Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 12




Nói xong Kim Vũ Minh bước ra về. Còn cô vẫn còn ngồi tại chỗ, suy nghĩ về câu nói cảu cậu ta. Sao chứ mình có thể giúp Cảnh Sâm thoát khỏi vòng vây, nực cười.
Cô về tới nhà đã là 12h trưa, cô bước vào nhà vừa nằm xuống ghế thì chuông điện thoại reo:"Ring.....Ring...Ring"
"Alo" Cô bật máy lên. Trong điện thoại vang lên giọng của một cô gái:"Mỹ Lam à mình về nước rồi."
Cô nghe giọng quen quen đưa điện thoại ra xem ai gọi, nhưng đây là số lạ, cô thắc mắc hỏi:"Cho hỏi ai vậy."
Cô gái đầu dây kia như giận dỗi nói:"Cậu quên mình rồi à, mình nè Hứa Mộc Nhi"
Ba chữ cuối dường như cô gái kia nhấn mạnh. Cô chợt nhận ra Mộc Nhi sao, cậu về nước rồi à, mình còn tưởng cậu ở đó luôn chứ."
"Làm gì có." Mộc Nhi cười nói.
"À cậu đang ở đâu vậy mình, với cậu gặp nhau được không." Mộc Nhi nói tiếp.
"Vậy chúng ta gặp nhau ở quán cafe cũ đi." Mỹ Lam vừa đi lấy áo khoác vừa nói.
"Được thôi, nhớ đến nhanh đó, ai đến trễ phải bao chầu ăn." Mộc Nhi cũng đang đón taxi nói.
"Được." Cô đã ra tới của và đã lên xe tài xế riêng.
TẠI QUÁN CAFE MỘC CẢNH
"Mộc Nhi, ở đây này ."Mỹ Lam đã tới đây trước nhưng Mộc Nhi vẫn chưa tới, sau ba năm tính xấu của Mộc Nhi vẫn không thay đổi lúc nào cũng tới trễ.
Cô vừa đợi được một đợi một chút thì Mộc Nhi tới.
Mộc Nhi đi đến bàn cô đang ngồi chạy tới ôm Mỹ Lam. Cô vui vẻ ngồi xuống ghế nói:"Xin lỗi cậu nha, hôn lễ của cậu mình không tới được."
Mỹ Lam cười khổ, nói:"Cậu không tới thì càng tốt mới đúng."
Mộc Nhi thấy sự đau khổ trong ánh mắt và nụ cười của Mỹ Lam lo lắng hỏi:"Cậu sao vậy, bộ chồng cậu ngược đãi cậu sao?"
Mỹ Lam bội lắc đầu:"Không, không có."
Mộc Nhi biết cô đang nói dối nắm chặt tay cô nói:"Đừng lo, mình không nói ai đâu. Nếu cậu coi tớ là bạn thì nói cho tớ nghe."
Cô tin tưởng gật đầu. Kể hết cho Mộc Nhi nghe.
Mộc Nhi nghe xong câu chuyện, tức giận đứng dậy, tên nào dám làm vậy với người chị em tốt của mình, cậu cho mình đi gặp hắn mau."
Cô cười khổ, cô biết Mộc Nhi lo cho cô, nhưng Hứa Cảnh Sâm là người rất tàn ác, khó đoán, Mộc Nhi đụng vào thì chả khác gì tìm đường chết. Cô nắm chặt tay Mộc Nhi như khuyên cô bình tĩnh, nói:"Cậu không cần lo đâu, anh ấy là người mình yêu, chắc sau này anh ấy biết tình cảm của của mình dành cho anh ấy thì chắc anh ấy cũng sẽ yêu mình lại thôi." Nhưng cô biết đố là điều không thể.
Mộc Nhi bất lực ngồi trên ghế lắc đầu.