Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy

Chương 1




Hôm nay là lễ cưới của Hứa Cảnh Sâm và Lâm Mỹ Lam.

Hứa Cảnh Sâm là chủ tịch của tập đoàn Hứa thị, anh vừa có tài lại vừa có sắc, còn trẻ nhưng đã nắm trong tay quyền điều hành những tập đoàn lớn, lại rất đẹp trai.

Còn Lâm Mỹ Lam là thiên kim tiểu của tập đoàn Lâm thị cũng có tiếng trong thành phố S, cô còn là con gái rượu nên rất được yêu chiều.

Vì nhà cô mắc nợ nhà anh một khoản tiền nên cô phải lấy anh.

Hứa Minh Lộc là ông của Hứa Cảnh Sâm, là người đưa ra yêu cầu này. Ông rất thích Lâm Mỹ Lam, muốn cô làm cháu dâu, vì cô vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện.

Lâm Mỹ Lam đã yêu Hứa Cảnh Lâm từ cái nhìn đầu tiên.

TẠI PHÒNG TRANG ĐIỂM CHO CÔ DÂU

"Con gái ba hôm nay đẹp quá!" - Lâm Hoàng Khải đứng đằng sau con gái mình nói.

Lâm Mỹ Lam cười hạnh phúc, cô rất mong chờ hôn lễ này.

"Nào con trang điểm xong chưa, để ba dẫn con ra ngoài." Lâm Hoàng Khải nhìn cô cười nói.

"Vâng". Cô gật đầu rồi khoác vào tay ba vào lễ đường.

Khách hôm nay toàn là những người có thế lực trong thành phố S, không phải thiên kim hay thiếu gia của tập đoàn nào đó thì cũng phải là quý tộc hay minh tinh.

Lễ đường được tổ chức ở nhờ thờ lớn nhất phía tây thành phố.

Cùng ba bước ra lễ đường, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy Cảnh Sâm đâu:

"Ba! Sâm đâu rồi ba?"

"Haizz! Ba nãy giờ không thấy nó đâu" - Ông lắc đầu thở dài nói.

Hứa Minh Lộc nghe vậy liền quát tên vệ sĩ kế bên: "Cậu chủ của các ngươi đâu, gọi nó đến đây cho ta!"

Tên vệ sĩ lập tức gọi điện, nhưng gọi mãi không ai bắt máy.

" Thưa...Thưa ông chủ, cậu chủ không chịu bắt máy".

"Gọi tiếp, gọi nó cho ta, gọi chừng nào nó nghe thì thôi"- Ông bực tức mắng chửi.

Mỹ Lam thấy vậy đi tới chỗ ông: "Chắc anh ấy bận biệc gì thôi ông, đợi lát nữa anh sẽ đến thôi."

Ông lắc đầu thở dài, lấy tay vỗ lên tay cô như an ủi.

Ba tiếng sau Hứa Cảnh Sâm bước vào lễ đường, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến gót chân, quần tây đen dài, càng tôn lên chiều cao và vẻ đẹp của anh. Ngũ quan đầy đặn, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt lạnh lẽo không một tia ấm áp.

Hứa Cảnh Sâm bước tới kéo tay cô đi, không nhìn cô một cái dẫn thẳng tới chỗ cha xứ, quát: "Làm gì thì làm lẹ đi, tôi không có thời gian cho mấy việc dư thừa này."

Cha xứ sợ hãi nuốt nước bọt, tay chân muốn cuốn, nhìn vào đôi mắt anh ông càng sợ hãi hơn, trên trán đã có một lớp mồ hôi mỏng.