Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 19




Mộc Nhi chạy tới kéo bạn mình ra, hét to:"Cậu bị điên rồi sao cậu thành ra như vậy rồi mà còn binh cho anh ấy."
Mỹ Lam bị Mộc Nhi kéo chặt tay mình nhíu mày kêu lên:"A..Đau quá."
Mộc Nhi đứng khựng lại vạch áo bạn mình ra nhưng Mỹ Lam cố kéo lại, Mộc Nhi nhíu mày:"Cậu cho mình xem tí nào."
Mỹ Lam không ngừng lắc đầu, nói lấp bắp:"Không..Không có hì đâu..Không."
Mộc Nhi mạnh tay kéo áo Mỹ Lam ra, Mộc Nhi gần như hoảng hốt trên tay Mỹ Lam chi chít các vết bầm tím nhỏ, lớn.
Hứa Minh Lộc nhìn thấy những vết bầm đó, nhăn mặt mắng:"Mày điên rồi à, cả vợ mày mày còn đánh, mày có còn là con người không?"
Anh quát to:"Cô ta không phải vợ con, cô ta KHÔNG xứng."
Hứa Minh Lộc cầm cây gậy của mình đập mạnh xuống đất:"Nếu mày không yêu Mỹ Lam, vậy được rồi."
Ông ngoát tay kêu hai tên vệ sĩ bước tới, nói:"Mộc Nhi à, con đem Mỹ Lam về nhà ông đi. Còn Cảnh Sâm, nếu cháu không yêu Mỹ Lam thì ta không không ép cháu nữa, ngày mai sẽ có luật sư đem giấy ly hôn của hai đứa tới, con chỉ cần kí vào đó, còn lại mọi việc ta sẽ xử lí."
Anh nghe câu nói cảu ông mình như xét đánh, sao cô muốn đi, muốn thoát khỏi tay anh, thì ra là vậy ông của anh và Mộc Nhi hôm nay tới sớm là vì cô ta lên kế hoạch, muốn kêu người giúp đỡ thoát khỏi anh sao? Đừng mơ.
Ngay lập tức anh xông tới chỗ của Mộc Nhi và Mỹ Lam đang ngồi trên ghế sofa. Anh nắm chặt tay cô kéo thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại. Mặc kệ Mộc Nhi và ông đang ở ngoài ầm ỉ.
Anh lạnh giọng:"Dì Phương, tiễn khách."
Dì Phương đứng ngoài cửa run một cái, cậu chủ thật sự quá đáng rồi.
"Có chìa khóa phòng này không?" Hứa Minh Lộc hỏi.
Dì Phương lắc đầu.
Hứa Minh Lộc cùng Mộc Nhi bước xuống lầu vào phòng khách. Ông thở dài, hỏi dì Phương:"Thằng Cảnh Sâm mấy bữa nay đối xử thế nào với Mỹ Lam nói cho tôi nghe."
Dì Phương đúng đối diện, phân vân một chút, vì muốn giúp Mỹ Lam nên đành nói hết
Còn lúc này trên phòng, anh đang cắn lấy môi cô, máu không ngừng tuôn ra, tay anh mò mẫm ở phía dưới, nhưng bây giờ cô không còn gì ngoài cảm giác mệt mỏi, sợ hãi.
Anh thấy khuôn mặt không cảm xúc của cô, tức giận nắm lấy tóc của cô giật ngược, gằng giọng nói:"Sao? Ở bên cạnh người đàn ông khác thỏa mãn rồi sao, còn kêu người tới giúp đỡ cô sao?"
Cô sợ hãi lấy tay chống ở trên ngực anh, sợ hãi nước mắt cứ rơi, liên tục lắc đầu:"Em không có...Không có."