Đừng Có Học Hư

Chương 87




Chương 87: Tiếp xúc thân mậtKhông khí mờ ám cảnh tượng kiều diễm thâm tình nhìn nhau.

Hai ngày sau, phòng khách bắt đầu sửa chữa trang trí lại.

Lộ Thức Thanh thu dọn đồ đạc rồi vào ở phòng ngủ phụ lầu một nhà Dung Tự.

Trước kia không sống cùng, Dung Tự đâu biết Lộ thiếu gia cầu kỳ đến thế, đến cả quần áo mặc trong nửa tháng thôi cũng qua lại lấy hết bốn năm bận, càng khỏi nói đến mấy món vụn vặt. 

Dung Tự khoanh tay đứng tựa khung cửa nhìn Lộ Thức Thanh thu dọn, hắn muốn giúp lại ngại Lộ Thức Thanh tái phát chứng cuồng sạch sẽ: “Còn chuyển món nào nữa không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu.

Phòng ngủ vốn gọn gàng của Dung Tự được bày trí một hồi thì biến đổi đi nhiều, mỗi một góc đều là hơi thở và phong cách của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh để đồ dùng hàng ngày với hương xông trợ giấc lên tủ đầu giường rồi lấy mấy chai nước hoa còn chưa khui ra khỏi hộp đưa cho Dung Tự.

Dung Tự cầm lấy nhìn thử, là “Burn”.

“Bên nhãn hàng hay gửi nước hoa cho tôi.” Lộ Thức Thanh nói, “Anh thích thì lấy dùng đi.”

Dung Tự “ừm” một tiếng, ngón tay thon dài giơ ra cầm lọ thủy tinh đẹp đẽ xoay nhưng không nói gì.

Hắn thích là thích nước hoa à?

Bảo sao Đậu Trạc nói gu tặng quà của Lộ Thức Thanh là trai thẳng vung tiền.

Đậu Trạc không ở lại vịnh Tinh Thần, Dung Tự chỉ đành lên mạng cầu cứu. 

Ba người lập nhóm, Dung Tự gửi tin vào đấy hỏi: [Được rồi, Thức Thanh vào ở rồi, bước tiếp theo tôi phải làm gì đây?]

[Đậu Trạc: Nước gần đài cao trông trăng sớm mà, cố tình “lơ đễnh” tiếp xúc tứ chi để thăm dò ông làm được nhỉ? Nhưng mà ráng đừng xài mấy chiêu ông học trong phim, dầu mỡ lắm, tôi sợ Thức Thanh bị ông đổ dầu lại chạy mất.]

[Tu: Xấu mới dầu, đẹp trai như tôi thì là mị lực.]

[Đậu Trạc: Ọe.]

[Tu: @Trình Bát Chiêu Nhất Chiêu thấy sao nè?]

[Trình Bát Chiêu: …]

[Trình Bát Chiêu: Hình như Lộ lão sư không chịu được người ta kể mấy chuyện bi thảm.]

[Tu: Kể thế nào?]

[Trình Bát Chiêu: Lúc trước tôi luôn có cảm giác Lộ lão sư thần tượng tôi chỉ vì thấy tôi thảm quá nhọ quá. Cậu ấy thiện lương, tội nghiệp mấy người nhỏ bé yếu ớt theo bản năng, nghe thấy chuyện bi thảm không chịu được thì lại rục rịch muốn chở che. Mấy năm trước tôi bị người ta bắt nạt suốt nên cậu ấy tặng tài nguyên cho tôi mãi, đại ngôn nè, còn giúp tôi dẹp yên công ty quản lý hút máu…]

Dung Tự siết di động, lại muốn ghen.

Lộ Thức Thanh đối xử tốt với Trình Nhất Chiêu ghê. 

[Trình Bát Chiêu: … Tôi thấy lúc trước Dung lão sư với Lộ lão sư ở chung nhau thì hình như là Dung lão sư nắm thế chủ đạo, chăm sóc lo lắng cho cậu ấy.]

[Tu: Ý là cậu muốn tôi vờ yếu ớt để thu hút ham muốn chở che của Thức Thanh à?]

    

[Trình Bát Chiêu: Là vậy]

Dung Tự như có điều suy tư.

Cách này mới mẻ hay ho hơn “thăm dò” đại pháp cũ xì của Đậu Trạc nhiều. 

[Tu: Không hổ là Trình lão sư, hôm khác mời cậu ăn bữa ra trò.]

[Trình Bát Chiêu: Khách sáo rồi khách sáo rồi! Không cần đâu thật đấy!!!]

Đậu Trạc không từ bỏ: [Tiếp xúc tứ chi đại pháp của tôi không phải có ích hơn à?]

Dung Tự đáp: [Tôi sợ khống chế không tốt đổ dầu làm Thức Thanh chạy mất.]

Đậu Trạc: “...” 

Không phải mới bảo mình có mị lực sao?

Dung Tự làm việc mau gọn, một khi đã quyết định phương án thì sẽ lập tức chấp hành, ăn trưa xong thì hỏi Lộ Thức Thanh. 

“Buổi tối đi xem phim không?” 

Lộ Thức Thanh đang lóng ngóng rửa bát, nước rửa bát trơn quá, cậu tuột tay làm mảnh vỡ văng đầy sàn.

Dung Tự chậc một tiếng, hắn đi tới kéo tay Lộ Thức Thanh toan cúi người nhặt mảnh vỡ ra: “Đã bảo em đừng làm rồi, để đó tôi làm là được.” 

Lộ Thức Thanh nhỏ giọng hỏi: “Bát đĩa này đắt lắm phải không?” 

Chưa bao giờ thấy kiểu hoa văn này trên thị trường cà. 

“Đắt muốn chết luôn.” Dung Tự xử lý đơn giản, “Sản xuất thời Càn Long, bát lá sen Doraemon hoa văn côn trùng bông hoa lá hẹ men sứ xanh đó, quý báu vô giá luôn.” 

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh không nhịn được, cậu mím môi cười, cuối cùng cũng không nghĩ tới chuyện giúp làm việc nhà bù nữa mà ngoan ngoãn rửa tay đứng đó nhìn Dung Tự làm. Cậu nói tiếp đề tài khi nãy. 

“Xem phim gì thế?” 

Dung Tự thả bát vào bồn, gọi người chiều đến dọn dẹp quét tước lầu một.

Hắn lau tay đi ra phòng khách, đưa di động cho Lộ Thức Thanh xem lịch chiếu.

“Hình như dạo này có phim kinh dị mới ra rạp, kích thích lắm.” 

Lộ Thức Thanh gãi mu bàn tay, cậu tới gần xem thử.

    

Phong cách của poster quỷ dị vô cùng, vừa nhìn là biết loại kinh dị công kích tinh thần. 

Lộ Thức Thanh lưỡng lự: “Anh muốn xem phim này à?”

Không phải Dung Tự có hơi sợ xem phim kinh dị sao?

“Tôi xem điểm đánh giá khá cao đấy, này, em nói dạo này không có phim rạp gì hay để xem, chắc do tôi không quay đó.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Có phải ảo giác của mình không nhỉ, hình như Dung Tự càng ngày càng tự luyến.

Còn rất… dễ thương nữa. 

Lộ Thức Thanh cong đôi mắt: “Được đó, vậy tôi mời anh xem phim.”

Dung Tự nói được. 

    

Kế hoạch đã thông qua.

Lộ Thức Thanh lấy điện thoại sắp xếp bao rạp, tay vẫn gãi gãi mu bàn tay suốt, có vẻ ngứa lắm.

    

Dung Tự nhạy bén nhận ra, hắn cau mày lại gần xem thử thì phát hiện mu bàn tay và đầu ngón tay đều bắt đầu nổi mẩn đỏ, hình như là dị ứng với dung dịch nước tẩy rửa.

Lộ Thức Thanh mất tự nhiên rút tay lại: “Không sao, rửa tay thêm là được rồi.”

Dung Tự chẳng nói gì, hắn vào kho lấy hòm thuốc nhỏ, tìm thuốc bôi dị ứng rồi lấy tăm bông, nắm cổ tay Lộ Thức Thanh lại, bôi thuốc giúp cậu.

    

Lòng bàn tay to lớn của Dung Tự nắm hờ cổ tay Lộ Thức Thanh, bụng ngón tay đè lên phía trong cổ tay. Hơi nóng hóa thành từng luồng điện tê dại lan tràn lên theo cánh tay Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh bất giác đỏ ửng mang tai.

Dung Tự tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu xong thì cúi đầu thổi mu bàn tay cho khô thuốc bôi theo thói quen: “Khoan hãy chơi điện thoại, hơ tay một lúc đi.” 

Lộ Thức Thanh bừng tỉnh, cuống quýt gật đầu.

“Vâng ạ.” 

May mà Lộ Thức Thanh không đụng nước rửa chén quá nhiều, bôi thuốc xong, chưa đến một giờ đã không còn thấy ngứa.

Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi tối rạp phim ở trung tâm thương mại sẽ rất đông người thành ra hai người chọn bao rạp suất trước bữa ăn hai giờ, đợi xem xong thì vừa đúng giờ cơm.

Hai người lái xe đến rạp.

Trước lúc tới, Dung Tự đã xem đánh giá, hắn phát hiện ra hình như bộ phim này còn ghê rợn hơn “Hung linh” của Trình Nhất Chiêu. Vừa ngồi xuống cảm thụ bầu không khí bao rạp xong là Dung Tự đã bắt đầu muốn đánh trống lui quân. 

    

Cơ mà nghĩ lại thì tình cảm thế này mới chân thật.

Hắn quyết định sẽ phát huy trình độ ảnh đế của bản thân, diễn ra cảnh nhỏ bé yếu ớt đặc sắc tuyệt vời. 

Chỉ là phim bắt đầu chiếu thì cốt truyện không đúng lắm. 

    

Bộ phim có tên “Lồng chim”, ban đầu hắn còn cho là liên quan chuyện ma chuyện quỷ, nhưng phát triển cùng với mở đầu bình đạm làm hắn cứ có cảm giác dưới mặt nước tĩnh lặng là sóng cả sắp lật trời.

Vai chính là một đứa trẻ - đứa trẻ bơ vơ ba mẹ đi làm ăn xa. Tình cờ nó chạy nhầm vào nhà hoang cổ xưa chơi trốn tìm nên bị lệ quỷ hiến tế đoạt xác.

Kể cả cảnh lệ quỷ đoạt xác cũng quay thật bình đạm, không hề có cảnh máu me làm người ta giật thót như “Hung linh”. Dù Dung thủy đế có diễn xuất xịn sò hơn đi nữa thì cũng chẳng cách nào thi triển, hắn chỉ có thể ngồi đấy chau mày.

Nửa giờ đầu yên bình muốn chết, Dung Tự sắp ngủ gục tới nơi luôn rồi thì Lộ Thức Thanh lại bất chợt dựa vào gần hắn, ngón tay thon dài vô thức kéo tay áo hắn.

Dung Tự sửng sốt.

Cốt truyện có đáng sợ đâu.

Song Lộ Thức Thanh lại nắm chặt tay áo của Dung Tự, bờ môi mím chặt. 

Giờ là cảnh vai chính chơi trốn tìm nấp vào trong lồng sắt.

Dung Tự hơi giật mình. Hắn nhớ ra lúc Lộ Thức Thanh chịu kích thích cũng chui vào không gian kín như tủ quần áo để trốn tránh. Tuy hắn chưa từng hỏi đến song cũng đoán được chắc chắn có liên quan đến ba mẹ cậu.

Có thể ép đứa trẻ chui vào tủ quần áo trốn thì không gì ngoài cãi vã hoặc bạo lực gia đình.

Nhìn dáng vẻ mặt mày tái nhợt của Lộ Thức Thanh, Dung Tự bắt đầu hối hận, chỉ vì ham muốn cá nhân mình mà gọi em ấy đi xem phim kinh dị thế này…

Hắn trở tay nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của cậu: “Hay không xem nữa nhé?” 

Lộ Thức Thanh tập trung tinh thần dán mắt lên màn ảnh nên không nghe rõ hắn nói gì, cậu mờ mịt nhìn sang: “Gì cơ?” 

Dung Tự hơi nghiêng người tới, gần như là áp vào bên mặt cậu, hắn lặp lại lần nữa. 

“Nếu sợ thì không xem nữa nhé.” 

Khả năng tiếp thu phim rác của Lộ Thức Thanh rất mạnh, huống chi mới xem có phân nửa, đầu phim đều đang dẫn dắt dàn trải, sắp đền phần giải đáp bí ẩn rồi, sao tự nhiên lại không xem nữa chứ.

    

Không phải phim kinh dị cần cảm giác sợ hãi sao?

Lộ Thức Thanh rất ngạc nhiên. Cậu nghiêng đầu muốn hỏi Dung Tự gì đấy nhưng hai người lại gần nhau quá đỗi, vì động tác nghiêng ấy mà gò má cậu vô ý phớt qua bờ môi chưa kịp tránh của Dung Tự, như chuồn chuồn giỡn nước vậy. 

Bất thình lình đến nỗi còn không thể xem là một nụ hôn mà hai người đều sửng sốt. 

Bộ phim trên màn ảnh cuối cùng cũng đi tới phần bật mí, vai chính gào những tiếng thét thảm thiết, cuối cùng hóa lệ quỷ vặn vẹo dữ dằn, bắt đầu hù dọa khán giả.

… Rất nhiều bình luận đều nói nửa đầu phim phần đều bình đạm để khán giả dần thích ứng với tiết tấu dẫn tới cảnh hù dọa thình lình nhảy ra càng thêm đáng sợ nhờ sự trợ giúp của vẻ bình lặng, rất nhiều người đều sợ tới mức bật dậy. 

Nhưng hai người bao rạp lúc này đây không ai nhìn màn hình, cứ nhìn nhau trong ngẩn ngơ. 

    

Sau 10 giây, cuối cùng Dung Tự cũng là người phản ứng lại trước, gần như là giật về chỗ ngồi. Hắn nắm bỏng rang nhét đại nhét đùa vào miệng, nhìn màn hình lom lom. Dung Tự lấy tôn nghiêm của ảnh đế ra cược hòng tạo ra ra bầu không khí như lúc bình thường, đọc thoại như khúc cây không tí cảm xúc.

“Vai chính giỏi phết, cắn ba mẹ từng cái từng cái nuốt hết, hiếu tử đương thời đó.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh cũng dời tầm mắt, cậu “hở” một tiếng, khô khốc nói: “Là, là vậy.”

Sau khi giao lưu đơn giản xong, hai người ngậm miệng lại ngay. Mắt cứ nhìn đắm đuối vào màn hình cứ như sinh ra hứng cảm cực lớn với cảnh vai chính chém giết máu me tứ phương vậy, bắt đầu nghiên cứu mỗi một chi tiết.

Rõ ràng Lộ Thức Thanh rất có hứng thú với phần sau của phim, nhưng rồi nụ hôn ban nãy khiến con tim cậu như mớ bòng bong. 

[Vai chính tính mạng như chỉ mành treo chuông, kêu gào thảm thiết, BGM căng thẳng kích thích.]

Lộ Thức Thanh lơ đễnh nghĩ, hình như Dung Tự có hơi lạ, chỉ vô ý chạm phải mà thôi, sao hắn lại phản ứng dữ dội như thất thân thế này?

Hình như hắn cứ sờ bờ môi tới giờ.

Là chê… chê mình bẩn à?

[Lệ quỷ rít gào, cảnh tượng khủng khiếp tanh tưởi…]

Không đúng. 

Hình như tính hướng của Dung Tự là nam, hắn lại không thích mình, đột nhiên hôn như vậy thì chắc chắn là khó chịu rồi.

Nghe đâu hắn quay phim chưa bao giờ nhận cảnh thân mật, ắt là bài xích hôn hít hay tiếp xúc tay chân gì đó với diễn viên khác đây mà.

    

[Vai chính trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng diệt trừ sạch sẽ lệ quỷ trong cơ thể. Hắn đau đớn khóc ròng quỳ trước mộ cha mẹ mình, chân thành rơi lệ, BGM lay động lòng người…]

Lộ Thức Thanh rầu rĩ âu sầu bắt đầu cắn móng tay, khóe mắt khẽ liếc nhìn.

Toi ròi.

Dung Tự nhăn tít mày, đến phim cũng không xem đã bắt đầu nghịch di động.

Hắn sẽ không ngó lơ mình luôn đấy chứ.

Dung Tự bình thản như nước sâu, bấm vào nhóm wechat có ghi chú “Tổ chức lắm mưu nhiều kế”. 

[Tu: Giang hồ cứu gấp! Mới nãy vô ý đột ngột tiếp xúc thân mật, hình như Thức Thanh không hề bài xích.]

[Đậu Trạc: Tiếp xúc thân mật cỡ nào? Ông cố ý kabedon thì không tính.]

[Tu: Đã nói là vô ý mà, ông kệ đi, dù sao cũng giữa nắm tay với hôn.]

[Đậu Trạc: …]

[Tu: Tôi lợi dụng diễn xuất tuyệt hảo của mình để hóa giải bối rối thật mượt, tiếp theo phải làm gì đây?]

    

[Đậu Trạc: Thăm dò.]

[Tu: …………….]

Thăm dò thăm dò, sao lại là thăm dò nữa.

Đậu Trạc quay phim thần tượng máu chó mãi, kinh nghiệm nằm hết ở chỗ thăm dò rồi chứ gì.

Dung Tự là dân giỏi giao tiếp xã hội tràn đầy tự tin hàng thật giá thật, nếu là trước kia hắn đã chạy ra nói thẳng rồi. Nhưng lật xe nhiều lần liên tục như vậy, giờ hắn như chim sợ cành cong, thực hành tới bước nào cũng phải kiếm “Tổ chức lắm mưu nhiều kế” để thương lượng.

Bó tay bó chân, hận không chịu được.

[Tu: @Trình Bát Chiêu Nhất Chiêu có cao kiến gì không?]

Trình Nhất Chiêu nhìn di động trên tay bằng đôi mắt cá chết, trên mặt cu cậu viết đầy nhóc hàng chữ “có thôi không hả! Sao lại tìm bé nữa á á á”. Cu cậu thật sự không muốn dây vào chuyện Dung Tự theo đuổi Lộ Thức Thanh đâu mà!

Tha cho bé được không?

[Trình Bát Chiêu: Dung lão sư nói tiếp xúc thân mật là thân mật cỡ nào?]

[Tu: Thì là bầu không khí rất mờ ám, phim kinh dị đang cảnh giết người nên có xíu xíu ánh sáng màu hồng. Bóng sáng mỹ miều như thể bong bóng màu hồng đang bay lên ấy. Hai người bọn tôi gần nhau lắm, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt, hình ảnh kiều diễm thâm tình trao cho, bóng người chầm chậm nhích đến gần nhau như trong phim hoạt hình…]

Trình Bát Chiêu: “...” 

Á á á á á tôi chết cho rồi!

Dung lão sư không làm biên kịch uổng ghê đấy!

Đậu Trạc đáp rất thẳng thắn: [Ọe.]

Trình Nhất Chiêu đang đau khổ nghĩ coi phải qua loa thế nào để thoát khỏi cái xưng hô “quân sư” thì di động vang lên, lại có tin nhắn tới.

[Ngôi sao may mắn: Nhất Chiêu có thời gian không?]

Trình Nhất Chiêu lập tức nhảy như điên tới như chú cún.

[Trình Bát Chiêu: Tôi nè tôi nè tôi nè!!! Có thời gian! Có chuyện gì có thể cống hiến sức mình cho Lộ lão sư thế? (Gấu nhỏ mắt sáng lấp lánh.jpg)]

[Ngôi sao may mắn: Tôi hỏi cái này, nếu mà vô ý tiếp xúc thân mật với một người bạn tính hướng là nam, sau đó anh ấy có phản ứng khác thường thì có phải cho thấy anh ấy đang bài xích tôi không?]

Trình Nhất Chiêu: “... …” 

Trình Nhất Chiêu nuốt ngụm nước bọt, nhọc nhằn gõ ra mấy chữ. 

[Trình Nhất Chiêu: … Thân mật cỡ nào?]

[Ngôi sao may mắn: À, thì chạm cái đơn giản thôi, không thân mật bao nhiêu hết.]

Trình Nhất Chiêu: “...”

Dung lão sư có nói thế đâu! 

—Nước gần đài cao trông trăng sớm: Ưu thế về cự ly, ở gần sẽ được hưởng điều tốt nhất trước người khác