Cơ thể Cảnh Sâm liền thấy khó chịu vô cùng, mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ như có ảo giác vậy. Anh nhanh chóng lùi về một góc phòng rồi là lớn tới chỗ Mỹ Lam:"Em nhanh chóng lùi về góc phòng bên kia đi, càng xa anh thì càng tốt!" Mỹ Lam không hiểu những gì Cảnh Sâm nói gì hỏi:"Tại sao?" Cảnh Sâm đang khó chịu nói:"Em cũng biết đó, loại tiêm vào anh là thuốc nghiện nên có lẽ anh đang thèm thuốc nên cơ thể khó chịu vô cùng. Anh chủ sợ lỡ lúc anh mất khống chế lại làm em bị thương.!" Mỹ Lam lo lắng không nghe lời Cảnh Sâm bước lại gần anh, hỏi:"Anh vẫn ổn chứ!" Cảnh Sâm dần dần mất khống chế, xung quanh đã có chút ảo giác hát mạnh Mỹ Lam ra mắng:"Em không nghe anh nói sao? Né ra!" Mỹ Lam vừa sợ nhưng cũng vừa lo nhưng cô vẫn nghe theo anh đi sang ngóc tường đối diện. Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam đã ngồi ở hóc xa anh nhất như anh đã nói nhưng anh vẫn chưa hài lòng, bởi căn phòng rất nhỏ góc xa anh nhất thì anh chỉ cần bước vài bước cũng đã tới chỗ cô rôi,anh khó chịu mắng thầm:"Chết tiệt!"
Cũng chả kịp suy nghĩ gì nhiều thêm đầu óc của Cảnh Sâm cũng đã trở nên mơ hồ. Anh dần dần có ảo giác xung quanh anh chỉ toàn tối đen có rất nhiều bàn tay đang kéo lấy anh, Cảnh Sâm sợ hãi mà run người. Sau đó anh lại gặp mẹ và ba, anh vui mừng gọi hai người:"Mẹ! Ba! Mấy năm nay hai người đi đâu vậy!" Nhưng họ lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường và ghét bỏ, nói:"Mày không phải con của bọn tao! Vì mày bọn tao mới mất!"
Cảnh Sâm sợ hãi la lên:"Không! Không! Không......!" Mỹ Lam ngồi một góc bên kia chỉ có thể ôm đầu bịt tai lại để không nghe thấy Cảnh Sâm đau đớn.
Cảnh Sâm đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh tới chỗ cửa đập rồi la gào:"Mở cửa ra! Mau đưa thuốc cho tao! Lũ Khốn!" Cảnh Sâm khó chịu trong người vô cùng, anh nhìn sang chỗ Mỹ Lam thì thấy cô đang run sợ, anh chỉ có thể chửi thầm:"Mẹ Khiếp!"
Anh lại đến góc tường đập tay mình vào tường, anh muốn đấm thật mạnh, thật mạnh, đánh để cơn đau đem đi cái cảm giác khó chịu này, anh không muốn rơi vào ảo giác nữa bởi nó thật đáng sợ. Mặc dù đã đấm đến tay be bét máu, không còn cảm giác nhưng anh vẫn không thể ổn hơn tí nào.
Cảnh Sâm lúc này đã mất kiểm soát la gào giữ dội, anh đập loạn xạ làm máu khắp nơi đều có. Đập đến hai tay bê bết máu không còn cử động được đến lúc này anh mới nằm xuống thở dốc, chưa gọi là ổn nhưng may anh cũng đã từng nghiện thuốc nên anh có thể giữ mình được.
Mỹ Lam lúc này đã khóc, khóc trong sợ hãi nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt của cô. Cô bước lại chỗ Cảnh Sâm nắm lấy tay đang bị thương đến thê thảm. Cô giờ đây bất lực vô cùng chỉ có thể cầm nhẹ bàn tay của anh áp lên mặt mà khóc. Truyện Kiếm Hiệp
Cảnh Sâm mệt mỏi vô cùng, anh cố gắng gượng dậy đẩy Mỹ Lam ra đi đến góc tường mà nói:"Bây giờ! Anh vẫn chưa ổn hơn đâu. Em nên xa anh thì tốt hơn"
Nhớ like và bình luận nha mọi Người!!!
Nhớ vote và tặng quà để mình có thêm động lực ra chap mới nha!!!
Dịch bệnh đang ngài càng phức tạp, mình mong các bạn độc giả sẽ giữ cho mình sức khoẻ thật tốt, cùng nhau chống chọi cho dịch bệnh mau qua. Chúc các bạn và đọc giả thật nhiều sức khoẻ và may mắn. Việt Nam cố lên!!!!!