửa, trở thành những mảng sáng loang lổ trên nền nhà cũ kỹ.

Phó Lam Tự trở mình, vô tình đụng phải chỗ bị thương ở chân, bấy giờ cô đang nửa tỉnh nửa mê nên bất chợt rên một tiếng.

Kiều Vân Tranh mở choàng mắt ra, lập tức đưa tay ra ra bảo vệ cô theo bản năng.

“Sao thế em?”

“Không sao đâu, chân đau thôi.” Phó Lam Tự thở dài, cúi người xem vết thương trên đầu gối, cố gắng chịu đựng siết chặt hơn một chút, “Anh ổn chứ? Nhanh nhất là tối nay, chậm nhất thì tối mai, chúng ta phải qua cửa, không thể kéo dài được nữa.”

Kéo dài càng lâu, tình trạng thể chất sẽ càng tệ, tỉ lệ nguy hiểm cũng cao hơn.

“Tìm được chìa khóa rồi, rạp hát hẳn là địa điểm nhiệm vụ cuối cùng đấy.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa giải quyết được nhắc nhở.” Phó Lam Tự ngồi ở mép giường, phiền não xoa trán, “Giờ em không thể tập trung suy nghĩ được nữa, em phải…”

“Ăn chút gì đó.” Kiều Vân Tranh nói thay cô, “Đi thôi, chúng ta tới phòng ăn để bổ sung năng lượng nào.”

Hai người rửa mặt qua loa một chút, lúc tới phòng ăn lại phát hiện những người chơi còn lại đều ở đó.

Con mắt lộ ra của gã tóc dài u ám nhìn họ một cái, vẫn quái gở như thế.

“Trông hai người có vẻ hơi mệt nhọc, chắc hẳn tối qua cũng không dễ dàng gì mấy nhỉ?”

Tất nhiên ý của gã là chuyện tên cơ bắp đã bị giết.

“Vẫn tàm tạm.” Xét về khí thế thì Phó Lam Tự chưa bao giờ thua, cô ngồi xuống bàn, lạnh mặt cầm hai miếng bánh mì lên rồi bắt đầu phết mứt trái cây, “Tối qua không thấy ngài đây, nếu không có thể tiện đường giải quyết luôn cả ngài rồi.”

Gã tóc dài cười lạnh: “Hắn ngu ở chỗ quá tự tin, không gọi tôi đi chung mà cứ muốn độc chiếm đồ tốt, chết cũng đáng — Nhưng chết trong tay hai người thì hơi oan đấy.”

“Anh cứ thử một lần đi là biết có oan hay không mà.”

“Thử cái gì? Thử xem con què như cô đánh được tới đâu hả?”

“Không dám nói là đánh giỏi, nói chung vẫn giỏi hơn tên chột như anh.”

Chị gái tóc bạch kim đang ăn ức gà luộc bên cạnh thấp giọng cười, sau đó phát hiện gã tóc dài đang trừng mình thì lại nhướng mày.

“Sao, người ta cười cũng không cho à?”

Cô gái thắt bím kia cũng cười: “Trò chơi căng thẳng như thế cũng phải chừa chỗ cho người ta giải tỏa chứ — Anh nói có đúng không?”

Cô ta đang hỏi anh đẹp trai mặc áo sơ mi hoa bên cạnh.

Từ qua tới giờ áo sơ mi hoa vẫn lạnh nhạt với cô ta nhưng hôm nay lại cực kỳ hợp tác, lập tức “Ừm” một tiếng.

“Rất đúng.”

Phó Lam Tự nhìn anh ta một cái, phát hiện sáng nay anh ta thật sự mặc cái áo khoác đen của thắt bím, rõ ràng hôm qua còn cực kỳ ghét bỏ, nghĩ thắt bím đề nghị điên rồ cơ mà.

Áo khoác kéo khóa rất chặt, che mất cái áo sơ mi hoa của anh ta.

Quan hệ giữa hai người này tiến triển nhanh thế à?

Trong lúc nói chuyện, thắt bím lại gắp cho áo sơ mi hoa một miếng xà lách xoăn, áo sơ mi hoa bình tĩnh ăn hết, chẳng phàn nàn nửa câu.

Anh ta rất thích ăn đồ ngọt nhưng lại chẳng hề đụng tới đ ĩa pana cotta trong tay, đến bánh mì cũng chẳng phết mứt.

Dù nhìn thế nào cũng thấy rất khác thường.

Thực ra không chỉ có Phó Lam Tự, cả Kiều Vân Tranh, gã tóc dài và chị gái tóc bạch kim đều âm thầm quan sát anh ta.

Phó Lam Tự uống hết ngụm sữa cuối cùng, nháy mắt với Kiều Vân Tranh một cái rồi cả hai cùng về phòng.

Hai người vẫn theo chiêu cũ, leo ra từ cửa sổ rồi đi đường tắt tới thẳng rạp hát bỏ hoang đó, định thử xem chìa khóa có mở được cửa không.

Đúng như dự đoán, chìa khóa khớp với ổ khóa nhưng lại không vặn được.

Địa điểm quan trọng thế này thường chỉ mở được vào ban đêm thôi.

“Thế tối chúng ta đến sau.”

“Giờ thì sao? Hình như về căn nhà đó không an toàn lắm đâu.”

Kiều Vân Tranh cười nhìn cô: “Em cũng thấy áo sơ mi hoa có vấn đề à?”

“Không chỉ có áo sơ mi hoa thôi, cô gái thắt bím cũng lạ, em nghi tối qua trong phòng họ đã xảy ra chuyện gì đó.”

Tối qua là một đêm hỗn loạn, tất cả mọi người đều rất vội, không lý nào mà hai người này lại êm ả được hết.

“Hai chúng ta cứ lang thang ở ngoài chắc chắn là không được, hay là về thăm dò tình hình để tránh có kẻ âm thầm giở trò đi.”

Anh và cô không xuất hiện, rất khó để biết bốn người kia có kết thành đồng minh hay không, một khi chị gái tóc bạch kim mà đánh ngược lại thì hai chọi bốn sẽ không lạc quan lắm.

Trong game, nhân tính mới là thứ khó dò nhất.



Ai ngờ cả hai vừa về phòng đã nghe tiếng hét và đánh nhau ầm ĩ trong phòng khách, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Phó Lam Tự ghé vào cửa lắng nghe một lúc lâu, chỉ thấy bên ngoài đang rất hỗn loạn chứ chẳng nghe được trọng điểm gì cả.

Rõ ràng nhất là tiếng kêu của gã tóc dài.

“Đcm! Tôi đã bảo hắn không phải người rồi mà?!”

Cô và Kiều Vân Tranh liếc nhau, lập tức giơ tay mở cửa ra.

Bốn người chơi còn lại đều có mặt trong phòng khách, gã tóc dài đang dùng một tay kẹp cổ áo sơ mi hoa, đè anh ta vào vách tường, mà con dao lọc thịt gã cầm bên tay kia đã đâm thẳng vào tim anh ta.

Cô gái thắt bím đứng gần đó, nét mặt vừa hoảng hốt vừa phẫn nộ: “Anh làm cái gì vậy? Ai bảo anh ta không phải người? Hai chúng tôi ở chung phòng, anh ta không phải người mà tôi không biết à?”

“Hai người cùng ở chung phòng mà cô không phát hiện anh ta rất kỳ lạ à?” Chị gái tóc bạch kim thản nhiên nói, “Không móc mỉa cô, không ăn đồ ngọt, lại còn mặc áo khoác của cô nữa.”

“Là anh ta chủ động đòi mặc mà, vốn tôi cũng thấy lạ vì sao mà thái độ của anh ta lại khác nhiều như thế…”

Gã tóc dài bày ra vẻ cực kỳ khinh bỉ: “Đã là rank Bạch Kim hết rồi mà sao lại có thứ óc chó mê trai như cô thế?”

“…”

Gã rút con dao lọc thịt ra, ở trên vẫn sạch sẽ chứ chẳng dính tí máu nào.

Gã đột nhiên xé toạc cái áo khoác màu đen ra, quả nhiên, áo khoác dùng để che đậy cơ thể, bên trong cái áo sơ mi hoa đã xẹp xuống, sờ vào sẽ phát hiện vị trí trái tim bị rỗng một lỗ như bị thứ gì đó khoét đi vậy.

“Nhìn đi! Trái tim mất rồi mà còn là người được nữa à?” Gã giơ dao lên, liên tục đâm vào đối phương mấy nhát nữa rồi hung hãn nói, “Mấy người mở to mắt ra nhìn xem đây là cái gì đi, không thấy trên bàn có ba quyển sách à? Đọc chữ đầu từ trên xuống dưới thử đi?”

Trong bốn căn phòng nhỏ, mỗi phòng đều có ba quyển sách, thứ tự từ trên xuống là: “Song of Solomon”, “I, Claudius” và một tác phẩm nữa của tác giả người Nhật Kawabata Yasunari, “Xứ Tuyết”.

Quyển sách cuối cùng là bản tiếng Trung nên rất dễ khiến người ta nhầm lẫn.

Thực ra bản tiếng Trung của “Xứ Tuyết” vẫn có thể phân tích thành chữ đầu được, miễn cưỡng lấy chữ đầu của bính âm.

“Song of Solomon” — “S” ;

“I, Claudius” — “I” ;

“Xứ tuyết” — “X”.

Six.

Sao ở đây lại đột nhiên có nhắc nhở về số sáu chứ?

Rõ ràng trong game lần này có tổng cộng bảy người chơi mà.

… Chỉ có một khả năng, trong đó có một kẻ không phải người.

Gã tóc dài vừa dứt lời, gương mặt của anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi hoa trước mặt đã có thay đổi.

Khuôn mặt anh ta từ từ sưng lên, tựa như bức tượng gỗ bị bôi sáp vào, con ngươi cũng từ từ căng nứt ra, thịt ở khóe mắt bung ra, trợn tròn như chuông đồng;

Khóe miệng của anh ta từ từ giương lên, hàm răng lộ ra ngoài tạo thành một nụ cười cực kỳ dữ tợn.

Lúc này đây, trông anh ta cực kỳ giống với… con rối Billy.

Ngay sau đó, anh ta máy móc vung nắm đấm tới thẳng mặt gã tóc dài.

Gã tóc dài giơ tay nhận một đấm đó, đau tới mức lùi ra sau, tức tối chửi một câu.

“Đm, hắn trở thành gỗ thật rồi!”

Sau đó là cảnh tượng rượt đuổi nhau quanh phòng cực kỳ hỗn loạn giữa con rối áo sơ mi hoa và gã tóc dài, đuổi tới mức lật đổ cả bàn, những món đồ trang trí đều rơi xuống đất vỡ nát hết.

Phó Lam Tự lùi lại một bước, cô nhẹ giọng thì thầm với Kiều Vân Tranh: “Thay cũ đổi mới.”

Hóa ra tờ giấy hôm qua có ý nghĩa như thế.

Con rối Billy bị thiêu hủy, con rối cũ biến mất, Mary Shaw sẽ chế tạo ra con rối mới để thay cho nó.

Con rối mới là áo sơ mi hoa.

Kiều Vân Tranh gật đầu: “Nếu là con rối thì vũ khí sắc bén bình thường sẽ không giết được.”

Hai người cùng nhìn tới hướng chị gái tóc bạch kim bên cạnh.

Chị ta hiểu ý ngay, nhanh chóng lấy hộp diêm trong túi ra.

“Mấy người phải giúp tôi đè hắn lại đã.”

“Để tôi!”

Rõ ràng là cô gái thắt bím bị sốc rất nhiều nên nước mắt giàn giụa, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa chạy tới, hỗ trợ với gã tóc dài để cùng vật áo sơ mi hoa ra đất.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cũng tới giúp, năm người hợp sức nhấc bổng áo sơ mi hoa đang giãy giụa ra khoảng đất trống bên ngoài.

Chị gái tóc bạch kim thành thạo quẹt một que diêm rồi nhét vào người áo sơ mi hoa.

Không hổ là đạo cụ của hệ thống cho, ngay khi ánh lửa vừa bùng lên, ngọn lửa đã tràn vào nuốt chửng cả người áo sơ mi hoa.

Ở một mức độ nào đó thì anh ta đã chết rồi, sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa mà chỉ nằm đờ trên đất, vẫn duy trì nụ cười quỷ dị khi nãy, trở thành một đống tro tàn trong mắt mọi người.

Gã tóc dài tức giận nhổ nước bọt rồi quay người bỏ vào nhà.

Thắt bím cũng đỏ mắt, lặng lẽ đi theo vào.

Ba người còn lại cũng theo sát phía sau, lúc chị gái tóc bạch kim tới gần còn cố tình nhìn thoáng qua đống tro tàn, xác nhận bên trong không có nhắc nhở gì mới mới nhìn sang chỗ khác.

Trong phòng khách, gã tóc dài rót cho mình một ly sữa, ngồi trên sô pha chậm rãi uống.

Trông gã có vẻ rất thành thạo, trạng thái cực kỳ nhàn nhã.

Chuyện này cũng hiểu được, dù sao trong mắt gã, giờ ở cửa chỉ còn lại ba cô gái và Kiều Vân Tranh bị thương, đối với gã chẳng có bao nhiêu uy hiếp hết.

Thường có những người chơi nam tự nhận mình có giá trị vũ lực cao rồi sinh ra cảm giác xuất chúng trong tiềm thức.

Nhưng thật ra lại không biết, sau khi về tới phòng, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã cùng nhau leo khỏi cửa sổ, rời khỏi căn nhà hai tầng rồi.

Không nên ở lại đây lâu.

Mây đen tụ lại che khuất ánh nắng, sắc trời trong thị trấn rất âm u, sương mù xung quanh từ từ dày hơn, như ép cho người ta không thở nổi vậy.

Hai người đi dọc theo con đường, nhớ lại những manh mối suýt chút đã bỏ sót, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh tanh.

Nhắc nhở “SIX” xem như là một lời cảnh tỉnh cho họ.

Bức thư đó không phải để họ đọc rồi hiểu ngay, cũng không phải cần họ đào sâu về cuộc đời của Mary Shaw.

Đó chỉ là một đoạn văn ẩn điển hình mà thôi.

[Ả có tài năng thiên phú, khác với những nghệ sĩ biểu diễn tầm thường kia; ả thông minh, kiêu ngạo, đúng vậy, sự thành công của buổi múa rối giúp ả được tôn sùng, thi thoảng sẽ được người hâm mộ tặng quà, đều là những món đồ cực kỳ đắt đỏ. Ở nơi có văn hóa khô cằn thế này, hẳn bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh những h@m muốn về cả x@c thịt và tâm hồn sẽ khiến mọi người trong thị trấn biên giới này ỷ lại ả. Giá như tình huống này có thể tồn tại lâu dài, nhưng từ sau khi cậu bé đó vạch trần bí mật múa rối của ả, ngọn lửa phẫn uất trong đáy lòng ả đã khiến ả phải trả thù người dân thị trấn một cách điên cuồng.]

Đọc từng chữ đầu tiên của mỗi câu bị ngăn cách bằng dấu câu sẽ có…

— Ả và con rối của ả đều đang ở cạnh bạn, hãy cẩn thận*.

(*) Ở đây là áp dụng trong bản tiếng Trung, vì đoạn này quá dài và phức tạp nên xin phép mọi người cho não Đẹp nghỉ một lần =)))

SIX, đoạn này, cả “Thay cũ đổi mới” nữa.

Chúng đã tạo thành một lời nhắc nhở hoàn chỉnh.

Thực ra SIX không phải ám chỉ con rối mà là “Ả”.

Kẻ được thêm vào, kẻ được gọi là “Ả”, chính là Mary Shaw đã chế tạo người chơi thành con rối.

Mary Shaw vẫn đang ở bên cạnh.

“Billy là con rối thứ nhất, áo sơ mi hoa là con rối thứ hai, giờ chúng đã bị đốt sạch hết rồi.” Phó Lam Tự thấp giọng nói, “Chỉ cần game chưa hết thì sẽ có con rối thứ ba thay thế chúng.”

Lúc này chợt có tiếng động cơ ầm ầm từ đằng xa truyền tới.

Hai người cùng quay người lại, thấy một chiếc xe cảnh sát đang hằn bóng trong làn sương mù.

Lạ thật, cả thị trấn này trừ Henry ra thì chẳng còn người dân nào hết, đâu ra xe cảnh sát nhỉ?

Xe cảnh sát dừng trước mặt hai người, ở ghế lái có một cảnh sát trung niên giắt súng ngắn bên hông, giọng điệu rất nghiêm túc.

“Nhân viên nhà tang lễ Henry đã chết một cách kỳ lạ ở nhà, theo video giám sát, tối đó chỉ có hai người từng vào nhà của lão, là nghi phạm của vụ án này, vui lòng đi theo tôi để hợp tác điều tra.”

“…”