Đừng Có Học Hư

Chương 84




Chương 84: Thích khôngDụ dỗ là thủ đoạn của con công đực xòe đuôi.

Dung Tự thản nhiên ngồi đó để mặc Đậu Trạc cười cho đã.

Con người Đậu Trạc dù độc mồm, song khi có chuyện thì y lại thật sự có thể phân tích ra. Huống chi lần này y có được cái lợi: “Niềm vui” - Nửa đêm cười tỉnh ngủ. Sau đó y bắt đầu bày mưu vạch kế cho Dung Tự.

“Bạn bè xưng tụng tôi là chuyên gia phân tích tình yêu, “nhà thảo luận” level quân sư, đáng ra ông nên tin tôi ngay từ đầu.”

Dung Tự cười như không cười: “Phân tích giỏi thế sao chưa thấy ông yêu đương bao giờ vậy?” 

Lâu rồi Đậu Trạc chưa được vui như vậy, nụ cười trên mặt còn chưa tan, y lười nhác nói: “Quân sư ai lại lên chiến trường bao giờ?”

Dung Tự trợn trắng: “Vậy mời Đậu quân sư phân tích thử cho tôi xem bước tiếp theo phải làm thế nào đi?”

Đậu Trạc suy ngẫm bằng lý thuyết suông: “Ông thích Thức Thanh thật à?” 

Dung Tự u ám: “Tối qua mà không có Châu Phó ở đấy thì tôi tỏ tình luôn rồi.”

“Anh Châu sao à?”

“Anh ta canh bé con, tôi sợ tôi mà tỏ tình là anh ta sẽ nhào lên cắn tôi.” 

Đậu Trạc: “...”

Nghĩ kỹ thì tuýp người hờn trời dỗi đất lực sát thương cực mạnh gặp ai cắn người đó như Châu Phó thì cũng không phải là không thể. 

“Thật ra thì chặt bỏ dẹp sạch sẽ cái chứng tự luyến siêu cấp vớ vẩn của ông thì sót lại chỉ còn thân cây…” Đậu Trạc phân tích, “—Đó chính là ông yêu thầm Thức Thanh, chỉ xem kết luận này thôi thì dễ xử lý hẳn.”

Dung Tự gật đầu. 

Đậu Trạc đĩnh đạc nói. 

“Muốn giai đoạn yêu thầm trong tình yêu mà có tiến triển thì đòi hỏi ông phải thể hiện trước mặt, thầm ám chỉ. Ví dụ như mượn sở thích chung tạo cơ hội tiếp cận, trước mặt người khác thì thể hiện sự đặc biệt dành cho người đó, để trong lòng người đó dần hiện lên suy nghĩ “hóa ra anh ấy thích mình”.” 

“Đợi đến sau khi ông chắc chắn cậu ấy đã nhận được ám hiệu thì bắt đầu tiến thêm một bước, đổi từ ám hiệu sang chỉ rõ, xem xem cậu ấy trốn tránh hay tiếp nhận.”

    

“Nếu cậu ấy không có biểu hiện bài xích thì ông có thể tìm cơ hội tỏ tình, thường thì bách phát bách trúng.”

Dung Tự nghe mà khẽ nhướng mi: “Ông cũng hiểu nhiều phết?”

Đậu Trạc đội ổ gà trên đầu, khiêm tốn gật đầu kiểu quý tộc: “Quá khen, dù sao thì mớ phim thần tượng máu chó cũng không phải chỉ quay chơi.” 

    

Dung Tự không có kinh nghiệm theo đuổi người khác nhưng chốc chốc lại ghen tị.

Học một khóa ở chỗ Đậu quân sư xong, hắn quay về phòng ngủ chính, ra chiều suy ngẫm xem làm sao để theo đuổi Lộ Thức Thanh trong tiếng cười nhạo mình lần thứ hai của Đậu Trạc.

Điện thoại để ở đầu giường sáng lên.

Dung Tự bấm vào, là Lộ Thức Thanh nhắn.

[Cyan: Bên anh xảy ra chuyện gì rồi? Tôi nghe có tiếng động lớn ghê.]

[AAAAA: Ồn quá làm em tỉnh giấc à? Cách âm kém vậy?]

[Cyan: Không có, hệ thống sưởi dưới sàn nóng quá nên tôi hé cửa sổ.]

[AAAAA: Nhanh ngủ đi, sáng mai dậy qua đây uống canh gà.]

[Cyan: Ừa ừa! Ngủ ngon.]

Dung Tự nằm trên giường, hắn lướt lên xem nhật ký trò chuyện của hai người. Không bao lâu sau, hắn đột nhiên ngồi dậy, cau mày nói khẽ: “Không thể nào, thế này mà bảo không thích mình sao?” 

Từng chữ từng dòng đều chất chứa tình yêu. 

Trai thẳng sao lại có phong cách này chứ nhỉ.

Dung Tự xem lâu ơi là lâu, sau đó hắn nhanh chóng nhặt lại sự tự tin rồi chạy bịch bịch sang phòng ngủ phụ, gõ cửa rầm rầm.

    

Đậu Trạc cười tỉnh cả người, giờ còn chưa ngủ, y biếng nhác: “Có việc khởi tấu.”

Dung Tự mở cửa ra, chìa nhật ký trò chuyện cho y xem: “Đậu quân sư, ông coi thử nhật ký trò chuyện của bọn tôi rồi phân tích lần nữa xem. Sao tôi cứ thấy em ấy thích tôi mà chính em ấy còn không biết thế.”

Đậu Trạc: “...”

Đậu Trạc cười như không cười: “Giống kiểu ông bắt đầu thích người ta mà không biết, cứ gân cổ bảo người ta yêu thầm mình ấy à?” 

Dung Tự: “...” 

Dung Tự: “Ngủ ngon.” 

Đậu Trạc tung ra lời độc địa xong thì thỏa mãn đi ngủ.

Dung Tự chưa bao giờ lật xe quy mô lớn thế này. Khoảng cách từ “Lộ Thức Thanh thầm yêu mình, tỏ tình không có gì khó hết” tới “Không ngờ cậu ấy chỉ thích mình như một thần tượng” quá lớn, tông vào hắn khiến lục phủ ngũ tạng đều đau âm ỉ. 

    

Nội thương nghiêm trọng.

Dung Tự trằn trọc nằm trên giường, trừng mắt tới hôm sau.

***

Lộ Thức Thanh không hề biết ở cách vách, Dung Tự đã trải qua bao biến động tâm lý hết sức phức tạp. Cậu khoan thai ngủ một giấc ngon lành, còn cố ý đặt báo thức lúc 7 giờ rưỡi để sang nhà Dung Tự ăn như bao lần. 

Lộ Thức Thanh tắm rửa xong, đang định ra ngoài thì nghe có tiếng chuông cổng.

Mở camera giám sát nối với chuông cửa lên xem thử, không ngờ lại là Trình Nhất Chiêu.

Lộ Thức Thanh đần mặt. 

Yến Thành đã là mùa đông, sáng sớm nhiệt độ dưới 0. Mấy ngày nay còn thổi gió yêu tà, Trình Nhất Chiêu mặc áo phao run bần bật đứng ấn chuông ngoài cổng, cậu ta lạnh đến mức nhảy tưng tưng.

Lộ Thức Thanh vội mở cổng cho người vào.

Mặt Trình Nhất Chiêu đỏ lựng vì cái lạnh, bước vào còn chưa kịp thở đã run cầm cập chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành nha Lộ lão sư.”

Lộ Thức Thanh lấy giày đi trong nhà cho cậu ta: “Sao cậu tới sớm vậy?” 

Đêm qua hai người hẹn xong thì Lộ Thức Thanh đã gửi định vị cho cậu ta, chỉ nói khi nào rảnh thì tới chứ không nói giờ giấc cố định.

Trình Nhất Chiêu đổi giày, cậu ta cười hềnh hệch: “Giờ tôi tôi có thời gian… Lộ lão sư ăn sáng chưa?”

Lộ Thức Thanh dẫn cậu ta vào đi tới ngồi xuống sô pha ở phòng khách, có hệ thống sưởi dưới sàn xông một lát, cuối cùng cậu ta mới hết run.

“Vẫn chưa ăn.”

“Vậy thì tốt.” Trình Nhất Chiêu “ha” một tiếng rồi kéo dây kéo áo phao ra, để lộ túi đồ ăn sáng, bên trong có bánh bao và sữa đậu nành, “Tôi mua dọc đường đó, còn nóng nè.” 

Lộ Thức Thanh: “...”

Thế rốt cuộc sao nhét vào lòng mà không đổ hay thế. 

Bữa sáng còn cố ý lấy giấy gói, không đổ giọt nào hết. Trình Nhất Chiêu hớn hở bày bữa sáng lên bàn trà. 

Lộ Thức Thanh chần chừ một chốc rồi cũng không làm mất hứng, cậu ngồi vào bàn chuẩn bị ăn. 

Cậu vừa định lấy di động nhắn tin bảo với Dung Tự mình không sang uống canh gà nữa thì ngoài cửa có tiếng bấm mật mã.

Lộ Thức Thanh giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra, để lộ một gương mặt quen thuộc. 

Bình thường Dung Tự tới nhà ngồi chơi toàn mặc đồ ở nhà, vậy mà hôm nay hắn lại sửa soạn một phen: Giày da quần dài âu phục, áo khoác len cashmere đi đường cuốn theo gió, rất tiêu sái, rất có phong độ.

Dung Tự ưu nhã xách theo bình giữ nhiệt, thuần thục thay giày, vừa thay vừa nói: “Quỷ chết đói đầu thai họ Đậu kia uống một hơi hết sạch canh gà, không dễ gì tôi mới giành được một bát từ cái tàu há mồm ấy, đem qua trước cho em một bát…” 

Vừa dứt lời thì mắt to trừng mắt nhỏ với Trình Nhất Chiêu đang ngồi trên sô pha uống sữa đậu nành.

Lộ Thức Thanh cũng đang ôm bánh bao gặm, cậu thừ ra nhìn Dung Tự, khó nhọc nuốt trọng miếng bánh bao mình còn chưa nhai, hầu kết trượt lên xuống mấy cái. 

Cậu lại có ảo giác mình lén ăn vụng sau lưng Dung Tự. 

Chột dạ ghê. 

Vẻ mặt vốn dĩ ôn hòa của Dung Tự biến chất trong tích tắc. Tuy rằng ngũ quan vẫn mang theo ý cười nhưng trong đôi mắt đào hoa ấy toàn là vẻ cảnh giác cùng xa cách. Hắn lạnh lùng nhìn Trình Nhất Chiêu: “Trình lão sư cũng ở đây à.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Trình Nhất Chiêu không dám uống sữa đậu nành, cậu chàng vội đứng lên, trúc trắc hô: “Dung lão sư… buổi sáng tốt lành.”

Dung Tự nở nụ cười hiền lành với cậu chàng rồi đi tới.

Hắn đã ăn vận như con công xòe đuôi rồi, mỗi một biểu cảm một động tác hắn đều tập luyện trước, cố gắng thể hiện sự quyến rũ hấp dẫn cộng với “nam sắc” để dụ dỗ người. 

Giờ thấy Trình Nhất Chiêu thì hay rồi, “dụ dỗ” biến thành “sát khí” ngay và luôn. 

    

Dung Tự cóc để ý gì mà điệu bộ, gì mà vẻ mặt. Hắn trực tiếp mạnh bạo đi tới, đặt bình giữ nhiệt màu lam “cốp” xuống bàn rồi cười tít mắt: “Trình lão sư cũng uống bát canh gà đi.”

Trình Nhất Chiêu lắc đầu như trống bỏi: “Không, không không cần, tôi uống sữa đậu nành là được rồi.”

Dung Tự cười: “Đừng khách sáo thế, bạn của Lộ lão sư cũng chính là bạn của tôi.”

Tối qua Lộ Thức Thanh bị lộ clone, lòng hãy ôm nỗi áy náy với Dung Tự, cậu dè dặt nhìn hắn: “... Tôi, tôi muốn uống.” 

Dung Tự nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh bạc.

Không phải em gặm bánh bao gặm sung sướng lắm sao? Tôi còn tưởng em quên mất canh gà tôi nấu rồi đó.

Chỉ là nghĩ xong thì Dung Tự chợt giật mình, hơi hơi tỉnh lại.

Không đúng nha, mình tới theo đuổi Lộ Thức Thanh mà, sao lại bắt đầu ghen lung tung rồi.

Trình Nhất Chiêu làm gì có sức uy hiếp kia chứ.

Tâm tư Dung Tự nảy chín mười số chỉ trong một giây, hắn nhanh chóng dẹp cơn ghen không cần thiết, tiếp tục thực thi “Kế sách dụ dỗ” của mình: Động tác ưu nhã lại nhẹ nhàng khoan thai múc đầy bát canh gà cho Lộ Thức Thanh. 

Hình như hắn đang khoe mùi nước hoa mới xịt, sau khi cởi áo khoác dài ra thì làm như vô ý nương theo động tác đưa bát canh để dựa gần Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh: “...”

Chóp mũi Lộ Thức Thanh toàn là mùi canh gà, làm gì phát giác ra hắn đã đổi nước hoa đâu. 

Dung Tự hậm hực ngồi lại. 

Ban đầu Trình Nhất Chiêu còn định ở chỗ Ngôi sao may mắn một ngày rồi dọn dẹp chuẩn bị cuốn gói về quê. Không ngờ lần gặp mặt cuối cùng này cũng xui rủi đụng phải Đại Ma Vương cho được. 

Chỉ uống có nửa ly đậu nành thôi mà Trình Nhất Chiêu đã thấy ăn không tiêu. 

Thật mong có thể lặng thầm chui vào cái khe trốn đi.

Có vẻ Dung Tự không hề cảm thấy mình ngồi đây làm cho cả hai đều mất tự nhiên, thậm chí hắn còn hỏi Trình Nhất Chiêu bằng giọng hòa ái dễ gần: “Hôm nay có việc gì mà Trình lão sư lại tới tìm Thức Thanh thế?” 

Trình Nhất Chiêu nghẹn lời, lúng túng nhìn sang Lộ Thức Thanh. 

Ai biết gì đâu, là Lộ lão sư kêu mình sang chơi mà. 

Lộ Thức Thanh định gặp mặt khuyên Trình Nhất Chiêu, nhưng giờ Dung Tự ở đây nhìn vậy, tự nhiên cậu có cảm giác  múa rìu qua mắt thợ đầy xấu hổ. Lộ Thức Thanh lúng đặt bát xuống: “Tôi… tôi, thì phim của Nhất Chiêu sắp lên sóng rồi, anh Châu copy hết cho tôi, nên muốn kêu Nhất Chiêu sang xem thành phẩm.” 

Dung Tự híp mắt.

Trình Nhất Chiêu đã kẹp đuôi rúc sang một bên, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để khỏi bị Dung Tự cắn. Nghe tới đây, cậu chàng thảng thốt, “oái” một tiếng, không dám tin: “Phim của tôi sắp lên sóng hả?! Thật không thật không anh Châu nói hả?!”

Lộ Thức Thanh gật đầu: “Hình như thế.”

Trình Nhất Chiêu phấn khởi như chú chó được thả xích thì cái đuôi xoay mòng móng như phong hỏa luân: “Phim của tôi phim của tôi!”

Chỉ là sau cơn kích động, cậu ta mới ý thức được “đầu sỏ tội ác” Đại Ma Vương báo hại bộ phim suýt chôn luôn đang ngồi cạnh mình, đang cười như không cười, đang nhìn mình. Trình Nhất Chiêu lập tức thấy rén, cậu ta gục đầu, không dám oai oái nữa.

Dung Tự không hề coi Trình Nhất Chiêu là tình địch: Suy cho cùng Lộ Thức Thanh sợ giao tiếp xã hội như vậy, dù có trui rèn mình thành dân giỏi giao tế thì cũng sẽ không thấy cậu trai bộp chộp thấy gì cũng gào có gì hấp dẫn.

Người đàn ông trầm ổn tự tin mới có thể hấp dẫn bé đáng thương.

“Xem chung đi, đông người vui hơn.” Dung Tự đưa ra đề nghị bằng giọng điệu dịu dàng tùy ý, “Vừa khéo Đậu Trạc cũng ở nhà tôi, hay để kêu cậu ta sang xem chung nhé.” 

Trình Nhất Chiêu xịt keo khắp mặt.

Một ảnh đế một đỉnh lưu thêm cả Lộ Thức Thanh team thiên phú diễn xuất bùng nổ… cùng xem phim của mình.  

    

Còn không phải hành hình công khai à? 

Trình Nhất Chiêu cuống cuồng định từ chối.

Dung Tự lại chẳng đợi cậu ta mở lời đã cười nói: “Tôi vẫn luôn muốn thử xem hiệu quả phòng chiếu phim nhà Thức Thanh như thế nào. Ài, có phải xêm xêm với rạp phim không?” 

… Vứt thẳng cái vấn đề “Hay thôi xem phim chung đi” sang một bên.

Lộ Thức Thanh rất dễ bị Dung Tự kéo theo, cậu nghiêm túc nghĩ: “Là Tạ Hành Lan lắp đó, hình như hiệu quả không tệ đâu.” 

Dung Tự thuần thục chuẩn bị ghen tuông, nhưng hắn nhanh chóng phanh gấp, ép mình ổn định lại, duy trì nụ cười lịch sự.

“Được, phải xem cho biết.” 

Dăm ba câu Dung Tự đã quyết định xong chuyện xem phim với nhau.

Trình Nhất Chiêu đần thối mặt.

Cậu chàng còn tưởng mình đã dạn lắm rồi, không ngờ đóa hóa giao tế trong truyền thuyết của giới giải trí trình độ còn cao hơn, hoàn toàn không để lại cho cậu con đường sống. 

Nửa giờ sau, bốn người ngồi thành hàng trong phòng chiếu phim xem phim do Trình Nhất Chiêu diễn.

Kịch bản của phim quả thật không tệ, Hứa Tri Minh coi như uổng công diễn nam một. May mà lúc biên tập đã xóa đi không ít đất diễn của gã, trái lại cốt truyện liên quan Trình Nhất Chiêu chỗ nào cũng là cảnh đắt giá thấy rõ. 

Đoàn phim cũng không sợ fans Hứa Tri Minh mắng nữa. Dù sao gã cũng đã bị ông trùm trong giới giải trí chỉnh mất tăm hơi, sau này cũng sẽ không còn cơ hội hợp tác. 

So với việc bộ phim bị chôn không được lên sóng thì không bằng xóa xóa rồi lén lút phát sóng, ít ra còn thu được vốn.

Bốn người ngồi trên ghế tựa mềm mại, Lộ Thức Thanh Dung Tự ngồi giữa, Trình Nhất Chiêu với Đậu Trạc ngồi hai bên.

Trình Nhất Chiêu cứ có cảm giác kinh khủng của học sinh yếu kém khi được ba đứa học giỏi kèm cặp, cậu chàng xấu hổ muốn moi đất, thấy mình giờ như ngồi bàn chông ấy, chỉ hận không thể co giò chạy biến. 

Chỉ là xem một hồi, khóe mắt liếc nhìn thấy vẻ mặt của Lộ Thức Thanh thì cậu ta thoáng giật mình. 

Từ bé, Lộ Thức Thanh đã xem phim rất công bằng, ấy là vì Giang Nhất Mạn. Lớn lên rồi, khả năng tiếp thu cốt truyện của cậu rất mạnh, dù cho phim rác hay phim đỉnh cấp thì cậu đều nhìn thấy chỗ hay.

Tuy phim có Hứa Tri Minh làm người ta ghét, nhưng may là trừ nhân phẩm thì diễn xuất của gã cũng coi như đáng xem, có thể hòa cảm xúc của mình vào đó.

    

Hễ xem phim là Lộ Thức Thanh sẽ rất dễ chìm đắm vào đó, hai mắt cứ dán vào màn hình. Có đôi khi nhân vật của Trình Nhất Chiêu gặp nguy hiểm, cậu sẽ vô thức quơ quào chụp tay vịn mà lay, giống như đang giục nhân vật “chạy mau chạy mau” vậy.

Trình Nhất Chiêu chưa bao giờ thấy người ta xem phim của mình lại gần tới vậy, cậu ta sửng sốt hồi lâu. 

Hình như Lộ Thức Thanh thích cậu ta quay phim thật.

Không phải bố thí vì “trông cậu ta đáng thương” như mình vẫn hằng tưởng.

Con tim Trình Nhất Chiêu nóng lên, gương mặt cũng đỏ theo. Cậu chàng nhịn không được mới liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt thật đẹp của Lộ Thức Thanh.

Nhưng mà mới liếc được có tẹo, tầm mắt đã giao nhau với ánh mắt của Dung Tự ngồi bên tay phải của Lộ Thức Thanh.

Dung Tự chăm chú nhìn cu cậu bằng ánh mắt u ám.

Trình Nhất Chiêu: “...”

Sơ suất rồi.

Vừa khéo đã xem xong tập 1, Lộ Thức Thanh chưa đã cơn ghiền bèn bấm sang tập 2, cậu còn không quên mục đích của mình là khuyên nhủ Trình Nhất Chiêu: “Kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ rất nhiều, tiếp tục đóng phim nữa chắc chắn sẽ hot. Cậu chỉ thiếu chút may mắn mà thôi, ekip chế tác “Ba đồng tiền” rất ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.” 

Trình Nhất Chiêu lúng túng: “Có thật không?”

Lộ Thức Thanh: “Ừa ừa!”

Dung Tự lại không nhịn được uống một lu giấm.

Đậu Trạc thấy hết biểu cảm của ba người, y lười nhác lấy di động gửi tin.

[Đậu Trạc: Giấm ngon không?]

Di động của Dung Tự rung lên, hắn cụp mắt liếc nhìn rồi giơ ngón tay gõ chữ: [Ngon.]

    

Đậu Trạc: “...”

[Đậu Trạc: Ông không nghe ra là Thức Thanh đang giúp thánh nhọ này nhặt lại niềm tin tiếp tục đóng phim à? Với cả cậu ấy thật sự rất thích bộ phim này. Ông đã mở lòng từ bi tha cho Hứa Tri Minh một đường để bộ phim này được lên sóng, sao giờ lại bắt đầu gãy gánh rồi?]

Dung Tự cau mày: [Tôi cũng không rõ, có thể là ham muốn chiếm hữu fan của idol, không muốn em ấy trèo tường trước mặt tôi nhỉ?]

[Đậu Trạc: Thế ông muốn có fan hay muốn có bạn trai đây?]

[Tu: Tôi muốn tất.]

[Đậu Trạc: … …]

Tuy là Dung Tự cứng miệng nhưng hắn cũng biết Đậu Trạc nói đúng. 

Nhiệm vụ cấp bách hiện tại vẫn là “bạn trai”.

    

Phút thứ 10 của tập 2 có cảnh đắt giá của Trình Nhất Chiêu, Lộ Thức Thanh xem phim mà kích động vỗ tay vịn, đang lúc định khen Trình Nhất Chiêu thì Dung Tự ngồi cạnh chợt nghiêng đầu. 

“Cảnh này của Trình lão sư quá xuất sắc rồi, treo dây cáp cao thế mà không dùng thế thân à? Cừ thật.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Hai người họ gặp ảo thính sao?!

Đối mặt với ánh mắt công nhận và ý cười đong đầy của Dung Tự, Trình Nhất Chiêu bất giác run rẩy. 

Có hơi sợ.

Lúc Đại Ma Vương trừng mình vẫn tự nhiên hơn. 

Dung Tự đang cố tìm chung đề tài và sở thích với Lộ Thức Thanh, thấy Lộ Thức Thanh thích xem bộ phim này lẫn Trình Nhất Chiêu nên hắn mới ngả người, khen ngợi bên tai Lộ Thức Thanh mãi không ngớt.

Khen tới nỗi Trình Nhất Chiêu sắp khóc tới nơi luôn rồi. 

… Đúng là Dung Tự khen rất chân thành, không bơm chút nước nào, gặp cảnh Trình Nhất Chiêu diễn có vấn đề còn khéo léo nhắc nhở. Cơ mà Trình Nhất Chiêu cứ thấy hai người không hợp bát tự thật, khen thôi đã làm cậu ta ngồi đó bất an, sượng trân xấu hổ không chịu được. 

Còn không bằng chửi cậu ta một trận cho rồi!

Trái lại Lộ Thức Thanh rất vui: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy xử lý màn này rất hay… ừ ừ! Lời thoại cũng rất tốt, chỗ này là Nhất Chiêu tự chỉnh sửa phải không? Giỏi lắm.” 

Trình Nhất Chiêu bình thản nhắm mắt xuôi tay. 

Vẫn là Ngôi sao may mắn khen làm cậu ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

Đậu Trạc nhìn ba người họ tương tác, hài tới nỗi y phải nhịn cười mãi. 

Còn không thơm hơn xem phim sao?

Ba phần tư số người có thái độ khác lạ, chỉ mỗi Lộ Thức Thanh là nghiêm túc vui vẻ xem hết 3 4 tập phim. 

Buổi trưa thì Lộ Thức Thanh định bụng giữ Trình Nhất Chiêu lại ăn bữa cơm, cơ mà cậu chàng bị Đại Ma Vương khen tới kinh hoảng, còn ở lại nữa chắn phun u hồn ra mất, chỉ đành vội khước từ: “Tôi, tôi đi về còn có việc.”

Lộ Thức Thanh do dự hỏi: “Vậy cậu… còn lui giới không?” 

    

Vành mắt của Trình Nhất Chiêu đỏ hết cả rồi, cậu chàng lắc đầu: “Tôi sẽ quay phim thật tốt, cám ơn Lộ lão sư.” 

Mấy năm trước kéo mình một tay, giờ lại không để bụng hiềm khích cũ mà giúp mình lấy lại niềm tin.

Chắc tất cả sự may mắn của cậu chàng đã dùng hết trên người Lộ Thức Thanh rồi.

Lộ Thức Thanh thở phào: “Cần tôi đưa cậu về nhà không?” 

Dung Tự vốn đã khen Trình Nhất Chiêu cả sáng, khen cho cậu chàng tiếp tục, giờ nghe Lộ Thức Thanh nói vậy thì lập tức bảo vệ “ghế phó lái” của mình, cứ nhìn Trình Nhất Chiêu chòng chọc. 

Trình Nhất Chiêu run rẩy, bị người ta trừng mắt lại còn thở phào. 

Còn may, vẫn là ánh mắt như bị người ta giựt vợ của Dung lão sư bình thường hơn.

“Không cần đâu, tôi ra cửa gọi xe về là được rồi.” Trình Nhất Chiêu rất biết nhìn.

Lộ Thức Thanh cũng không khách sáo với cậu ta nữa: “Ừ, tới nhà thì báo tôi.”

Dung Tự chợt lên tiếng: “Trình lão sư nè, thêm wechat đi, về sau tiện liên lạc.” 

Trình Nhất Chiêu: “...”

Hở?

Hai người họ có gì đâu mà liên với lạc.

Nhưng Dung Tự đã chủ động đề nghị như vậy thì Trình Nhất Chiêu cũng không tiện từ chối. Cậu ta lấy di động quét mã QR của hắn. Trông cậu rặt vẽ khiêm tốn tôn kính tiền bối: “Vậy tôi về trước đây.”

    

… Sau đó vừa ra khỏi cửa, Trình Nhất Chiêu lén lút sửa ghi chú “Tu” sang “Đại Ma Vương”.

Mỗi lần Đại Ma Vương gặp mình thì đều y chang muốn ăn thịt người vậy. Trình Nhất Chiêu không biết mình đắc tội người ta chỗ nào nữa, chỉ đành quy hết cho “bát tự không hợp”.

Về sau vẫn nên ít liên lạc thôi.

    

Sau khi Đại Ma Vương đồng ý lời mời kết bạn thì thong thả lượn vào nấu bữa trưa.

Đậu Trạc hết nhịn được mới hỏi hắn: “Ông rảnh quá không gì làm mà thêm Trình Nhất Chiêu vào làm chi hả? Ông đừng làm ra mấy chuyện ngu si như là uy hiếp người ta đó.” 

    

“Ông nghĩ tôi thành cái gì đấy?” Dung Tự liếc y, “Cậu ta sợ tôi thế lại tránh né trước mặt tôi mãi, tám phần mười là đã biết chuyện tôi thích Thức Thanh rồi.”

“Ồ.” Đậu Trạc tiếp tục phản đối ý kiến, “Có khi nào do ông dữ quá không? Hoặc thằng nhỏ vốn đã khờ, chỉ thuần túy sợ ông thế thôi?”

Dung Tự lười nhác gửi tin cho Trình Bát Chiêu: [Hi~o(* ̄▽ ̄*)ブ.]

“Sợ tôi làm gì? Tôi cũng có ăn thịt người đâu? Nhìn cậu ta cũng khá thông minh, cũng có mắt nhìn.” Dung Tự thản nhiên, “Với cả mấy năm trước cậu ta đã biết Thức Thanh rồi, có thể sẽ biết không ít chuyện của Thức Thanh, tôi kết nạp cậu ta vào làm quân sư, giúp tôi bày mưu vạch kế.”

Đậu Trạc: “...” 

Được thôi. 

    

Chỉ cần Dung Tự khôi phục lại vẻ tự tin, đừng lên cơn điên như hôm qua nữa là được rồi.

Ăn trưa xong, Lộ Thức Thanh lại bận đu phim tiếp.

Dung Tự ngăn cậu lại, ho húng hắng, cố duy trì dáng vẻ phong độ ngời ngời. Hắn gác khuỷu tay lên tủ giày chỗ huyền quan, cố ý đè giọng mình xuống khiến cho giọng nói mang theo vẻ thu hút. 

“Thức Thanh, mai có thời gian không?” 

Đậu Trạc: “...” 

Suýt nữa đã mù luôn hai mắt, y vội lấy nước ngọt cút đi xem TV. 

Lộ Thức Thanh không hề phát hiện ra Dung chim công đang xòe đuôi, cậu lắc đầu: “Mai tôi phải về nhà họ Tạ mừng thọ ông cụ Tạ, muộn lắm mới về.” 

“Ồ.” Dung Tự lại thay đổi tư thế quyến rũ khác, cố ý thử đưa tay đã dặm lại nước hoa ướm vào cạnh Lộ Thức Thanh, “Vậy ngày mốt thì sao?” 

Chóp mũi của cậu khẽ nhích, hàm hồ đáp: “Ngày mốt thì có.”

Dung Tự cười híp mắt: “Được, vậy ngày mốt tôi dẫn em ra ngoài đi chơi.” 

Lộ Thức Thanh vẫn luôn theo Dung Tự chạy khắp nơi, cậu cũng không hỏi hắn chuẩn bị đi đâu, chỉ gật đầu tin tưởng: “Vâng ạ.”  

Ở nơi Lộ Thức Thanh không nhìn thấy, bàn tay Dung Tự lại phe phẩy như đang quạt, hắn đang muốn phất mùi nước hoa tới trước mặt Lộ Thức Thanh.

Tiếc là mị nhãn vứt cho đứa mù. Dung Tự ngả ngớn đã quen nên Lộ Thức Thanh hoàn hoàn không nhận ra mấy cử chỉ quyến rũ ấy còn có âm mưu khác, chỉ cho là hắn lại lên cơn. Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn đổi giày đi ra ngoài.

Dung Tự: “...”

Dung Tự căm hận buông tay.

Đậu Trạc: “Phụt.”

Dung Tự lạnh lùng ngoảnh lại.

Đậu Trạc chăm chú nhìn TV, che giấu chính mình: “Há há há cái quảng cáo này thoại hài ghê.” 

Dung Tự vẫn chưa chịu thôi, thấy Lộ Thức Thanh đã đi tới cổng, hắn vội sải đôi chân dài đuổi theo.

“Thức Thanh.”

Lộ Thức Thanh ngoái lại: “Hở?” 

Chót lưỡi nghẹn lại, đầu óc nảy số vù vù, cuối cùng Dung Tự cũng tìm ra lý trấu: “Hoa hồng trong nhà kính của tôi sắp nở rồi, có muốn ngắm không?”

Lộ Thức Thanh “oa” lên, kích động nói: “Nhanh vậy á, được á!”

Dung Tự dẫn Lộ Thức Thanh đi tới nhà kính. 

Nhiệt độ giảm xuống, hoa hồng đỏng đảnh quý giá khó chăm. Dung Tự cố ý lắp thiết bị ổn định nhiệt độ, vừa vào nhà kính thì thấy ấm áp như xuân về, xung quanh đều là hương hoa hồng thoang thoảng.

Dung Tự thích những đóa hoa có màu sắc tươi mới mọc đầy ắp, đưa mắt khắp, trên các kệ hoa đều là hoa hồng đỏ nở rộ, làm người ta thấy đẹp mắt vui lòng giữa mùa đông buốt giá. 

Lộ Thức Thanh nhìn những bông hoa hồng rực rỡ, đôi mắt khẽ cong lên: “Đúng là nở rồi… Khó chăm lắm nhỉ?”

“Cũng được.” Dung Tự thản nhiên, “Nếu em thích thì tôi tặng hết cho em.”

Lộ Thức Thanh đần mặt, cứ cảm thấy câu này quai quái sao ấy. 

Cơ mà hắn hay nói thế lắm, cậu cũng chỉ coi như Dung Tự chiều fan thôi, không dấu vết vểnh khóe môi lên cười: “Đợi ngắm hòm hòm rồi tặng tôi một nhành là được.” 

Dung Tự dò thử lại trúng khoảng không, hắn thở dài bất đắc dĩ. 

Lộ Thức Thanh hớn hở nhìn hoa hồng khắp nhà kính, ngay cả cảm giác không vui vì ngày mai phải đến nhà họ Tạ cũng chuyển biến tốt hơn.

Cậu yêu thích nhìn mãi không rời mắt, lúc xoay người định nói với Dung Tự thì bả vai vô ý chạm vào kệ hoa bên cạnh, chậu hoa hồng đặt ở tầng cao như lắc lư mấy cái rồi rơi xuống đất.

Con ngươi của Dung Tự khẽ khuếch trương, hắn không nghĩ ngợi gì đã sải bước tới kéo Lộ Thức Thanh ra. 

Bên tai vang lên tiếng chậu hoa nặng nề đập xuống đất. Trước mắt Lộ Thức Thanh xoay mòng mòng, cơ thể loạng choạng ngã ập tới, lao vào cái ôm thân thuộc.

Lộ Thức Thanh chợt hoảng hốt.

Hình như Dung Tự đã sợ điếng người, con tim trong lồng ngực đập nhanh không thôi. Hắn đè hai tay lên vai Lộ Thức Thanh, nhìn trên dưới một lượt, giọng điệu khẩn trương: “Có bị thương không?”

Lộ Thức Thanh ngơ ngác lắc đầu. 

Chậu hoa đó không xa cậu lắm nhưng cũng chỉ bị nhành hoa sượt qua lưng dưới, không hề đau.

Dung Tự nghĩ lại mà kinh hãi, hốt hoảng nhìn khắp người Lộ Thức Thanh xem có bị thương không.

Lộ Thức Thanh mờ mịt nhìn Dung Tự hiếm khi hoảng loạn như vậy, cậu chợt hỏi hắn.

“Dung Tự, anh đổi nước hoa sao?” 

Dung Tự khựng lại.

Lộ Thức Thanh đã nhận ra Dung Tự đổi nước hoa từ sớm. 

Mùi hương lúc trước quá đỗi rêu rao, được nhiệt độ cơ thể hun thành mùi riêng biệt. Hình như Dung Tự chỉ yêu mùi hương khiến cho Lộ Thức Thanh vừa ngửi thấy là đã nghĩ ngay tới hắn, con tim bất giác đập nhanh, sắp trở thành phản xạ có điều kiện mất rồi.

Nhưng hôm nay Dung Tự lại đổi thành mùi khác, như mùi mộc hương lạnh lẽo sau khi cháy bừng. 

Quen lắm, nhưng lại chẳng nhớ ra mình đã từng ngửi thấy ở đâu cả.

Lộ Thức Thanh lục lọi trong đầu mình, tìm xem đó là loại nước hoa nào suốt, mãi đến khi cậu vô ý chạm vào cái ôm ấm áp của Dung Tự khi nãy thì đầu óc mới chợt lóe lên rồi đột nhiên bỗng nhớ ra.

… Là mùi “Burn” mình đại diện năm trước. 

Lộ Thức Thanh lại vô thức ngửi, phát hiện ra đúng thế thật.

Dung Tự rảnh quá đổi nước hoa làm gì?

Dung Tự còn đang đỡ vai Lộ Thức Thanh, hắn cụp mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ấy là cảm giác xâm lược làm người khó thở bao trùm lấy Lộ Thức Thanh mà chính hắn cũng chẳng hay.

Lộ Thức Thanh bỗng thấy sợ theo bản năng, cậu lúng túng định lùi về sau.

Dung Tự hơi khom người, hắn chăm chú bình tĩnh nhìn vào đôi mắt còn đang kinh hoảng của Lộ Thức Thanh trong gian phòng nở đầy hoa hồng. Dường như như thế là hắn có thể trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt trong veo xinh đẹp ấy.

    

Vào giây phút ấy, thậm chí Lộ Thức Thanh còn sinh ra cảm giác sợ hãi vì sắp bị Dung Tự nuốt chửng. 

Cả người Dung Tự là cảm giác áp bức dọa người, hắn như con mãnh thú vận sức chờ phát động, chỉ nháy mắt thôi là có thể nhào tới cắn xé cổ của con mồi.

Trong trận giằng co không tiếng động ấy, đôi mắt Dung Tự khẽ cong lên, tạo thành một độ cong toát ra vẻ ấm áp. Hắn mỉm cười, cảm giác áp bức hùng hổ dọa người ấy chợt hóa thành sự ôn thuần giả dối của loài dã thú bị thu phục, cam tâm tình nguyện giấu đi nanh vuốt của mình.

Mê người lại nguy hiểm.

Dung Tự dịu dàng hỏi một câu.

“Thích không?”

Lộ Thức Thanh bất giác thấy cổ họng mình khô rát, mãi lát sau cậu mới lúng túng gật đầu: “Thi… thích.” 

Dung Tự nhướng mày, hắn đưa tay tới dò thử.

Lộ Thức Thanh lại nín thở theo bản năng. 

Vào lúc cậu ngỡ Dung Tự sắp sờ mặt mình thì người đàn ông cao ráo ỷ vào ưu thế chiều cao đó lại khẽ dùng ngón tay sờ vào bông hoa hồng nhô ra sau tai cậu. 

Dường như con tim Lộ Thức Thanh rung động thật nhanh cùng một nhịp với nhành hoa nọ.

Dung Tự chậm rãi nở nụ cười, giọng hắn trầm thấp như đang thì thầm lời âu yếm vậy.

“... Tôi cũng thích lắm.”