Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 194: Hạnh phúc




Sau khi biết chuyện Mỹ Lam sinh non, đã có rất nhiều người đến thăm cô. Ba mẹ cô cũng từ ngoài đô thị vào để chăm sóc cô, mặc dù Cảnh Sâm đã thuê rất nhiều y tá có kinh nghiệm để chăm sóc cô, nhưng hai người vẫn nhất quyết tự mình lên chăm sóc đến khi cô có thể sinh hoạt bình thường được. Mộc Nhi sau khi nghe Mỹ Lam tỉnh thì liền lập tức tới bệnh viện thăm cô, Mộc Nhi không ngừng ngồi bên tai hết dặn dò rồi tới hỏi han. Ông của Cảnh Sâm sau khi biết tin cũng chả khác gì mấy người kia cũng lập tức dặn dò mua những thực phẩm bồi bổ máu, bồi dưỡng sau khi sinh và liền tới thăm cô. Còn Cảnh Sâm chả nói gì chỉ ngồi bên cạnh Mỹ Lam nắm tay cô. Sau khi mọi người đều đã về, ba mẹ Mỹ Lam cũng ra ngoài mua ít đồ và đi xem cháu. Cảnh Sâm bây giờ mới bắt đầu hỏi Mỹ Lam:"Em còn đau chứ, có đau lắm không?" Mỹ Lam nhíu mày làm nũng:"Đau lắm!" Ba đầu khi cô tỉnh lại thì cũng chả đau lắm, nhưng sau khi vừa hết thuốc tê cơn đau nhu thấy trời vậy. Đến mức mặc dù mọi người đến thăm cô cũng chỉ nằm mà nói chuyện. Cảnh Sâm nhìu mày lo lắng, hôn lên trán Mỹ Lam nhẹ nhàng nói:"Đau lắm sao? Anh xin lỗi!" Mỹ Lam thắc mắc hỏi:"Tại sao lại xin lỗi! Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa, nếu anh nhắc mãi thế các con sẽ biết được ba nó đã từng đói xử thế nào với mẹ nó đấy." Cảnh Sâm nắm chặt tay cô, vuốt lấy mái tóc đen có thấm một chút mồ hồi. "Anh biết rồi! Nhưng nếu đau quá thì phải nói anh, đừng nhịn!" Cảnh Sâm mặt nghiêm dặn. "Em biết rồi!" Mỹ Lam cười nói.

Một Năm Sau

“ Ba…Ba…” Cảnh Tuấn chập chững bước đi miệng không ngừng gọi tiếng ‘ba’ rồi bước tới chỗ Cảnh Sâm.

Cảnh Sâm vỗ tay vui mừng gọi: “Đúng rồi! Con trai ba giỏi quá, bước tới chỗ ba nào!” Cảnh Sâm mong chờ ngồi xỏm chờ cậu bước lại.

Cảnh Tuấn cười hì bước được mấy bước thì dấp té đạp mũi xuống sàn, Cảnh Tuấn sờ sờ cái mũi đau của mình rồi nước mắt mũi tuôn ra, bắt đầu òa khóc: “Oa…Oa…Đau…Đau!” Cảnh Tuấn huơ huơ cánh tay về phía Cảnh Sâm mong ba sẽ ôm mình dậy.

Nhưng Cảnh Sâm chỉ đứng dậy thất vọng nhìn cậu, nói: “Tự đứng dậy!” Một câu lệnh vừa lạnh lung vừa đáng sợ của Cảnh Sâm làm cho Cảnh Tuấn càng khóc to hơn.

Mỹ Lam đang ôm Kiều Đoan, thấy Cảnh Sâm hà khắc với con trai vậy thì nhíu mày nói: “Sao anh lại hà khắc quá vậy? Con chỉ vừa biết đi thôi mà!” Cảnh Sâm vẫn đứng đó, trả lời: “Con phải tự mình đứng lên không được dễ dãi. Nếu em đỡ con lần một thì sẽ có lần hai và nó sẽ ỉ vào mình sẽ đỡ nó thêm lần nữa mà không tự mình đứng dậy.”



Mỹ Lam thở dài lắc đầu, tội nghiệp hai đứa con của cô, có người cha nghiêm khắc vậy chắc tụi nó trầm cảm chết mất. Mỹ Lam định phản bát lại lời con nói để binh con thì Cảnh Tuấn đã tự mình đứng dậy, lấy tay xoa xoa mũi của mình vừa đưa tay chùi nước mắt vừa chạy tới chỗ Cảnh Sâm nói: “Ba…Ba..”

Cảnh Sâm cười hạnh phúc ôm lấy Cảnh Tuấn nói: “Con giỏi lắm! Ba sẽ dặn dì Phương mua kẹo socola cho con nhá!” Cảnh Tuấn nghe được socola thì sang mắt lên ngật đầu lia lịa.

Kiều Đoan ngồi trong tay Mỹ Lam cũng lắc lư không yên khi nghe đến từ ‘socola’, miệng Kiều Đoan chum chím nói: “Ba, Ba….Con…Con…Nữa.” Cảnh Sâm cười rạng rỡ bước tới ôm cả Kiều Đoan, nói: “Được rồi ba sẽ dặn dì Phương mua cho cả con nữa!”

Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm và hai đứa con không ngừng hạnh phúc trong lòng, cô cứ mong cuộc sống cứ nhẹ nhàng bình yên và hạnh phúc như vậy mãi thôi. Nhưng cuộc đời thì không thể nói trước điều gì, sẽ có rất nhiều chông gai phía trước, nhưng cô chắc chắn với sự dạy dỗ này hai đứa con của cô sẽ mạnh mẽ mà dễ dàng vượt qua.

Mỹ Lam đứng dậy nói: “Thôi được rồi, ba bố con vào ăn cơm nào!” Cảnh Tuấn và Kiều Nhi đua nhau chạy xuống bếp theo chân Mỹ Lam miệng đồng thanh nói: “Dạ!"

...END...