Mấy tên cổ đông mới đứng nảy giờ bên ngoài chờ đợi, bọn họ nhận được lệnh của Cảnh Sâm là khi nào anh đuổi đám cổ đông cũ ra thì họ có thể bước vào phòng họp. Mấy tên cổ đông cũ kia chỉ biết tức giận muốn thổ huyết nhưng chả có thể làm gì ngoài bước ra ngoài.
SAU BA TIẾNG
Cuộc họp kết thúc, mấy tên cổ đông mới không ngừng vui vẻ hài lòng bởi bọn họ vừa vui vì được hợp tác với một công ty mạnh, vừa khâm phục cách làm việc của Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm vừa bước ra khỏi phòng họp đã thấy Trần Luân đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy Cảnh Sâm bước ra, Trần Luân đã nhanh chóng đi lại gần anh nói nhỏ vào tai Cảnh Sâm: “ Thưa Boss! Tên Nam Hoàng đã được bán cho bọn chợ đen. Còn ả Phương Chi thì chịu đựng không được nên đã cắn lưỡi tự tử rồi, sau đó đã đem xác cô ta cho bọn chó săn ăn rồi!”
Sau khi nghe Trần Luân nói xong Cảnh Sâm gật đầu mặt không cảm xúc nói: “ Cậu đi thay quần áo đi, tôi thấy hơi hôi. Sau đó chuẩn bị tài liệu và thong báo với mấy tên nhà báo nữa tiếng sau sẽ bắt đầu họp.” Nói xong Cảnh Sâm bỏ đi đến phòng của mình.
Để lại Trần Luân với vẻ mặt khó chịu, anh chỉ dắm nói thầm: “Có mùi nào đâu nhỉ? Nếu muốn nói là không thích cái mùi tanh của máu thì cứ nói đại hà cớ gì phải nói anh hôi. Đúng là tên hó tính lại còn iệm lời.”
Cảnh Sâm đi từ từ đến phòng của mình, vừa đi tay anh vừa cầm điện thoại, anh bấm số điện thoại sau đó áp lên tai. Không quá một phút đầu dây bên kia cũng bắt máy trả lời: “ Anh gọi em có chuyện gì sao?” Đúng vậy anh là đang gọi cho Mỹ Lam.
Mỹ Lam ở đầu dây bên ia thấy anh gọi không khỏi bất ngờ, chẳng phải anh đang làm việc sao. Sau khi bắt máy mặc dù Mỹ Lam trả lời điện thoại Cảnh Sâm nhưng thấy đầu dây bên ia vẫn chưa có lời hồi đáp. Mỹ Lam thắc mắc nhìn vào điện thoại, đứng là số của Cảnh Sâm mà, Mỹ Lam lại trả lời lần nữa: “Alo!” Nhưng đầu máy bên kia vẫn không có phản hồi. Mỹ Lam lúc này mới mất kiên nhẫn đe dọa: “Anh mà vẫn không trả lời em sẽ tắt máy đó!”
Ngay lập tức bên đầu dây liền trả lời: “Được rồi! Anh nghe đây!” Mỹ Lam mới bắt đầu cảm thấy vui vẻ hỏi: “Tại sao lại gọi em, mà không thèm trả lời luôn.” Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia mới bắt đầu trả lời: “Anh gọi điện chỉ để muốn nghe giọng em thôi. Nhưng không ngờ lại khó tính dám hù dọa anh luôn.
Mỹ Lam đầu dây bên kia ngượng ngùng đỏ mặt, hỏi: “Chẳng phải anh bận việc sao? Sao lại rảnh gọi em.” Cảnh Sâm như hưởng thụ vừa cười vừa nói: “Không phải anh bảo rồi sao, chỉ vì muốn nghe giọng em nên mới gọi thôi. Đáng lẽ không quá nữa tiếng nữa là anh lại có cuộc họp báo, nhưng giờ đang rảnh sẵn nhớ em nên gọi luôn!”
Hai người nói chuyện với nhau đến hai mươi mấy phút, Cảnh Sâm nhìn đồng hồ hông quá ba phút nữa là họp báo rồi, Cảnh Sâm mới bắt đầu nói: “Sắp đến giờ rồi, anh phải đi chuẩn bị đây. Em có lời gì muốn nói trước khi cúp máy không!” Mỹ Lam đầu dây bên kia cũng hiểu ý của Cảnh Sâm mới ngượng ngùng nói: “Chiều nay ông nội sẽ qua ăn tối, anh nhớ về sớm đó. Yêu anh!”
Cảnh Sâm hài long với câu nói của Mỹ Lam đưa điện thoại tới trước mặt trả lời: “Anh cũng vậy. Yêu em, Mỹ Lam!” Cảnh Sâm vừa dứt lời Mỹ Lam liền tắt máy, mặt cô đỏ bừng lên, cô hông ngừng vỗ mạnh vào ngực mình bởi tim cô cứ đập mạnh liên hồi không ngừng lại làm cô xấu hổ hơn.
Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia lại thấy vô cùng thỏa mãn và hài long. Anh đứng dậy chỉnh áo và cà vạt lại cho chỉnh tề miệng hông ngừng treo lại một nụ cười hạnh phúc, rồi sau đó lập tức thay đổi thái độ mặt lạnh bước ra ngoài.