Đừng Có Học Hư

Chương 90




Tôi chỉ tặng hoa hồng thôi theo đuổi hồi nào chứ?

Đậu Trạc nhắn riêng: [Ông bệnh hả?!]

Dung Tự lười nhác ngồi vào xe cho kịp chuyến bay, hắn gõ mấy chữ trả lời. 

[Tu: Ông nói xem thao tác này có thần thánh không?]

Đậu Trạc: “...”

Thần, mà điều thần kinh. 

[Đậu Trạc: Châu Phó bảo vệ Thức Thanh như bảo vệ con ngươi ấy, ông kéo anh ta vào làm quân sư cho mình? Ông muốn phóng ngược đường tới vậy luôn à?]

[Tu: Vậy ông cảm thấy Châu Phó sẽ nói chuyện tôi tạo nhóm bày mưu vạch kế cho Thức Thanh biết à?]

Đậu Trạc gõ mạnh vào màn hình: [Đó là tất nhiên, chắc chắn Châu Phó sẽ…]

Mới gõ được bằng này, Đậu Trạc đã khựng lại. Hình như y nghĩ thông gì đó mà không chút nao núng xóa chữ trong khung chat đi, đổi thành: [Ngả ngớn vẫn là ông hơn.]

[Tu: Quá khen.]

Đậu Trạc: “...” 

Ai khen ông hả?!

***

Trên xe.

    

Châu Phó đơ mặt nhìn Dung Tự gửi tin trong nhóm, ánh mắt ngày một tối dần, âm u như sắp nhỏ nước tới nơi vậy.

Lộ Thức Thanh ấp ủ mãi, thật sự không thể để đầu óc mình trống không nổi. Cậu vừa mở mắt ra thì đã bị ánh mắt đó của Châu Phó dọa sợ.

“Anh Châu, sao vậy?”

Châu Phó à một tiếng, anh ta gửi (giơ ngón tay cái x2 chúc bạn thành công.jpg) vào nhóm Quân sư đầu chó cũng là quân sư, sau đó cài đặt chế độ “miễn làm phiền” rồi ấn tắt màn hình, lộ ra nụ cười nhạt: “Không có gì, sao không ngủ rồi?” 

    

Lộ Thức Thanh ngồi dậy lắc đầu: “Ngủ không được.” 

Châu Phó bắt chéo hai chân, nhìn sang cậu: “Giờ cậu có suy nghĩ gì?” 

Lộ Thức Thanh day huyệt thái dương, cau mày đáp: “Đau đầu.”

Đầu óc rối tinh rối mù, màng nhĩ hình như còn đang kêu thịch thịch vì dòng máu nóng chảy xuôi trong huyết quản lúc bị hôn, có nói sao cũng không chịu yên tĩnh lại.

“Lần này “Ba đồng tiền” lấy bối cảnh bên Xuyên Thành, hay chúng ta qua đó chơi trước không?” Châu Phó đề nghị.

Lộ Thức Thanh lắc đầu.

Cậu không quen món Xuyên lắm.

Còn chưa đầy một tháng nữa thì tới tết dương, nhà Lộ Thức Thanh tu sửa trang trí bang bang đùng đùng. Cậu định ở khách sạn nhưng lúc trước bị Dung Tự dọa nên chỉ đành ở tạm nhà Châu Phó mấy hôm rồi tính tiếp.

Đêm đó, không biết lạ giường hay do đầu óc còn đang rối loạn mà Lộ Thức Thanh thức tới nửa đêm, cuối cùng mơ mơ màng thiếp đi. 

Hẳn là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, trong lúc ý thức hỗn loạn, mùi nước hoa chỉ thuộc về riêng Dung Tự chậm rãi lan tràn, một bàn tay ấm nóng từ tốn gạt tóc mái trước trán Lộ Thức Thanh ra.

Lộ Thức Thanh mụ mị mở mắt. 

Dung Tự cúi người xuống, lặng yên nhìn cậu, hắn cong mắt lên cười, thấp giọng nói: “Em chạy cái gì chứ? Lẽ nào tôi còn có thể ăn thịt em được sao?”

Không đợi cậu phản ứng lại, Dung Tự đã đỡ cằm cậu hôn lấy, lần nữa cạy mở bờ môi cậu, cho cậu một cái hôn vững chãi.

“Á—!!”

Lộ Thức Thanh đột ngột đá chân, từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự. 

… Sau đó bị dọa tỉnh luôn.

Trời đã sáng, trên trán Lộ Thức Thanh toàn là mồ hôi lạnh, cậu kinh hoảng thở dốc mãi hồi lâu mới muộn màng nhận ra hình như hồi nãy mình đá trúng cái gì đó.

Cậu ù cạc nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Châu Phó ấn bả vai, nhìn cậu bằng ánh mắt u ám.

Lộ Thức Thanh không rõ là mơ hay thực, cậu ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh Châu?”

“Anh đắp chăn cho cậu, bé ngoan cậu thì tuyệt tình đạp anh dính vách suýt gỡ không ra.” Châu Phó hậm hực ngồi lại mép giường lần nữa. Thấy cậu sợ tới vậy, anh ta cũng không nỡ quở trách: “Gặp ác mộng à?” 

Dường như làn môi Lộ Thức Thanh hãy còn sót lại cảm giác tê dại trong mơ kia, cậu cắn chặt môi như muốn cơn đau xóa nhòa cảm giác kỳ lạ nọ, lúng túng nói: “Ừa… xin lỗi anh.”

Châu Phó: “Ở đây ngủ không quen à?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Bắt đầu từ hôm qua là Dung Tự đã không liên lạc với cậu nhưng nửa đêm lại lướt vòng bạn bè tan tầm về nhà, thoạt trông có vẻ chẳng chịu chút gì là ảnh hưởng cả. 

Rõ ràng Lộ Thức Thanh sợ Dung Tự yêu thích mình, theo đuổi mình nhưng khi Dung Tự thay đổi thái độ, lạnh lùng không đoái hoài đến, khác với lúc trước thì cậu lại thấy lòng mình nghẹn khuất khó chịu thay.

Thứ cảm giác này có vẻ đỏng đảnh quá, Thức Thanh không dám nói cho Châu Phó hay.

Châu Phó cũng không hỏi nhiều, chỉ gọi cậu dậy ăn sáng rồi ra ngoài.

Trên bàn ăn để phần thức ăn Châu Phó đặt bên ngoài, di động đang phát sáng: Có người gửi tin tới. 

[Dung Tự: Buổi sáng tốt lành nha anh Châu, Thức Thanh ở chỗ anh ngủ có ngon không? Bình thường em ấy thích dùng hương huân trợ giúp giấc ngủ, là của hãng này [Ảnh chụp]]

Châu Phó cười lạnh, không thèm để ý tới hắn. 

Dung Tự cũng rất thoải mái, cứ như không hề nhận ra thái độ hờ hững của Châu Phó vậy, không bao lâu lại gửi thêm tin nữa.

[Dung Tự: Hôm nay em định tặng hoa hồng cho Thức Thanh, lát nữa anh Châu có tiện mở cửa nhận hoa không?]

Châu Phó mới uống ngụm sữa đậu nành, suýt đã bị sặc. Anh ta nở nụ cười vặn vẹo, đấm vào ngực mình cho sữa đậu nành tuột xuống, trên mặt Châu Phó mặt toàn là sát khí lạnh lẽo u ám, anh gõ mạnh mấy chữ.

[Zhoupapa: Được chứ, thuận tay làm thôi.]

[Dung Tự: Vậy tốt quá, cám ơn anh Châu, vậy em gửi hoa tới nhà anh ha.]

    

[Zhoupapa: Được thôi, địa chỉ là nhà 901 - 5 vịnh Thái Dương, số 159 đường Lâm Nghi.] 

Dung Tự trả lời: (Trò chuyện với bạn vui ghê nơi.jpg)

Châu Phó gửi xong thì không chút cảm xúc mở khung chat với bạn mình lên: [Lát nữa có hoa hồng gửi tới chỗ ông, ông nhận giùm tôi rồi cứ vứt thẳng vô thùng rác là được, hôm khác mời ông uống rượu.] 

Bạn Châu Phó: [oooook.]

Dĩ nhiên cáo già như Châu Phó biết tỏng Dung Tự kéo mình vào nhóm làm trò mèo gì, vậy là anh ta dứt khoát tương kế tựu kế, chuẩn bị cho Dung Tự một vố thảm hại. 

Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh rời giường tắm táp, uể oải ra ăn sáng.

Mấy tháng nay, Lộ Thức Thanh giải quyết ngày ba bữa sáng trưa chiều tối ở chỗ Dung Tự hết. Tay nghề nấu nướng của Dung Tự số dzách, có nấu cháo thì cũng phong phú đa dạng hơn cả nhà hàng, rất hợp khẩu vị của cậu.

Dường như Dung Tự đã lấp đầy mỗi một góc trong sinh hoạt của Lộ Thức Thanh. Bất chợt rời đi, đến cả buổi sáng cậu ăn cũng thấy vô vị.

Lộ Thức Thanh càng thấy buồn. 

Đáng ra lúc trước cậu nên sớm dứt mình rời đi khi phát hiện Dung Tự đã hiện diện, chiếm cứ phần lớn trong cuộc sống của mình chứ không phải kéo dài đến tận hôm nay chỉ vì chứng trì hoãn của bản thân làm cho cơ thể tâm lý đều chẳng chút dễ chịu.

Đã tới lúc có phản ứng kiêng khem rồi.

Lộ Thức Thanh không ăn được mấy miếng cả đã thôi, cậu cứ héo úa ngồi đó nhìn điện thoại. 

Không ai nhắn tin cho mình hết.

Thôi vậy.

Có gì mà ghê gớm chứ.

Bắt đầu từ hôm nay cậu phải quen dần với những ngày không có Dung Tự, khôi phục lại trạng thái một mình của hơn một năm trước.

Ừ, hồi trước lúc chỉ có một mình mình làm gì ấy nhỉ? 

Cày phim của Dung Tự…

Lộ Thức Thanh thấy đau đầu hơn. 

Sắp vào đoàn, chỗ Châu Phó còn có kịch bản “Ba đồng tiền”, Lộ Thức Thanh ép mình không nghĩ tới Dung Tự nữa, cậu bèn làm ổ trên sô pha, nghiên cứu kịch bản. 

Châu Phó đang chờ tin bạn mình, chỉ là còn chưa chờ được thì ngoài cửa đã có tiếng chuông.

Châu Phó mở cửa ra nhìn thử thì bị bất ngờ.

“Tạ tổng?” 

Tạ Hành Lan mặc âu phục, lưng thẳng như cán bút đứng ngay cửa, hắn khẽ gật đầu: “Tôi tới tìm Thức Thanh.”

Châu Phó vội mời hắn vào.

Lộ Thức Thanh kéo tóc ngồi khoanh chân trên sô pha xem kịch bản, nghe tiếng bước chân thì tò mò ngẩng đầu lên. Thấy Tạ Hành Lan đến, cậu vội thả chân xuống: “Sao Tạ tổng lại tới đây?”

Tạ Hành Lan ngồi xuống bên Lộ Thức Thanh, hắn cau mày nhìn quầng thâm nơi đáy mắt cậu: “Ngủ không ngon à?”

Lộ Thức Thanh lúng túng mấp máy môi: “Tàm, tàm tạm.”

Tạ Hành Lan còn muốn hỏi gì đấy thì chuông cửa lại vang. 

Châu Phó nhủ thầm, ngày gì mà mà nhà mình đông vui thế. 

Nghĩ thế, anh ta lại ra mở cửa. 

Chỉ là vừa hé cửa ra đã ngửi được mùi hoa hồng nồng nặc ập tới, lọt vào tầm mắt là màu đỏ tươi ngập tràn. 

    

Châu Phó bàng hoàng.

Anh ta mở toang cửa, ba nhân viên chuyển phát nhanh nội thành mỗi người đều ôm một bó hoa to đùng đỏ như lửa, rậm rạp lít nhít có đến mấy trăm bông hoa hồng. 

Châu Phó: “?”

Nhân viên công tác đưa hóa đơn cho anh ta xác nhận: “Dung tiên sinh gửi 666 đóa hoa hồng cho Lộ tiên sinh, xin vui lòng xác nhận cho có phải người nhận hay không.” 

Mặt Châu Phó xanh như tàu lá. 

Cơn giận trong lòng Châu Phó tràn tới gan, anh ta định thẳng thừng từ chối nhận hàng thì di động chợt vang lên. 

Là cuộc gọi tới từ Dung Tự. 

Châu Phó đơ mặt trượt ra, nhận cuộc gọi.

Giọng nói hồ hởi của Dung Tự vang lên: “Anh Châu, nhận được hoa hồng chưa?” 

Châu Phó ngoài cười trong không cười: “Sao cậu gửi tới địa chỉ này?” 

Dung Tự “hử” một tiếng, giọng điệu lộ ra nghi hoặc chỉ chờ có thế: “Cái này là địa chỉ hồi trước người đại diện của Đậu Trạc gửi rượu cho anh Châu đó, em tìm đại rồi gửi à… hả? Chả nhẽ địa chỉ hồi nãy anh Châu gửi em không phải cái này sao? Em không nhìn kĩ nữa.”

Châu Phó: “...” 

Beep!

Bảo sao hồi nãy tên oắt này nói năng ậm ờ thế, hóa ra đã biết tỏng mình đang nhử mồi câu. 

Hai câu thủ già đời câu nhau. 

Nhà Châu Phó ở là kiểu nhà phẳng, mở cửa ra, nhìn xuyên qua huyền quan là thấy phòng khách, chẳng mấy chốc giọng bên ngoài nói gì đều bay cả vào trong.

Lộ Thức Thanh đang nói chuyện với Tạ Hành Lan, nghe Châu Phó lâu thế còn chưa quay lại mới thò đầu ra hỏi: “Anh Châu, ai tới vậy?” 

Tạ Hành Lan lạnh lùng nghiêng đầu nhìn ra.

Màu sắc của đống hoa quá đỗi hút mắt, Lộ Thức Thanh còn đang thắc mắc có ai đang theo đuổi anh Châu à thì di động có tin nhắn. 

[AAAAA: Thức Thanh, hoa hồng trong nhà hoa nở rồi, cắt xuống mấy nhành gửi tặng em.]

Lộ Thức Thanh sửng sốt.

Châu Phó cũng không tiện từ chối ngay trước mặt Lộ Thức Thanh, chỉ đành bóp mũi cho nhân viên công tác chuyển hoa hồng vào. 

Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn hết bó này tới bó khác đưa vào, gần như là chất đầy huyền quan nhà Châu Phó luôn rồi. 

  

Này là… mấy nhánh á? 

Có mà Dung Tự gửi hết hoa hồng trong nhà hoa tới thì có. 

Châu Phó đóng cửa lại, anh ta không tình nguyện đưa tấm thiệp dính đầy mùi nước hoa cho Lộ Thức Thanh.

“Dung Tự gửi đó.” 

Lộ Thức Thanh ngơ ngác cầm lấy, mở ra xem.

[To: My heart is like the golden casket of thy kiss.] 

(Trái tim anh như chiếc tráp vàng chứa đựng những nụ hôn của em)

— Là một câu trong tập thơ.

Lộ Thức Thanh: “...” 

Mặt Lộ Thức Thanh đỏ hết cả lên.

Chữ viết tay đẹp đẽ tiêu sái, nhất là kế bên chữ kiss còn vẽ một trái tim lòe loẹt như đang nhấn mạnh vậy. 

Dù chẳng được phép theo đuổi Lộ Thức Thanh đi nữa thì da mặt Dung Tự cũng đủ dày để hôm sau tặng hoa đến. Táo bạo lại nồng cháy tỏ bày tình yêu, hắn chỉ hận không thể nói cho toàn bộ người trên thế gian này hay, rằng mình đang theo đuổi Lộ Thức Thanh. 

Lộ Thức Thanh nắm lấy tấm thiệp, đôi mắt như bị gai hồng đâm xốn xang, cậu có chút không dám nhìn sang. 

Tạ Hành Lan liếc thấy câu thơ trên tấm thiệp thì hai mắt đã u ám triệt để.

Dung Tự... 

Châu Phó trộm nhìn vẻ mặt Lộ Thức Thanh, thấy cậu lăn tăn nhưng vẫn không vứt tấm thiệp đi mới ướm hỏi. 

“Thức Thanh, số hoa hồng này… muốn vứt không?”

Lộ Thức Thanh “hở” một tiếng, cậu dè dặt nhìn mấy bó hồng chất thành đống nơi huyền quan, nhất thời chẳng hạ được quyết tâm.

Cậu chưa từng được người ta theo đuổi, cảm thấy thật mới mẻ, lại thêm niềm vui thầm kín khi cuối cùng Dung Tự cũng gửi tin cho mình lan tràn khắp cõi lòng. Thứ cảm xúc ấy đang giằng co với nỗi sợ một mối quan hệ thân mật theo bản năng. Còn chưa có kết quả thì Tạ Hành Lan đã quyết định thay cậu: “Nếu đã không thích thì cứ vứt đi.”

Lộ Thức Thanh giật thót. 

Châu Phó chần chừ: “Vậy anh… vứt nhé”

Hai ngón tay cầm tấm thiệp của Lộ Thức Thanh kẹp chặt, hình như có thứ cảm xúc nào đó trong lồng ngực sắp bật khỏi cổ họng. Cậu thuận theo lòng mình giữ hoa lại.

Với Lộ Thức Thanh mà nói, Dung Tự theo đuổi mình là chuyện quá đỗi khác thường. Lộ Thức Thanh vốn đã rối rắm đau hết cả đầu, có cố thế nào cũng không thuyết phục mình tiếp nhận cho được. Ấy thế mà tâm lý bị chiếm cứ bởi sự hiện diện của Dung Tự lại quá đỗi ỷ lại và thân quen, trong một chốc lại không thể nào chối từ. 

Cậu đã quen không có chủ kiến, nhất là mấy lúc rối rắm lại càng mong có người thay mình quyết định. 

Giờ có hai người mạnh mẽ nhất ngay trước mặt là Châu Phó và Tạ Hành Lan, nếu là trước kia thì Lộ Thức Thanh đã ngoan ngoãn làm đà điểu, để mặc người vứt hoa hồng đi…

Cảm xúc còn chiếm cứ, xé rách lồng ngực khó chịu tới mức làm cậu không thở nổi, con tim nện như trống.

Đột nhiên.

“Đừng… đừng vứt.”

Châu Phó vừa định ra huyền quan sững lại đó, anh ta ngoái đầu lại nhìn cậu.

Ý lạnh trong đôi mắt Tạ Hành Lan ngày một đậm. 

Mang tai Lộ Thức Thanh đỏ bừng, nói xong câu “đừng vứt” nọ như thể đã rút sạch dũng khí của cậu vậy. Trông Lộ Thức Thanh như rõ biết mình đã làm sai còn cứng đầu giải thích, chẳng dám ngẩng lên. Cậu lắp ba lắp bắp như tiếng muỗi vo ve: “Vứt thì… đáng, đáng… khục! Đáng tiếc.”

Tạ Hành Lan lơ đễnh rút tấm thiệp ra khỏi tay Lộ Thức Thanh, hắn lạnh lùng nhìn câu thơ tình nọ, giọng điệu hững hờ.

“Em thích anh ta à?”

Lộ Thức Thanh vô thức lắc đầu.

Tạ Hành Lan còn ngỡ là phủ nhận thì đã nghe Lộ Thức Thanh khô khốc nói: “Tôi… tôi không biết.”

Không biết sao?

Tạ Hành Lan khép năm ngón tay lại, hắn vò mạnh tấm thiệp làm nó nhăn nhúm thành một cục rồi lại đổi câu hỏi.

“Em thích con trai à?” 

Lộ Thức Thanh khẽ giật mình.

Hai ngày này lòng cậu rối rắm hoang mang lắm, nếu không phải Tạ Hành Lan hỏi thì cậu đã quên bén vấn đề này.

    

Cậu thích… con trai à?

Khi Dung Tự đè lên người mình, cưỡng ép đỡ cằm hôn mình, cả người Lộ Thức Thanh khẽ run lên, con tim đập thật nhanh, quên cả việc hít thở, cậu cảm giác được rõ ràng hết thảy những điều Dung Tự đang làm. 

Hơi thở bỏng cháy, thân thể nặng nề, bàn tay vuốt ve thật mờ ám bên hông, nụ hôn mãnh liệt…

Nhưng chỉ có kinh hãi cùng không dám tin. 

Chứ chưa từng cảm thấy ghê tởm.

    

Cậu mở to mắt, lâm vào trầm tư như thầm thừa nhận.

Tạ Hành Lan gần như không thở được, hắn giật mình nhìn Lộ Thức Thanh, bàn tay siết chặt tấm thiệp trong vô thức. Hắn siết mạnh lắm, khớp xương trắng bệch cả. 

Phòng khách lặng ngắt như tờ. 

Châu Phó nhạy bén nhận ra bầu không khí khác lạ thì vội cứu vớt: “Thức Thanh, hồi nãy chuyển phát nhanh có gửi kèm bình giữ nhiệt, hình như là Dung Tự tiện thể gửi qua cháo luôn đó, buổi sáng cậu ăn không được mấy miếng, hay ăn thêm ít đi.” 

Trước đó suy nghĩ của Lộ Thức Thanh rối tung rối mù như cuộn len vò, nhưng rốt cuộc cái suy nghĩ “thích con trai” có vẻ rất khó tìm thấy đầu mối ấy rốt cuộc cũng đã có thể sắp xếp lại từng chút một. 

Lộ Thức Thanh lơ đễnh gật đầu, ngồi xuống bàn ăn cháo. 

Lúc này, tin nhắn của Dung Tự lại tới. 

[AAAAA: Sao rồi, có thích không?]

Lộ Thức Thanh ôm di động thừ người ra đó, rốt cuộc cũng gõ mấy chữ.

[Cyan: Sao anh lại gửi hoa hồng tới, không phải tôi đã nói là không được theo đuổi tôi rồi sao?]

Dung Tự hiếm thấy được lần gửi tin nhắn thoại sang. 

   

Lộ Thức Thanh cứ có cảm giác chột dạ như đi ăn trộm trước mặt Châu Phó với Tạ Hành Lan ấy. Cậu nghiêng đầu nhìn hai người đó đang nói chuyện, thấy họ không nhìn mình mới rón rén bấm vào tin nhắn thoại rồi kề loa sát bên tai. 

Giọng nói lẫn ý cười của Dung Tự vang lên. 

“Lộ lão sư nói cái gì thế? Tôi theo đuổi em bao giờ? Tôi ghi hình tiết mục xong rồi về nhà thì đã là 3 4 giờ, lại đích thân cắt 4 5 tiếng mới bao gói hoa hồng thật đẹp để gửi sang chỉ vì muốn tặng hoa hồng cho em mà thôi, không hề pha tạp bất kỳ ham muốn riêng tư nào hết.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh không muốn nói chuyện với hắn nữa nhưng vẫn không cầm lòng đặng, lại gửi thêm tin.

[Cyan: Vậy còn câu thơ tình trên tấm thiệp thì sao!]

Dung Tự kinh ngạc: “Ngại quá trời ạ tôi chỉ có bằng tốt nghiệp nhà trẻ thôi, biết mỗi a b c d e f, không có học tiếng Anh. Không ngờ đó lại là thơ tình đấy? Có ý gì thế Lộ lão sư, em nói tôi nghe được không?”

Lộ Thức Thanh; “...”

Lộ Thức Thanh qua lại cùng Dung Tự đã lâu, không bùng nổ trong im lặng thì cũng phải biến thái trong lặng im. Cậu trừng mắt nhìn tin nhắn thoại hồi lâu, lần đầu tiên trong đời cậu cũng đáp trả lại bằng tin nhắn thoại.

“Ý là “khoét con tim tôi đi đổi lấy hộp vàng”.”

Dung Tự bị sặc, hắn lại hỏi: “Vậy còn “ca i sờ sờ” đằng sau là ý gì?”

Lộ Thức Thanh: “À ý là khuyên người ta từ bỏ đi.”

Dung Tự: “...” 

—“My heart is like the golden casket of the kiss”, said the sunset cloud to the sun (Đám mây hoàng hôn nói với ánh mặt trời: Trái tim anh như chiếc tráp vàng chứa đựng những nụ hôn của em.) là câu thơ (196) tập thơ “Bầy chim lạc” của TagoreCa i sờ sờ: K I S S