Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 158: Người đâu




Cảnh Sâm ho ho vài cái để lấy lại giọng dịu dàng rồi mới bật máy lên:"Alo"

Ngược lại với tông giọng dịu dàng của anh, Mỹ Lam bên đầu dây bên kia lại mạnh giọng mắng xối xả:"Anh bị cuồng giam cầm sao? Cái tính nết vẫn như ngày nào chả bao giờ thay đổi. Tại sao anh lại không cho tôi ra ngoài chứ!" Mỹ Lam bực tức uất ức mắng.

Mấy tên cổ đông cũng nghe loáng thoáng bên đầu dây bên kia đang mắng, bởi tiếng mắng khá to. Bọn họ cũng vừa khâm phục vừa nể phục người gọi thật. Khâm phục bởi người đó làm Cảnh Sâm đang lạnh lùng mắng bọn họ, co thể lập tức thôi đổi tông giọng, nể phục bởi kiếm ngay lúc này để mắng hắn đúng là chán sống rồi.

"Không phải như em nghĩ đâu! Nhưng mà em muốn đi đâu?" Cảnh Sâm lại dịu dàng trả lời làm bọn cổ đông không khỏi ngạc nhiên bởi nó  khác với những gì bọn họ tưởng tượng.

Mỹ Lam cũng bình tĩnh lại trả lời:"Em nghe nói anh có nuôi một con mèo, vì thế đã lên phòng anh xem thử. Em thấy nó nhìn hơi thiếu thiếu gì đó nên em định đi mua một số phụ kiện cho mèo! Vậy mà đi ra tới cửa thì hết dì Phương rồi lại tới vệ sĩ chặn cửa."

"Em đợi anh một xíu!" Cảnh Sâm che loa điện  thoại lại nói nhỏ với Trần Luân:"Giải quyết phần còn lại cho tôi đi, còn buổi họp báo thì dời lại vào ngày mai đi, tôi đi việc đi trước.". Kiếm Hiệp Hay

Nói xong Cảnh Sâm vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng họp:"Em cũng biết đó, tên Nam Hoàng còn chưa bị bắt lại, ai biết được hắn quay lại trả thù thì sao. Vì thế khi không có anh bên cạnh em không được đi ra ngoài."

Mỹ Lam nghe vậy hơi khó chịu, đúng là ở trong căn nhà này chả thiếu cái gì, nhưng cô vẫn muốn ra ngoài đi dạo một xíu cho thoải mái.

"Nhưng em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, đã là mùa thu rồi không được ra ngoài đi dạo đúng là tệ!" Mỹ Lam nhỏng nhẽo mong Cảnh Sâm có thể cho cô ra ngoài.



"Cho anh mười phút!" Nói xong chưa đợi Mỹ Lam hiểu được Cảnh Sâm ném điện thoại vào xe, nhanh chóng lái xe về nhà.

'Gì chứ kêu mình đợi sao! Mình đây chỉ muốn đi dạo một mình thôi nhá' Mỹ Lam lầm bầm nói. Rồi lại nhìn vào mấy tên vệ sĩ, nói:" Các anh nghe nói cái gì rồi đấy! Anh ấy lát sẽ về thôi, mấy người cứ đi canh gác tiếp đi, tôi đứng ngoài cửa đợi anh ấy về.

Nghe Mỹ Lam nói vậy mấy tên vệ sĩ cũng đỡ cảnh giác hơn phần nào. Cũng vì sự lơ là đó mọi chuyện mới bắt đầu diễn ra. Mỹ Lam đứng bên ngoài cửa, buồn chán đá mấy viên đá dưới chân, con mèo trên tay cô đột nhiên nhảy xuống khỏi vòng tay cô, rồi chạy đi đâu đó.

Mỹ Lam chạy theo con mèo đang bỏ chạy. Tới một khúc quẹo, thì chú mèo lại dừng lại trước một dĩa thức ăn. Mỹ Lam thắc mắc ai lại để thức ăn ở đây, một dự cảm không lành làm cô xoay đầu lại và rồi 'bộp'

Cảnh Sâm vừa chạy xe trên đường vừa thích thú, bởi cuối cùng cũng đã có không gian riêng với cô rồi, càng nghĩ Cảnh Sâm càng lái xe thật nhanh về nhà.

Nhưng mọi chuyện lại không bao giờ tốt đẹp như ta nghĩ, đến lúc anh vừa vé tới biệt thự của mình đã thấy đám vệ sĩ rồi rít lên, dì Phương đứng đó khóc lóc, làm Cảnh Sâm cí dự cảm không lành bước xuống xe.

"A! Cậu chủ!" Vừa thấy Cảnh Sâm bọn vệ sĩ như thấy ma, sợ hãi không dám nhìn vào mặt Cảnh Sâm.

"Người đâu!" Cảnh Sâm hét lên với đám vệ sĩ. Dì Phương, thay bọn họ kể:"Dì đang ở trong bếp không biết gì! Đến khi thấy bọn họ chạy vào nói với dì không thấy Mỹ Lam đâu. Bọn họ bảo Mỹ Lam đòi đứng ở bên ngoài đợi cháu tới. Nhưng xoay qua xoay lại chỉ thấy con mèo trở lại. Đi xung quanh thì chả thấy ai!"

"*ẹ **iếp" Cảnh Sâm tức giận rút súng ra, chỉa vào đầu một tên, làm hắn ta sợ đến xanh cả mặt.