Đừng Có Học Hư

Chương 63




Sốt có một trận thế mà gian phòng chứa đồ đã bị phát hiện rồi.

Không như lần khóc trước, lần này Lộ Thức Thanh đã chịu đủ ấm ức, chẳng thể kìm nén được nữa, đã hoàn hoàn sụp đổ. Cậu khóc run người, chẳng thể ngừng lại.

Từ bé tới lớn, Lộ Thức Thanh vẫn luôn biết mẹ cha chẳng hề thương mình. Cậu từ chỗ cố gắng nịnh nọt lấy lòng, cầu xin chút tình thương ít ỏi đến dần tiếp thu sự thật này, thậm chí còn có được kết luận “mẹ cha không biết thương yêu người khác”.

Bọn họ không có tình yêu.

Hình như chỉ có nói với mình lời này vô số lần, Lộ Thức Thanh mới tạm có được chút an ủi, không phải giống tên ăn mày đáng thương cầu xin họ bố thí.

Cho đến khi em trai em gái chào đời mới đập vỡ vụn “lời dối trá” lừa mình dối người này của cậu.

Hóa ra người mẹ điên loạn cũng sẽ ngồi xổm xuống lau nước mắt con trẻ, hóa ra người cha chưa bao giờ về nhà cũng sẽ dắt tay em trai đến công viên giải trí cậu chưa từng đến để chơi...

Hóa ra “gia đình” không phải là “gà bay chó nhảy” đầy oán hận mà cậu biết.

Hóa ra…

Không phải họ không biết thương yêu người khác.

Chỉ là không yêu thương cậu.

Từ bé Lộ Thức Thanh đã biết nuốt cơn ấm ức, đè nén nước mắt, có như vậy mới khiến người ta thích mình hơn. Nhưng chắc lần này cậu sốt cao, đầu óc đặc sệt mới ôm Dung Tự khóc mãi không thôi.

Dung Tự ôm người vào lòng, chậm rãi vỗ về tấm lưng của Lộ Thức Thanh hãy còn đang khóc rấm rứt. Hắn chẳng khuyên Lộ Thức Thanh đừng khóc, cứ dịu dàng vỗ về như vậy, dịu dàng nói: “Không sao rồi.”

Lộ Thức Thanh thu mình như vậy, sắp thu mình thành người gặp chướng ngại giao tiếp xã hội trầm trọng. Có thể khiến cậu khóc như vậy trước mặt hắn thì chắc chắn đã tủi thân lắm rồi.

Không thể nào không liên quan đến bên Tạ Hành Lan.

Lộ Thức Thanh gầy gò, cậu khuỵu gối quỳ xuống, gầy đến nỗi một tay cũng đã có thể ôm trọn. Ham muốn chở che của Dung lão sư lại ngo ngoe rục rịch, có xúc động muốn xắn tay áo lên chửi nhau thay Lộ Thức Thanh.

Bắt nạt cái bánh nếp đến mắng người ta còn biết thì hay ho gì.

Thứ khuyết đức.

Dung Tự ôm lấy Lộ Thức Thanh, dịu dàng an ủi cậu: “Thức Thanh của chúng ta đã làm tốt lắm rồi.”

Lộ Thức Thanh khóc gần như mất nước, cả người mềm như bông ghé vào vai Dung Tự, nức nở lắc đầu: “Em… em chưa đủ tốt.”

Nếu cậu thật sự đủ tốt thì cậu sẽ có ba mẹ như em trai em gái mình.

Dung Tự thấy cậu sắp hết quỳ được nữa thì giơ tay ôm ngang, đặt người ngồi lên đùi mình. Hắn rút tờ khăn giấy lau mặt cho Lộ Thức Thanh, thản nhiên nói: “Ai nói em không tốt? Với tôi, em là người tốt nhất mà tôi gặp được trong mấy năm qua.”

Xinh đẹp, tốt tính, có diễn xuất còn dễ thương.

Mấy người trong giới giải trí kia không thể nào bì kịp Lộ Thức Thanh.

Hốc mắt đỏ bừng, Lộ Thức Thanh ngửa đầu lên, mờ mịt nhìn hắn.

Trong một chốc, nước mắt chẳng ngừng rơi được, khuôn mặt vừa lau khô lại chảy ra đôi dòng lệ.

Dung Tự quay phim đã nhiều năm, gặp cảnh khóc của vô số diễn viên, lúc nhập diễn khóc thế nào cũng có. Song rõ ràng Lộ Thức Thanh đã sụp đổ tới vậy mà khuôn mặt trong trẻo ấy vẫn xinh đẹp như cũ, yếu ớt làm con tim người ta phải rung động.

Dung Tự ho khan một tiếng, hắn cầm ly nước ấm đưa cậu, chu đáo khuyên: “Nào uống chút nước cho có sức khóc.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh khóc đến mụ mị, đầu đau như búa bổ. Cậu mơ màng được người ta đỡ cổ ngã ra sau, đút cho nửa ly nước, cuối cùng cổ họng khô rát cũng dễ chịu hơn nhiều.

Dung Tự lau nước mắt cho cậu: “Lộ lão sư, em nói đi, nói ra cái tên, tôi sẽ mắng thay cho em.”

Lộ Thức Thanh cất tiếng còn mang theo giọng mũi, nghe ngơ ngác lắm: “Hở?”

“Yên tâm đi, tôi mắng người ta giỏi lắm.” Dung Tự cười híp mắt, hắn vén làn tóc mái rối tung của cậu ra sau, “Đảm bảo không một chữ thô tục cũng có thể làm kẻ đó một thăng thiên hai đăng xuất, không có chỗ xen miệng cãi lại, bay màu ngay tại chỗ.”

Lộ Thức Thanh không nhịn được, cười phụt một tiếng.

Thấy chọc người ta chịu cười rồi, Dung Tự lại nói linh tinh hơn: “Ứng dụng mắng thay, nếu em chê mắc mỏ thì tôi có thể miễn phí đơn đầu hoặc dạy riêng 1 kèm 1 ghi chú mắng chửi cho Lộ lão sư, học sinh tốt nghiệp chỗ tôi không có ai là không giỏi nhé.”

Lộ Thức Thanh dụi mắt, muốn cười lại không dám, chốc sau cậu mới rầu rĩ nói: “Mẹ em.”

Dung Tự: “...”

A.

Sơ suất rồi.

Lộ Thức Thanh cụp mắt nhìn tay mình, hồi sau mới thầm thì: “Ba mẹ em… hồi bé đã không thích em, lớn lên ai cũng tái hôn, rất thích em trai em gái.”

Một câu cứng nhắc lại khiến Dung Tự nhận ra mấy tia chua chát trong ấy.

Là người thì sẽ so sánh.

Cho dù Lộ Thức Thanh có rộng rãi hơn nữa thì cũng sẽ có lúc vô thức so sánh mình với em trai em gái, kết quả có được là mẹ cha thiên vị bất công.

Thiên vị. Trong tình cảm, đó là một từ đáng sợ vô cùng. Bất công càng dễ sinh ra đố kỵ.

Nhưng đứa trẻ chẳng được thiên vị, ngay cả đố kỵ cũng chẳng làm ra được chuyện gì ác độc ghê người, chỉ có thể đè nén trong lòng, tự mình chịu đựng. Sự thiên vị của bậc làm cha mẹ đẩy đứa trẻ ấy thành kẻ đáng thương khiếm khuyết tình cảm.

Dung Tự không đánh giá gì, chỉ dịu dàng hỏi: “Giờ em đang buồn, là vì còn ôm kỳ vọng với họ à?”

Lộ Thức Thanh mê mang suy nghĩ thật lâu: “Lúc bé sẽ có…”

Lúc bé, dù có bị Giang Nhất Mạn đánh mắng ra sao thì tình mẹ mà đứa trẻ ngóng trông cũng sẽ giúp nó nhanh chóng vơi đi cơn đau và nỗi buồn.

Buổi tối hận mẹ thì sáng hôm sau lại nhanh chóng thứ tha cho mẹ.

Nhưng sức mạnh quên đi nỗi đau lúc nhỏ đã hao mòn cùng tháng năm.

Giờ đây khi Lộ Thức Thanh trông thấy Giang Nhất Mạn thì đã chẳng còn nhớ chút yêu thương tội nghiệp những lúc mẹ tỉnh táo nữa mà là người mẹ dịu dàng đối đãi với em gái mình ra sao, là cảnh tượng tình mẹ đong đầy dành cho cô con gái nhỏ ấy.

Cậu chỉ thấy bài xích và xa lạ, thậm chí còn có chút chán ghét nữa.

Nếu như có thể, Lộ Thức Thanh mong sẽ không bao giờ phải gặp lại mẹ nữa.

Suy nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu mình, Lộ Thức Thanh chợt thấy như trút bỏ được gánh nặng.

Dung Tự nói đúng.

Dù cho trước kia Lộ Thức Thanh có lạnh lùng vô tình thế nào đi chăng nữa thì ở nơi sâu thẳm trong lòng cậu vẫn còn tàn dư luyến lưu mong mỏi mà đến chính bản thân cậu còn chẳng nhận ra. Cậu trông ngóng Giang Nhất Mạn, mong chờ sự bù đắp cho những bất công và phớt lờ ấy, dù chỉ là chút ít ỏi mà thôi.

Đáng ra chẳng nên ôm hi vọng làm chi.

Thấy Lộ Thức Thanh như đã thông suốt, Dung Tự thầm thở phào, hắn mỉm cười vỗ về cậu: “Không sao, sau này rồi em sẽ có gia đình của chính mình.”

Lộ Thức Thanh ngơ ngẩn rồi chậm rãi lắc đầu.

“Sẽ không đâu.”

Cuộc hôn nhân của cha mẹ đã để lại ám ảnh tâm lý cho Lộ Thức Thanh, cậu sợ hãi hôn nhân, chỉ cảm thấy kết hôn với người khác chắc chắn cũng sẽ không hạnh phúc.

Cô độc tới già là được rồi.

Dung Tự thấy cậu lắc đầu còn ngẩn ra, chốc sau thì hiểu cả.

Cũng đúng.

Giờ kết hôn đồng tính còn chưa hợp pháp, phải qua mấy năm nữa.

Cũng cẩn trọng ghê.

Hai người chuyện trò đủ thứ, cuối cùng cảm xúc của Lộ Thức Thanh cũng dần ổn định lại, cũng muộn màng nhận ra chỗ mình ngồi hình như hơi sai sai.

Nhiệt độ nóng bỏng cuồn cuộn từ cơ thể Dung Tự không ngừng vây lấy cậu, thân thể hai người áp sát vào nhau, gần tới độ chụp bừa một tấm đăng lên mạng cũng có thể làm cả đống người bảo hai người bọn họ hôn nhau.

Dung Tự còn đang cầm khăn giấy lau nước mắt chưa khô trên gương mặt cậu, thấy người trong lòng đờ đẫn nhìn mình mới thắc mắc: “Sao vậy?”

Lộ Thức Thanh đột ngột hít một hơi khí lạnh, đôi mắt mở to hết công suất, cậu bò xuống khỏi đùi Dung Tự bằng cả tay với chân.

Sao, sao lại ngồi lên đùi rồi!

Dung Tự bật cười, thấy cậu bị bệnh, đã mệt mỏi còn có dáng vẻ bị giật mình thì không trêu cậu nữa: “Uống thêm chút nước đi, lát nữa ngủ rồi mà vẫn sốt cao thì 3 giờ hơn còn phải dậy uống thuốc hạ sốt lần nữa.”

Lộ Thức Thanh rúc vào trong chăn như con nhộng, chỉ lộ ra đôi mắt e dè nhìn hắn.

Thấy Dung Tự không giận, rốt cuộc cậu cũng đã có thể thở phào.

Sốt giao mùa thường không có gì nghiêm trọng cả, hạ sốt được là ổn. Dung Tự kiên nhẫn dỗ Lộ Thức Thanh nằm xuống chợp mắt.

Lộ Thức Thanh khóc to một trận, cạn kiệt sức lực, chắc cậu biết Dung Tự sẽ luôn bên mình, chỉ mới nhắm mắt đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Dung Tự cũng không buồn ngủ, hắn ngồi lên ghế, tắt âm điện thoại rồi vọc.

Đến ba giờ rưỡi, quả nhiên Lộ Thức Thanh lại lên cơn sốt.

Dung Tự giàu kinh nghiệm, hắn đỡ người lên đút ít nước. Thấy bông tẩm cồn đã dùng gần hết thì quay về nhà lục lọi, sau đấy mới phát hiện ra nhà mình cũng không còn miếng dán hạ sốt.

Lộ Thức Thanh mơ màng nằm nhoài trên giường, đã bệnh tới vậy mà vẫn còn lướt di động.

Dung Tự “chậc” một tiếng: “Còn chơi điện thoại nữa à?”

Lộ Thức Thanh hàm hồ: “Điểm, điểm danh siêu thoại.”

Dung Tự: “...”

Dung Tự dở khóc dở cười: “Còn khó chịu không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Hơi hơi choáng.”

Dung Tự cầm súng bắn nhiệt độ bắn vèo vào Lộ Thức Thanh, thấy nhiệt độ còn ổn: 37.7, tạm không cần uống thuốc nữa.

Lộ Thức Thanh sốt mụ mị cả, vậy mà thấy Dung Tự ngồi cạnh mình thì vẫn nhớ không thể để lộ nick phụ, cậu ôm di động, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.

Dung Tự bật cười, hắn cũng chả muốn xem tài khoản phụ đã lộ tẩy đó. Thấy Lộ Thức Thanh hãy còn ý thức mới hỏi: “Nhà cậu có miếng dán hạ sốt không?”

Mới này còn đang trả lời tin nhắn, cậu hàm hồ đáp lại, giọng điệu còn lẫn theo thói quen: “Còn ó.”

“Ở đâu vậy?”

“Phòng kế bên.”

Dung Tự đã hoàn toàn coi nhà của Lộ Thức Thanh thành nhà mình, hắn đi thẳng vào phòng bên cạnh lục tìm miếng dán hạ sốt.

Đầu óc Lộ Thức Thanh giờ đặc sệt, suy nghĩ không đi qua não được, song cậu vẫn chọt vào điểm danh trên di động một hơi trôi chảy, quen tay vô cùng.

Chỉ là sau khi làm xong cậu mới nhìn avatar quen thuộc, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.

Lộ Thức Thanh…

Cậu điểm danh bằng nick “Lộ Thức Thanh”.

Chỉ là đầu óc cậu chẳng hoạt động, ngơ ngác mãi mới đột ngột hiểu ra.

A, nếu vậy thì không cần tránh né Dung Tự rồi.

Dù sao cũng dùng tài khoản chính, có phải nick phụ “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự” đâu.

Thật tốt.

Lộ Thức Thanh hài lòng bỏ điện thoại xuống, ôm chăn thoải mái, tiếp tục ngủ.

***

Dung Tự còn đang tìm miếng dán hạ sốt.

Đúng là lầu 1 có “phòng kế bên” mà Lộ Thức Thanh nói, trừ gian chứa quần áo thì còn lại hai gian trái phải, không biết Lộ Thức Thanh nói gian nào nữa. Dung Tự cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện chọn một gian đi vào.

Cơ mà vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp bật đèn, Dung Tự đã cảm thấy hình như trong căn phòng tối tăm này có mấy đôi mắt lom lom nhìn hắn.

Đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng xa lạ tối như mực, những đôi mắt quỷ dị…

… Cứ y chang cảnh mở đầu phim kinh dị thế nhở.

Dung Tự không hề nao núng, hắn lần mò ngón tay trên tường, tìm ra công tắc thì khẽ bật mạnh.

Cạch một tiếng.

Ánh đèn soi tỏ gian phòng to lớn, đồ vật trong phòng hắn nhìn chẳng sót thứ gì.

Dung Tự nhìn về phía “tầm mắt” nọ thì mắt to trừng mắt nhỏ với standee cỡ lớn đặt ngay cửa.

Dung Tự: “???”

Ngũ quan quen thuộc, tạo hình bắt mắt, năm sáu cái standee tuyên truyền sản phẩm đại diện của Dung Tự xếp hàng đối diện cửa quay sang say hi với hắn trong hình dáng quỷ dị.

Dung Tự: “...”

Hễ Dung Tự mà hơi nhát gan tí thôi thì sẽ bị cảnh tượng này hù dọa lên cơn đau tim.

Hắn nhìn quanh quất, toàn là sản phẩm ăn theo phim truyền hình, phim điện ảnh từ lúc hắn vừa xuất đạo tới mấy năm nay nổi tiếng, đến cả giấy bọc ly trà sữa cũng cắt ra, bọc lại bằng nhựa acrylic.

Có cả sản phẩm đại diện như nước hoa, mỹ phẩm, sản phẩm xa xỉ… thậm chí trong quầy thủy tinh ở giữa phòng còn trưng bày món trang sức cùng kiểu năm ấy hắn mang khi quay quảng cáo cho nhãn hiệu này. Tất cả được đặt hết trong tủ.

Đây nghiễm nhiên là phòng chứa sản phẩm liên quan hắn.

Dung Tự: “...”

Này thì…