Đừng Có Học Hư

Chương 80




Tôi phải từ chối Dung Tự bao gồm các sản phẩm ăn theo và người thật.

Dù cho màn bình luận truy vấn thế nào thì Dung Tự vẫn không hé lộ nội dung lén lút nói với nhau. 

Đậu Trạc sắp trợn mắt trắng dã.

Không bao lâu sau thì tới cảnh của Triệu Trầm Tầm.

Dung Tự còn đang thấy chán muốn chết lập tức lấy lại tinh thần, thiếu điều dán luôn hai mắt lên màn hình, không bỏ sót bất kỳ hình ảnh nào.

Lộ Thức Thanh có hơi mất tự nhiên, nhưng khi diễn thì tín niệm cảm lại có dư. Lúc xem phim, cậu tách mình khỏi vai diễn, vẫn có thể xem tiếp được.

Cơ mà có cái gương mặt không có cảm xúc gì của cậu, dù có xấu hổ thì khán giả cũng chẳng nhìn ra được.

Huống chi khán giả đều dán mắt vào người Dung Tự.

[Ha ha ha ha ha Triệu Trầm Tầm vừa xuất hiện là Dung Tự ngồi thẳng lên ngay.]

    

[Đó là cơm tró mà tao được ăn sao! Tự nhiên không làm bộ chút nào, thậm chí tao còn thấy hai người họ diễn ra bản sắc, không phải cố ý đẩy CP.]

[Hình như Đậu Trạc ngồi kế bên trợn trắng rồi kìa ha ha ha ha]

[Đậu lão sư anh bình tĩnh đi! Đừng quên hình tượng nho nhã nhặn của mình thế chứ!]

[Biểu cảm của Đậu Trạc khéo vỡi, chắc chắn biết ẩn tình bên trong! Đậu lão sư anh mau nói nhỏ cho tụi em nghe đi, tụi em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu.]

Đậu Trạc: “...” 

Y cố gắng duy trì biểu cảm, định bụng cứu Dung Tự màn này, tránh cho khán giả phát giác ra gì đó.

“Dung lão sư thấy tôi diễn thế nào?”

Dung Tự cả kinh: “Cảnh này có cả ông luôn hả? ...Shh, có thiệt ta ơi, tốt, diễn tốt lắm.”

Đậu Trạc: “...”

Y ăn no quá đây mà!

Màn bình luận: 

[Ha ha ha ha ha ha Đậu lão sư câm nín.jpg]

[Trong mắt Dung Tự chỉ có mỗi Lộ Thức Thanh, ai hít được rồi! Tui hít được nè… (Bình thản nhắm mắt xuôi tay)]

[Đậu Trạc với Mục Bạch Ái y chang hai cái bóng đèn cỡ bự. Biểu cảm lúc hai người họ chơi game lật xe ban ngày cũng không mắc cười bằng giờ ha ha ha ha].

Lộ Thức Thanh nhìn đủ thứ lời bậy bạ trên màn bình luận thì hơi ngại, cậu cầm nĩa xiên miếng củ sen nhồi nếp lên ăn.

Dung Tự rút đĩa giấy đặt bánh kem đưa vào tay cậu trôi chảy như đã làm cả trăm ngàn lần, còn thuận thể nói: “Đừng để rơi lên người.” 

Lộ Thức Thanh: “Ò.” 

Bình thường lúc ở chung thì cơ bản là hai người đều tương tác kiểu ấy, đã quen lắm rồi. Cơ mà khán giả xem thì lại có cảm giác nước đường trong củ sen nhồi nếp trên tay Lộ Thức Thanh nhỏ ngay vào miệng mình, ngọt ngấy cơ.

[Dù có thiên vương lão tử tới thì bọn họ cũng là một đôi!]

[Đoàn phim cố gắng đẩy CP anh em dữ vậy luôn?]

[Chắc không đâu, Dung Tự quay phim nhiều năm vậy, đó giờ toàn từ chối đẩy CP chứ nói chi CP đồng tính, CP anh em. Mấy năm trước không phải có diễn viên nam sáp vô hắn bán hủ, lúc đó còn bị hắn đâm chọt phải rút à.]Bán hủ: Cố ý tung hint CP cùng giới, cố tỏ vẻ mờ ám làm người khác hiểu nhầm

[Đúng đúng đúng, lúc đó Dung Tự còn thề thốt, nói phim hay thì chắc chắn sẽ có người xem, tuyệt đối không đi bài CP để tuyên truyền phim.]

[Vậy giờ Dung Tự tự vả mặt mình đúng không, bắt đầu chạy bài hay là bày tỏ tấm chân tình đó?]

Dung Tự lười nhác dựa bên sô pha xem phim. 

Lộ Thức Thanh thật sự rất thích xem Dung Tự đóng phim, thay đổi trạng thái cực kỳ rõ ràng. 

… Mỗi lần Triệu Trác xuất hiện là hai mắt cậu sáng rỡ, háo hức nhìn màn hình. Song hễ nhìn tới người khác là lại khôi phục như bình thường, dù ánh mắt vẫn nghiêm túc nhưng lại thiếu đi vẻ nóng cháy và phấn chấn. 

Khán giả sắp bị trạng thái của cả hai chọc cười chết luôn rồi.

Do thời gian có hạn nên 4 người cũng không thật sự xem hết 8 tập, chỉ xem hai tập đầu. Sau đó cứ chốc chốc bọn họ lại nhắc tới mấy chuyện thú vị ở đoàn phim hoặc quay cảnh này cảnh này NG bao nhiêu lần.

Trò chuyện vu vơ như vậy, buổi tối cũng sắp trôi qua.

    

Xem xong phần Triệu Trác, Lộ Thức Thanh đã bắt đầu buồn ngủ, cậu vẫn luôn cố gượng nghe bọn họ nói chuyện nhắc tới trò chơi.

Dung Tự liếc thấy hai mí mắt Lộ Thức Thanh đã đánh nhau thì từ từ đẩy nhanh sắp xếp.

Khoảng 11 giờ, cuối cùng cũng kết thúc livestream.

Muộn thế này, Đậu Trạc cũng lười về nhà, y quyết định ngủ lại nhà Dung Tự một đêm. Mục Bạch Ái còn chưa thân với Dung Tự lắm, sau khi thu dọn xong thì tạm biệt khán giả rồi theo người đại diện đi mất. 

Hôm qua Lộ Thức Thanh ngủ muộn, buổi sáng còn phải dậy sớm đi chụp ảnh định trang, bây giờ đã buồn ngủ lắm rồi, ý thức cũng dần trở nên nặng nề, một lòng một dạ chỉ nghĩ tới chuyện làm một giấc.

Dung Tự tiễn cậu ra tới cửa, hắn cười híp mắt: “Nhanh về đi, sáng mai nhớ qua ăn sáng.”

Lộ Thức Thanh chậm nửa nhịp mới gật đầu: “Vâng ạ.”

Đậu Trạc cũng vẫy tay với cậu: “Bye bye.”

Trong đầu Lộ Thức Thanh giờ có mỗi chuyện ngủ, cậu định dùng câu “Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm” để tạm biệt Đậu Trạc như thường nên khẽ gật đầu: “Bye bye, có thời gian thì cùng nhau ngủ.” 

Đậu Trạc: “...”

Dung Tự: “...”

Khán giả còn chưa out: [???]

Lộ Thức Thanh nói xong vẫn chưa ý thức được mình vừa thốt ra cái gì, cậu ngoan ngoãn đổi giày trong cái nhìn lặng lẽ của Dung Tự và Đậu Trạc

Cạch cạch.

Cửa đóng lại kéo theo làn gió hóa thành cơn xoáy nhỏ, khe khẽ thổi bay lông nhung trên đôi dép của Dung Tự. 

Quanh đó lặng ngắt như tờ.

Khán giả cũng đờ đẫn.

[Ủa khoan? Lộ Thức Thanh tỏ ra quá đỗi bình thường, trong một chốc… mị có hơi hoảng. Mới nãy cậu ý nói là “có thời gian thì cùng nhau ngủ” đúng không?]

[Hình như là vậy, tao cũng hơi khờ người rồi.]

[Có thời gian thì cùng nhau ngủ là câu đùa mới trong giới hả? Không lẽ tao rớt mạng?]

Lộ Thức Thanh làm cho toàn bộ người ở đó mờ mịt còn mình thì thong dong, về tới nhà cậu mới cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

Ăn đồ ăn vặt bên nhà Dung Tự nhiều quá, trong miệng toàn mùi khoai tây chiên, Lộ Thức Thanh ngáp một cái rồi đi đánh răng. Mới đánh được một nửa thì chợt “phụt” một cái, suýt nữa đã bị sặc chết.

Không đúng!!!

Hồi nãy mình mới nói cái gì cơ?!

Có thời gian thì cùng nhau… làm cái gì cơ?!

#Có thời gian thì cùng nhau ngủ#

Hashtag lặng lẽ nương gió đông - livestream của Dung Tự bay lên hot search.

[Ha há há há há há há há há tao cười hết 10 phút rồi đó!]

[Lúc livestream tao tưởng tao nghe tầm bậy, livestream xong tao đi coi lại, không ngờ là thiệt luôn ha ha ha ha ha ha]

[Cười khùng, đóa hoa cao lãnh khi không có ai chơi dữ vậy há há há]

[Mau nhìn biểu cảm của Dung Tự với Đậu Trạc đi, mắc cười voãi]

[Trước khi livestream, trong lòng tao, Lộ Thức Thanh có hình tượng là “đóa hoa lạnh lùng xinh đẹp, diễn xuất tốt nhưng mắt hơi kém, đi làm fan cha Dung Tự lố lăng”, giờ lại là “vô cùng ngây thơ xinh đẹp, diễn xuất tốt đáng yêu mắt lấp lánh như mà chơi dữ lắm”, á á á dễ thương chít luôn!]

[Cảm giác Lộ Thức Thanh buồn ngủ quá nhỉ chứ thật ra định nói “có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm”.]

[Buồn ngủ mụ mị nên nói bậy? Mẹ ơi càng dễ thương]

Mới đầu Châu Phó còn lo đêm nay Lộ Thức Thanh sẽ luống cuống nên cũng xem livestream, lúc sau thấy cậu tự nhiên như vậy, không có xu hướng sợ người chút nào thì thở phào nhẹ nhõm, nhảy đi tìm bạn uống rượu. 

    

Năm ngoái anh ta còn sứt đầu mẻ trán vì tính cách sợ giao tiếp của Lộ Thức Thanh, hận không thể bóp cổ bắt cậu học xã giao nhiều vào.

Quả đúng là Lộ Thức Thanh có học thật, con người cũng dần cởi mở khéo léo, giờ đã dám nhận cuộc gọi.

Ba Châu cảm thấy vui lắm, sung sướng thỏa mãn tiếp tục nốc rượu.

Mới uống được một nửa, bộ phận quan hệ công chúng bên Tinh Trần gọi điện tới.

Châu Phó nhìn vào điện thoại, thấy hot search #Danh ngôn của Lộ Thức Thanh: Có thời gian thì cùng nhau ngủ# đã vọt lên no1 hot search thì đơ mặt tát mình một bạt tay.

Uống được bao nhiêu mà giờ đã say rồi thế này? 

Còn có người cố ý cắt câu đó ra rồi đăng vào tag, fan với người qua đường thì cười như điên, còn dồn dập chạy tới bài ghim đầu weibo Lộ Thức Thanh để check in.

[Thức Thanh, có thời gian thì cùng nhau ngủ nha]

[Thức Thanh, có thời gian thì cùng nhau ngủ nha]

[…]

Nhất trí spam thành hàng ngay ngắn, nhìn thôi đã thấy đồ sộ vô cùng. 

Châu Phó sắp điên luôn rồi, anh ta gọi điện sang ngay. 

    

Thật lâu sau Lộ Thức Thanh mới bắt máy: “Alo…”

Giọng nói tội nghiệp, yếu ớt lắm thay, hình như còn lẫn cả tiếng khóc.

Nháy mắt lửa giận của Châu Phó đã tắt hơn phân nửa, anh ta thấy đau đầu vô cùng, uể oải nói: “Bé ngoan, hồi trước đúng là anh muốn cậu học cho dạn dĩ tí nhưng mà có kêu cậu học hư đâu.”

Lộ Thức Thanh: “Hức.” 

    

Châu Phó còn định gọi tới hạch tội, cơ mà Lộ Thức Thanh chỉ nói có hai chữ anh ta đã đầu hàng ngay, còn phải quay xe an ủi cậu: “À… Thật ra cũng có gì to tát đâu, fans cảm thấy vui thôi, bên quan hệ công…”

Ờm, bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Trần bị gọi dậy tăng ca lúc nửa đêm lại ngồi đó cười mãi.

Châu Phó khó nhọc nói: “Thật đó không sao hết, cậu lên weibo nick chính đăng bài, nói buồn ngủ quá nên nói nhầm, mọi người sẽ hiểu cho mà.” 

    

Lộ Thức Thanh do dự mãi, cứ rầu rĩ không vui: “Vâng ạ.” 

“Ngoan nè.” Châu Phó đau đầu, “Thật sự không có gì nghiêm trọng đâu, cậu đăng bài xong thì yên tâm ngủ đi.” 

Song anh ta nhớ tới dòng “Thức Thanh, có thời gian thì cùng nhau ngủ nha” chỉnh tề ở khu bình luận trên weibo cậu thì lại vội bổ sung: “Hay để anh vào nick cậu đăng giùm nha.”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, để em tự làm.” 

“Ừ ừ ừ, tự làm.”

    

Lộ Thức Thanh nằm trong chăn, cậu đăng nhập tài khoản chính nhưng không dám xem 99+ thông báo, bắt đầu soạn bài. 

[Lộ Thức Thanh V: Có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm.]

Sau khi đăng bài thì bình luận nhảy lên vèo vèo.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu khỏi giải thích! Mọi người hiểu mà!]

[Rồi rồi rồi vậy thì có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm sau đó lại đi ngủ chung (thẹn thùng)]

[Cục cưng, con càng giải thích càng tội nghiệp ài.]

[Cưng xỉu, đây sự đối lập giữa đóa hoa trên núi cao và vô cùng ngây thơ đấy ư?]

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh đâm đầu vô gối, quê tới nỗi chỉ hận không thể xóa tài khoản ngay. 

Gặp chuyện này, cậu giờ tỉnh như sáo, có khi xấu hổ tới mất ngủ luôn.

Chết quách cho rồi.

Ngay lúc Lộ Thức Thanh đau đớn đá chăn trên giường thì bên ngoài chợt có tiếng bấm mật mã. 

Lộ Thức Thanh còn chưa kịp phản ứng thì loáng thoáng nghe giọng Dung Tự bay tới.

“Thức Thanh, tôi vào đây.”

Lộ Thức Thanh kinh hãi ngồi dậy, cậu cuống quýt sửa sang lại mái tóc rối với áo ngủ. 

Cốc cốc.

Dung Tự gõ cửa phòng ngủ chính.

Lộ Thức Thanh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Mời vào.” 

Dung Tự đẩy cửa ra. 

    

Phòng ngủ chính chỉ bật chiếc đèn ngủ nhỏ, Lộ Thức Thanh ngồi trong đống chăn ngổn ngang, xấu hổ nhìn sang. Ánh sáng ấm áp hắt đến, trông cậu như chiếc bánh kem bí ngô để trên bàn còn đang ăn dở.

Dung Tự hơi ngẩn ra, hắn đi vào, tùy ý nói: “Thức Thanh, giờ có thời gian không, cùng nhau ngủ nha.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh bị Dung Tự nhắc lại chuyện làm đội quần ngay trước mặt, cậu không chịu được nữa, vùi đầu vào chăn, không muốn nói chuyện với Dung Tự nữa đâu. 

Dung Tự không nhịn được bật cười, hắn đi tới ngồi cạnh giường, híp mắt nói: “Chỉ là nói nhầm mà thôi, đừng để ý quá. Fans đùa mấy ngày là sẽ quên cả thôi.”

Giọng nói buồn bã của Lộ Thức Thanh vang lên trong chăn: “Ý anh là giống đùa “đệ nhất vương tử của Xuyên Thành” đó à?” 

Dung Tự: “...”

Dung Tự u ám: “Lộ lão sư, tôi tới để khuyên giải cho em đó.”

Lộ Thức Thanh bò ra khỏi chăn, cậu gục xuống dán mắt vào hoa văn trên tấm chăn, cứ không nhìn hắn đấy. 

Dung Tự hơi muốn cười, hắn chống tay nhích tới, muốn đối mặt với Lộ Thức Thanh. 

Lộ Thức Thanh lập tức nhìn ra cửa sổ.

Dung Tự cười tít mắt: “Không thèm để ý tới tôi thật luôn à?”

Lộ Thức Thanh không hé nửa lời, khóe mắt lại không kìm được liếc nhìn hắn.

Từ bé cậu đã chẳng có cơ hội giận dỗi làm nũng với người lớn trong nhà nên cơn giận cố tỏ ra chẳng kéo dài được bao lâu. Nhưng một khi chẳng có người để ý đến là cậu sẽ vô thức hoảng hốt, sợ người ta sẽ ghét mình. 

    

Dung Tự cảm giác được cậu lo được lo mất thì lộ ra tiếng cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Tôi sai rồi, Lộ lão sư người lớn không chấp nhất, tha cho tôi nhất thời nhỡ miệng lần này đi.”

Con tim treo lơ lửng của Lộ Thức Thanh lặng lẽ hạ xuống.

Thấy người cũng đã cười rồi, hắn tiếp tục cố gắng: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể khiến Lộ thiếu gia tôn kính của chúng ta hết giận tôi đây?” 

Lộ Thức Thanh nghiêng mái đầu nhìn Dung Tự, nhỏ giọng nói: “Không có giận.”

    

“Chọc cho Lộ thiếu gia tính tình thật tốt của chúng ta không thèm để ý tới ai nữa thì sao lại không giận?” Dung Tự cười hì hì vươn tay ra, nắm lấy tay Lộ Thức Thanh, áp lên mặt mình, “Hay em đánh tôi cho hả giận đi.”

Cổ tay mảnh dẻ của Lộ Thức Thanh, có bàn tay to rộng của Dung Tự thì hai ngón tay đã có thể vòng hết. Hắn nhẹ nhàng kéo như chẳng có xương, mềm mại không chịu được.

Mu bàn tay bị kéo đến, áp hờ lên má Dung Tự, mu bàn như hơi nóng gặp tuyết.

Lộ Thức Thanh bất giác rút tay về, cậu mở to mắt, mờ mịt nhìn hắn. 

    

Dung Tự nắm lấy bàn tay cậu, dưới ánh đèn tù mù, hắn ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt ấy tựa như có ánh sáng đom đóm rực rỡ.

“Lộ lão sư, đừng giận nữa có được không?”

Lộ Thức Thanh ngơ ngác thật lâu, bị ánh mắt đó của Dung Tự nhìn như vậy, không dưng hơi nóng xông lên đốt cháy đầu quả tim cậu. Ngọn lửa lan tràn đến toàn thân, thiêu cháy đầu óc cậu thành vũng hồ đặc sệt. 

    

Lộ Thức Thanh đỏ bừng mặt, cậu giãy ra muốn rút tay về nhưng tay chân chẳng có bao nhiêu sức lực, chỉ có thể lắp bắp kêu.

“Dung Dung lão sư….”

“Gọi tên tôi.” Dung Tự cười rộ, “Chúng ta cũng quen nhau lâu tới vậy rồi, gọi lão sư nghe xa lạ lắm.” 

Đầu có Lộ Thức Thanh giờ chẳng suy nghĩ được gì cả, con tim nện bình bịch: “Nhưng…”

Dung Tự khẽ cụp mắt như đang đau lòng vậy: “Em với Trình Nhất Chiêu quen nhau mới bao lâu mà đã có thể kêu người ta Nhất Chiêu nhưng lại ngại gọi tên tôi à?”

Lộ Thức Thanh bối rối, cậu cảm giác hắn nói có vẻ có lý lắm, được dẫn lối tới bước lúng túng gọi tên hắn. 

“Dung… Dung Tự.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, thanh niên mang vẻ mặt hờ hững lại xinh đẹp đầu tóc rối bù ngổn ngang gọi tên hắn với đôi mắt bối rối trống không. 

    

Vào chớp mắt đó, đồng tử trong mắt Dung Tự hơi giãn ra, hơi thở chợt trở nên dồn dập.

Lộ Thức Thanh gọi xong thì lại quên mất mình định nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. 

Dung Tự ho khan một tiếng: “Nếu đã không giận vậy ngủ đi nha, sắp 12 giờ.” 

Lộ Thức Thanh gật đầu. 

Dung Tự mà còn không đi thì khéo phải chịu cảnh mất mặt nữa, hắn lại hắng giọng, buông cổ tay Lộ Thức Thanh ra, nhìn cậu nằm vào chăn rồi hỏi: “Có cần tắt đèn cho em không?”

Lộ Thức Thanh hãy còn choáng váng: “Không cần đâu.” 

“Ờ.” Dung Tự tắt đèn, lặng lẽ lui ra ngoài. 

Sau khi ra khỏi phòng ngủ hắn mới giật mình nhận ra là Lộ Thức Thanh bảo không cần tắt đèn.

Dung Tự hơi ảo não nhưng lại không tiện quay trở về bật đèn, chỉ có thể nặng nề rời đi. 

Đậu Trạc đã tắm xong, y đang nằm trên sô pha lướt weibo, nghe Dung Tự về cũng chẳng buồn ngẩng lên.

“Sao, khoe mẽ xong chưa?” 

Dung Tự không hề nao núng đi tới ngồi cạnh Đậu Trạc, không hề nao núng lâm vào trầm tư. 

Đậu Trạc cũng lười để ý đến hắn.

    

Lúc thấy Đậu Trạc nhàn nhã bưng trà lên định uống, rốt cuộc Dung Tự cũng ấp ủ xong, hắn ném ra câu kinh hồn không ai chết là không dừng lại: “Tôi dự tính tỏ tình với Thức Thanh.”

Đậu Trạc: “...” 

Quả đúng như Dung Tự suy tính, Đậu lão sư bị sặc gần chết. 

    

“Khụ khụ khụ!” Đậu Trạc cảm thấy thằng lõi này cố ý canh lúc mình uống nước mới nói cái này. Y để ly trà xuống che miệng ho sặc sụa hồi lâu mới tức giận nói: “Chúc ông tỏ tình thất bại.” 

Dung Tự khịt mũi: “Tuyệt đối không có khả năng này.”

Đậu Trạc lấy khăn giấy lau dưới cằm, thấy Dung Tự tự tin đến vậy thì lại muốn hắn đi chết đi. Song làm bạn bè đã nhiều năm, y vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Không phải mới nãy còn bình thường à, sao tự nhiên đòi tỏ tình vậy? Không quan sát nữa à?”

Dung Tự lười nhác dựa vào sô pha: “Không quan sát nữa, giờ vừa thấy em ấy là tôi lại có cảm giác muốn kéo em ấy lại…”

Đậu Trạc bịt tai lại ngay: “Ngưng, cái này không phải thứ tôi có thể nghe nha ông câm miệng đi, đừng làm dơ tai tôi!”

“... Muốn kéo em ấy lại nhét vào túi mang đi, đến đâu cũng mang theo, một khắc cũng không rời.” Dung Tự liếc y, “Ông nghĩ đi đâu vậy hả? Xấu xa.” 

Đậu Trạc: “...”

Đậu Trạc thả tay xuống, đơ mặt “ồ” một tiếng: “Vậy ông định chừng nào thì tỏ tình? Tôi có thể đặt trước ghế VIP không?” 

Tuy Dung Tự tự luyến như vậy cũng có cái hay, đến cả chuyện người ta phải xoắn xuýt mãi mới hạ quyết tâm được như tỏ tình mà hắn vẫn có thể làm mau lẹ gọn gàng, không hề để ý đến lời chất vấn từ bên ngoài, cốt lõi tinh thần vững vàng đến Đậu Trạc cũng thấy ngưỡng mộ. 

Dung Tự ngẫm nghĩ: “Tết dương đi, lúc bước sang năm mới với nhau.” 

Đậu Trạc: “...” 

Đậu Trạc thu hồi lại lời khen khi nãy, đơ mặt nói: “Dung lão sư, giờ mới tháng 11, ông còn phải chờ thêm hơn tháng rưỡi nữa à?”

    

Dung Tự liếc y: “Ông không hiểu, Thức Thanh thích có cảm giác nghi thức.”

“Bước sang năm mới là lúc bầu không khí đẹp nhất, hơn nữa còn đúng nơi đúng chỗ, pháo hoa pháo trúc nở rộ có thể làm chứng nhân, máy bay không người lái biểu diễn hình trái tim… tất cả đều cần có thời gian.”

Chủ yếu nhất là tôi muốn tặng hoa hồng do chính tay mình trồng trong nhà kính cho em ấy. Mới đi đếm rồi, vừa khéo bao đủ 99 đóa hoa, nhưng mà phải tháng nữa mới nở.” 

Vẻ mặt của Đậu Trạc mỗi lúc một phức tạp. 

Ban đầu hắn còn định cà khịa Dung Tự, nhưng giờ nghe hắn nghiêm túc tổ chức buổi tỏ tình, y có hơi không đành. 

“Được rồi.” Đậu Trạc nói, “Tôi chúc ông tỏ tình thành công.” 

Dung Tự hài lòng gật đầu: “Xin vía của ông đó. Tỏ tình thành công tôi sẽ mời ông ăn bữa ra trò.” 

Lộ Thức Thanh cách vách còn chưa biết mình sắp được tỏ tình. Cậu trở mình trên giường, mãi không ngủ được. 

Cậu đã thôi nghĩ tới cái quần khổng lồ “có thời gian thì cùng nhau ngủ”, giờ đầu óc toàn là Dung Tự.

Trước kia cậu chưa từng suy nghĩ kĩ, mãi đến ban nãy linh quang mới chợt lóe, cậu mới muộn màng nhận ra khoảng cách giữa mình và Dung Tự hình như quá gần rồi. 

    

Có hơi vượt khỏi trình độ giữa fan và idol.

Càng nghĩ càng thấy rối, đột nhiên Lộ Thức Thanh đã không còn nhớ nỗi cuộc sống của mình trước khi gặp Dung Tự là như thế nào nữa. 

Hình như là gặp chướng ngại xã giao rất nghiêm trọng, liếc mắt một cái với người lạ thôi nhịp tim cũng có thể vọt đến 120 chứ đừng nói tới chuyện vào nhà hàng ăn lẩu, chỉ hỏi đường thôi cũng có thể khủng hoảng hết cả tuần. 

Nhưng mà giờ Dung Tự đưa cậu đi xã giao, mừng sinh nhật cậu, gọi cậu sang ăn ké bữa cơm…

Hình như cuộc đời trống rỗng đã có một Dung Tự lấp đầy.

Không dưng Lộ Thức Thanh bỗng có cảm giác hoảng loạn.

Như thể cả người chìm dưới dòng nước, không khí bị cướp đoạt, hít thở không thông. Nỗi kinh sợ ấy dần dần xâm chiếm cả người, thậm chí cậu đã bắt đầu dằn lại con tim đang nhảy điên cuồng, hơi thở dồn dập.

Lúc nhỏ, cậu xem Giang Nhất Mạn là chỗ dựa tinh thần của mình, để mặc cho bà nhét đầy cuộc đời cằn cỗi của mình, cố gắng tìm đủ mọi cách để lấy lòng.

Đến cuối cùng cũng chẳng được gì cả.

Lộ Thức Thanh không thích cảm giác hết thảy đều ỷ lại người khác bởi vì cậu cứ luôn có cảm giác Dung Tự là vị lữ khách lướt ngang qua đời mình, như là bản năng vậy.

Dung Tự như gốc dây leo lặng lẽ bén rễ, cắm vào cuộc đời của cậu. Nếu như có một ngày nào đó hắn nhổ mình rời đi, vậy gốc dây leo rậm rạp sớm đã ăn sâu ấy nhất định sẽ kéo theo máu thịt lên, đào rỗng trái tim của cậu.

… Dung Tự rồi cũng sẽ rời khỏi cậu.

Lộ Thức Thanh không mong một ngày nào đó khi mình nhắc tới tên Dung Tự cũng sẽ bài xích và oán hận như khi nhắc đến tên Giang Nhất Mạn. 

Trong lúc cõi lòng đầy ngổn ngang ấy, điện thoại của cậu chợt sáng lên. 

Lộ Thức Thanh khó nhọc nuốt nước bọt, vậy mà cậu lại sợ Dung Tự nhắn tin cho mình. 

Mở điện thoại lên, là tài khoản wechat phụ.

Lộ Thức Thanh thầm thở phào. 

[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Chối lảo xư! Trường An Ý của Dung Tự chiếu mấy tập rồi, tụi này làm mấy sản phẩm ăn theo be bé miễn phí, tớ gửi tới địa chỉ lúc trước cho cậu nha?]

Nếu đổi sang lúc khác khác Lộ Thức Thanh đã nhảy cẫng lên đồng ý. Chỉ là giờ vừa qua 0 giờ, có vẻ cậu đang rơi vào trạng thái emo, cảm thấy đời người chỗ nào cũng không hay. Cậu nghẹn hết nửa ngày rồi lại quyết tâm từ chối.

[Chối lão sư: Không cần đâu.]

Tiểu tỷ tỷ quản lý sững sờ, cô nàng dè dặt hỏi: [Chối lão sư bận cuộc sống ngoài đời à? Vậy đổi lại vài ngày nữa tớ gửi nhé?]

[Chối lão sư: Không cần đâu.]

Tiểu tỷ tỷ quản lý im lặng hồi lâu rồi đột ngột hít ngụm khí lạnh. Như bị sét đánh vậy, cô nàng run rẩy bấm vào nhóm fan nhỏ.

[Các chị em ơi, quả nhiên dự cảm hồi trước của tụi mình không sai, hình như Chối lão sư trèo tường thật rồi!]

Rất nhanh đã có người trả lời.

[Tui nói rồi mà! Nếu không sao đang yên đang lành lại không dùng acc đó nữa.]

[Hãy khoan! Bình tĩnh! Sao xác định vậy?]

    

[Tui tính gửi cho cậu ấy mấy món linh tinh như mà cậu ấy từ chối rồi! Mọi người đừng chạy qua nhóm lớn tag Chối lão sư nữa, lỡ đâu người ta thật sự muốn im im trèo đi thì ngượng lắm.]

[Đệt! Không phải hồi trước mỗi phần miễn phí Chối lão sư đều lấy hả?]

[Đúng á.]

[Tiêu rồi tiêu rồi.]

Lúc này có vị fan lâu năm có sức nặng xuất hiện ổn định tình hình: [Đừng hoảng đừng hoảng ha, để tớ cứu vãn cục diện này cho.]

[Không phải đợt trước Chối lão sư có nói cậu ấy tạo clone sao? Tuy số lượng fan hâm mộ của Dung Tự tăng trưởng ổn định nhưng giàu như Chối lão sư thì ít gặp lắm. Khoản thời gian đó tớ có để ý trong siêu thoại nhiều hơn, đúng là có thấy một fan phú hào.]

    

[Nói cụ thể đi (Ngừng tiếng thét gào) (Duy trì sự vững chãi)]

[Lúc trước tớ còn nói Đầu tường lão sư trèo sang chỗ chúng ta, hồi trước cậu ta đổi đầu tường theo tháng, nhưng đu ai thì cũng đập nhiều tiền hết.] 

[Nick Chối lão sư là hoạt động đến giữa cuối tháng 6, nhưng không qua mấy ngày Đầu tường lão sư đã trèo tường về.]

    

[Chờ đã, lúc trước tớ bận thi nên không biết vụ này, sao có khóa được ID này thế?]

[ID của Đầu tường lão sư đầy đủ là “Đầu tường làm fan”, địa chỉ IP là Yến Thành.]

[…]

[…]

Trong nhóm im lặng hết mấy giây.

    

Có người u oán nói: [ID này rất có phong thái của Chối lão sư.]

[Hù chết tui rồi, may mà Đầu tường lão sư còn chưa thoát fan, hôm nay còn điểm danh làm nhiệm vụ trong siêu thoại đó.]

Sợ bóng sợ gió một hồi, ai nấy cũng đều thở phào.

[Vậy tụi mình quan sát thêm thời gian nữa đi.]

[Ừ ừ.]

Lộ Thức Thanh còn đang emo, cảm thấy chỗ này chỗ nọ chỗ kia đều sai trái, cậu gục đầu xuống gối chảy nước mắt rong biển, khóc đó rồi ngủ đó.

Sáng sớm. 

Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã bị sặc kem đánh răng, cậu xách di động lên, không dám tin đêm qua mình đã nhắn hai tin “không cần đâu” cho Tiểu tỷ tỷ quản lý. 

Á á á. 

Sản phẩm ăn theo vẫn cần mà!

Đêm hôm khuya khoắt thật sự là không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào mà. 

Lộ Thức Thanh đau lòng vì mất sản phẩm ăn theo Dung Tự lại không tiện nhắn lại đổi lời, chỉ có thể đau lòng mình ên.

Không lấy mấy món đó cũng tốt.

Lộ Thức Thanh bắt đầu tự an ủi bản thân, dù sao sau này Dung Tự cũng sẽ rời khỏi cuộc đời mình, lưu giữ mấy món đó cũng chỉ làm tăng thêm nỗi đau mà thôi. 

Còn không bằng bây giờ bắt đầu từ chối sản phẩm dính tới Dung Tự luôn cho rồi.

Lộ Thức Thanh hạ quyết tâm, phải bắt đầu “từ chối Dung Tự”. 

Đúng ngay lúc này, giọng nói của Dung Tự vang lên từ ban công kế bên: “Thức Thanh, ăn sáng nè. Cháo khoai lang bí ngô nè, còn không sang nữa là bị quỷ chết đói Đậu Trạc ăn hết đó.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh còn chưa lập quyết tâm “từ chối Dung Tự” được 1 phút thì đã vứt chuyện này lên chín tầng mây, nhảy nhót chạy qua đấy ăn sáng. 

Cai Dung Tự ấy à, cái này có thời gian rồi hẵng nói sau.