Đừng Có Học Hư

Chương 60




Hiếm được một lần nói dối ngoảnh đầu lại đã bị vạch trần.

Lộ Thức Thanh đặt tên ID ngọt ngào xinh xắn, nhưng cậu mà dám lên tiếng thì bảo đảm sẽ bị ẩn ngay.

Có vẻ Dung Tự phía đối diện đã bị chấn động, thật lâu sau hắn mới gửi tin sang.

[Tu: Sao Chối lão sư lại sửa ID vây?]

[Chối chối lắm cute phô mai que của Tờ Ự nè: Hông dễ huông hở? QWQ!]

[Tu: Rất dễ thương.]

Lộ Thức Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Sáng mai Dung Tự còn phải dậy sớm, Lộ Thức Thanh cũng không trò chuyện thêm: [Dung lão sư mau ngủ đi, ngủ ngon mơ đẹp!]

[Tu: Ừ, ngủ ngon.]

Lộ Thức Thanh kéo xem lịch sử chuyện trò mấy lượt thì chợt nhớ ra follow trên weibo.

Liệu weibo mình có thứ gì để lộ thân phận không? Lộ Thức Thanh vội mở weibo lên xem.

Rất nhiều người đều đã biết Dung Tự follow lại Chối lão sư, ai nấy cũng đều đang chúc mừng dưới bài share chúc mừng sinh nhật ghim ở đầu weibo.

[Chúc mừng Chối lão sư, cuối cùng cũng đã đu idol thành công rồi nha!]

[Khắp chốn vui thay! Chối lão sư của chúng ta! Vất vả rồi hu hu hu!]

[Có cảm giác như mình cũng đu idol thành công ớ! Chối lão sư tiến lên! Nói lời bậy bạ hù chết Dung Tự đi!]

[Ủa Chối lão sư, ID này là sao á? Dễ thương vậy? Không dám nhận luôn á, mới nãy lướt tới mị còn tưởng vào lộn trang há há há há.]

Lộ Thức Thanh không ngó tới mấy lời trêu đùa này, cậu kéo xuống thẩm tra mỗi post weibo xem có vấn đề gì không.

Tài khoản phụ đu idol đa số là share bài, nhìn kĩ cả buổi cũng không thấy có vấn đề gì, cũng chỉ mỗi bài ảnh chụp tàu lượn siêu tốc là có từ nguy hiểm, Lộ Thức Thanh vội cài đặt chế độ chỉ mình mình bài này.

Kiểm tra tới lui, thấy không có chi tiết nào làm lộ ID, lúc này Lộ Thức Thanh mới tắt weibo đi.

Ban đầu còn định thức trắng đêm, song buông điện thoại ra chưa bao lâu cậu đã mơ màng thiếp đi.

***

Đồng hồ sinh học hồi quay phim còn đấy, sáng sớm 6 giờ Lộ Thức Thanh đã tỉnh lại.

Mớ sản phẩm ăn theo chưa sắp xếp xong, Lộ Thức Thanh cũng hiếm được lần không ngủ nướng. Cậu bò dậy mặc áo ngủ rồi gọi đồ ăn ngoài, chuẩn bị dành ra một ngày để bố trí.

Mở cửa ra cho ánh nắng vào phòng, trong vườn còn có cả cây quế tứ quý Tạ Hành Lan trồng, hương bay khắp sân. Lộ Thức Thanh lơ đãng ngồi ngoài cửa tắm nắng sớm, ngửi hương hoa quế đợi đồ ăn thì mơ màng nghe ngoài sân có tiếng xe đỗ lại.

Dung Tự còn chưa đi sao?

Lộ Thức Thanh nhảy lên, câu lê dép chạy lạch bạch ra cổng, thò đầu ra nhìn.

Quả nhiên Dung Tự còn chưa đi, xe bảo mẫu đổ ngay cổng nhà C - 1, Tiểu Trần đang chuyển hành lý ra sau cốp xe.

Nếu là một năm trước thì Lộ Thức Thanh đã rúc vào góc, lén thò đầu nhìn ra ngoài. Nhưng xưa sao bằng nay, do dự một chốc cậu bèn nhảy chân sáo đi ra.

“Dung lão sư còn chưa đi hả?”

Tiểu Trần hiếm khi thấy Lộ Thức Thanh ăn mặc đơn giản thoải mái như vậy, cậu chàng mỉm cười: “Chưa nữa. Chị Đỗ kêu tôi chuyển hành lý trước, lát nữa mới đi.”

Lộ Thức Thanh “à” một tiếng.

Lúc này Dung Tự đi ra, trong tay còn cầm theo quả bóng bay. Hắn thấy Lộ Thức Thanh thì lại nhớ tới “chụt chụt chụt” tối qua thì không khỏi mỉm cười.

“Sao Lộ lão sư dậy sớm thế? Hiếm được ngày nghỉ lại không ngủ nướng à?”

Lộ Thức Thanh muộn màng nhận ra mình hãy còn đang mặc đồ ngủ, cậu cất tiếng ho khan, cố bảo trì hình tượng chăm chỉ có kỷ luật của mình: “Không ngủ, bình thường tôi đều dậy giờ này.”

Dung Tự: “Dậy sớm thế làm gì vậy?”

Lộ Thức Thanh nghẹn thật lâu: “Chạy, chạy bộ.”

Suýt nữa Dung Tự đã cười ra tiếng.

Lộ Thức Thanh dáng người gầy gò, chạy 800 mét thôi đã quá sức.

Hắn cũng không vạch trần mà đưa quả bóng bay trong tay sang: “Ban đầu còn nghĩ cậu chưa dậy, định buộc ngoài cửa cho cậu đó - Tết thiếu nhi vui vẻ.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh không tình nguyện nhận lấy: “Tôi sắp 22 rồi.”

“Rồi rồi rồi.” Dung Tự vỗ tay, “Theo cách người họ Lộ tính tuổi thì vừa 20 đã tính 22, vậy chẳng phải tôi làm tròn lên cũng 40 50 rồi sao?”

Lộ Thức Thanh không hó hé.

Dù ngoài mặt ghét bỏ nhưng chắc đây là lần đầu nhận được bóng bay vào tết thiếu nhi, khóe môi cậu khẽ vểnh lên, đôi mắt cứ liếc nhìn con gấu nâu mãi.

“Tôi mà hôm nay không có việc thì chắc chắn sẽ dẫn cậu đi ăn bữa ăn nhi đồng.” Dung Tự trêu cậu, “Hôm nay cậu định ăn gì? Chuyên gia dinh dưỡng tới chưa?”

Lộ Thức Thanh chột dạ gật đầu: “Ăn bữa ăn sinh dưỡng.”

Vừa dứt lời, shipper ngồi trên xe máy trờ đến, anh ta xách theo túi thực phẩm rác rưởi lên, thấy ghi chú “đừng gọi điện, để ngoài cửa là được” thì gào to: “Lộ tiên sinh, đồ ăn ngài đặt đã giao tới, để ngoài cửa nha!”

Nói xong thì để đồ xuống rồi tiêu sái rời đi.

Dung Tự: “...”

Lộ Thức Thanh: “...”

Lộ Thức Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, suýt nữa đã chạy theo xe máy đánh anh shipper.

Không gọi điện nên gân cổ lên gào chứ gì!

Dung Tự cười như không cười: “Chà, gà rán, xiên que, coca đá, bữa ăn sáng dinh dưỡng của Lộ lão sư giàu dinh dưỡng phết.”

Lộ Thức Thanh chỉ hận không tìm ra chỗ chui vào: “Đúng, đúng vậy nhỉ… Có phải máy bay của mọi người sắp cất cánh không? Nhanh nhanh cho kịp chuyến bay đi, tôi tôi về trước đây.”

Dung Tự vươn cánh tay dài ra móc lấy vai Lộ Thức Thanh nhẹ nhàng kéo trở lại.

Lộ Thức Thanh quay vòng tại chỗ, suýt nữa đã đâm vào lòng Dung Tự.

“Chỉ cho phép một lần này thôi.” Dung Tự cười nói, “Bắt đầu từ bữa trưa hôm nay phải ăn uống lành mạnh, mỗi ngày tới giờ cơm phải gửi ảnh cho tôi.”

Lộ Thức Thanh khô khốc đáp: “Anh Châu sẽ tìm chuyên gia dinh dưỡng cho tôi thật mà, không cần phiền anh phải đôn đốc đâu.”

“Coi như cậu check in đốc thúc bản thân tự giác đi, có gì mà phiền, nhớ gửi hình đó.”

Lộ Thức Thanh chỉ đành ngoan ngoãn nói vâng.

Dung Tự có tính cách mạnh mẽ, một khi đã quyết định chuyện gì thì đừng hòng giở trò ăn vạ. Thường thì người càng có chủ kiến càng khó qua lại với hắn, cũng vì vậy nên bạn bè chân chính của hắn mới ít ỏi như vậy dù rõ ràng nhân duyên hắn rất tốt.

Có đôi khi kiểu bánh nếp ai cũng có thể vo nắn như Lộ Thức Thanh lại đúng lúc thiếu sự mạnh mẽ này, thiếu với người khác, cũng là với chính mình.

Dung Tự lên xe bảo mẫu, hắn hạ kính xe, bày ra tư thế thật đẹp trai.

Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn giơ tay tạm biệt hắn.

Chờ xe lái đi, Đỗ Lâm ngồi cạnh giờ đã hết nhịn được, cô u ám nói: “Cậu là gì của người ta chứ, lại check in kiểm tra ăn cơm. Cậu đừng có bậy bạ nữa, giữ khoảng cách hộ.”

Dung Tự bắt chéo chân, lười nhác nghịch điện thoại, hắn tỏa ra thứ cảm giác chúng sinh túy lúy say duy độc ta thanh tỉnh, rất chi là gợi đòn.

“Chị không hiểu.”

Cuối cùng Đỗ Lâm cũng hiểu sao Đậu Trạc trợn trắng mắt trơn tru lành nghề như vậy.

Thứ chó này sớm muộn gì cũng có ngày lật xe.

***

Lộ Thức Thanh về nhà ăn thực phẩm rác rưởi rồi xắn tay áo lên đi sắp xếp phòng chứa sản phẩm ăn theo.

Ban đầu gian này là thư phòng của Tạ Hành Lan, trên tường có khảm một hàng kệ sách, vừa khéo có thể trưng bày tạp chí và standee, đỡ phải hủy đi.

Mấy năm nay Lộ Thức Thanh sưu tập sản phẩm ăn theo của bên chính thức và sản phẩm fanmade nhiều đếm không xuể. Cậu bận cả ngày, tốt cuộc cũng bày biện tương đối.

Ngày tháng không có lịch trình, thường thì Lộ Thức Thanh sẽ đọc sách, xem TV, nghịch di động.

Rõ ràng trước kia cũng là vậy, thế mà lần nghỉ ngơi này cậu lại đứng ngồi không yên, cứ có cảm giác trống vắng.

Châu Phó là nô lệ của tư bản, đâu được như cậu nói nghỉ là nghỉ, thấy cậu gửi tin “em chán muốn chết”, anh ta tức tối trả lời.

[Châu sư Phó: Nghỉ hè rồi, không là anh gióng trống vứt cậu vô trường đi học đó.]

[Cyan: Thế thì tiếc quá uổng quá đi nè!]

[Châu sư Phó: Cậu rảnh quá thì tới Tinh Trần đi, đúng lúc chỗ anh có mấy kịch bản, cậu coi có thích cái nào không. Mấy cái này toàn nửa năm một năm sau mới quay, không cần vào đoàn phim ngay.]

Ngày nóng thì Lộ Thức Thanh muốn ăn đồ lạnh. Cậu gửi ảnh chụp bữa ăn dinh dưỡng Châu Phó sắp xếp qua cho Dung Tự xem thì bắt đầu càn quét trà sữa thêm đá và món ăn rác rưởi, chả buồn ngó ngàng gì tới chuyện quản lý thân thể.

Là một người nổi tiếng, cậu không thể cứ sa đọa như vậy mãi.

Lộ Thức Thanh gắng gượng lấy lại tinh thần đi thay quần áo rồi vào gara tùy ý tìm chiếc xe, lái tới Tinh Trần.

Nửa năm này Lộ Thức Thanh không xuất hiện marketing gì, nhưng kiếm linh trong “Cửu Trùng truyện” quá đỗi bi thương, hiệu ứng đuôi rất dài, hầu như ngày nào cũng có người lọt hố, fan hâm mộ tăng đều đều.

Châu Phó đón cậu lên lầu: “Ăn trưa chưa?”

“Chưa.”

Châu Phó dẫn cậu qua phòng ngủ kiếm gì lấp bụng trước, chỉ là mới tới phòng trà đã nghe thấy mấy người túm tụm bàn chuyện hóng hớt.

“... Giang Nhất Mạn? Cậu chắc chắn là cô ấy không đó?”

“Tin tớ đi, năm nay tớ mới phẫu thuật cận thị xong, trong vòng 800 mét liếc nhìn là nhận ra ngay, là Giang Nhất Mạn đó! Giữ gìn nhan sắc tốt kinh luôn, y hệt hồi hot nhất, không thay đổi gì luôn!”

“Cô ấy tới Tinh Trần làm gì? Kiếm Tạ tổng hả? Không lẽ tính tái xuất hả?”

Lộ Thức Thanh ngẩn người.

Châu Phó lại có hứng nghe: “Giang Nhất Mạn, thiên hậu cuối thế kỷ trước đó. Giấc mơ lớn nhất hồi nhỏ của anh là có được chữ ký của cô ấy, chẹp, tiếc ghê, cô ấy lùi vòng sớm tới vậy.”

Lộ Thức Thanh mím môi: “Anh Châu, em hết đói rồi.”

Châu Phó khó hiểu: “Không uống cà phê luôn à?”

“Ừa.”

Châu Phó không hiểu gì song vẫn đưa cậu quay lại thang máy.

Thang máy chầm chậm đi lên lầu 17, Lộ Thức Thanh còn chưa đi ra, vừa ngước lên nhìn đã sững sờ.

Rõ ràng muốn tránh đi, ấy thế mà khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đến độ vẫn luôn hiện về trong những cơn mộng mị lúc nửa đêm giờ lại hiện ra ngay trước mắt cậu.

Giang Nhất Mạn mặc bộ sườn xám, cả người ưu nhã quý phái. Đôi mắt ấy và mắt Lộ Thức Thanh có vài phần giống nhau giờ khẽ mở to, ngũ quan được chăm chút, quả nhiên không khác gì với trước kia.

Tạ Hành Lan đang đứng ở bên cạnh, vừa thấy Lộ Thức Thanh thì thoáng giật mình.

Châu Phó vừa nãy còn gọi nữ thần, giờ vừa thấy người thật thì hơi thở dừng lại, hai mắt sáng rỡ, anh ta bước vội lời chào hỏi ngay.

“Giang, Giang… chị Nhất Mạn chào chị. Không ngờ có thể gặp chị ở đây… từ nhỏ em đã thích xem phim của chị rồi.”

Giang Nhất Mạn ngẩn ra rồi dịu dàng mỉm cười, đưa tay ra bắt tay với Châu Phó.

“Vinh hạnh của tôi… cũng cám ơn cậu đã chăm sóc rất nhiều cho Thức Thanh.”

“Nên mà nên mà.” Châu Phó cười toe toét miệng tét tới tận mang tai, kích động không biết nói gì, nói xong mấy câu khách sáo mới phát giác ra. “Hử?”

Thức Thanh?

Ánh mắt của Giang Nhất Mạn dịu dàng như nước, người phụ nữ ấy chăm chú nhìn Lộ Thức Thanh, cất giọng nhỏ nhẹ: “Thức Thanh, con gầy đi nhiều rồi.”

Bàn tay buông thõng bên người của cậu khẽ siết chặt, bờ môi mấp máy hồi lâu mới nảy ra một chữ.

“Ừ.”

Tạ Hành Lan nhận ra Lộ Thức Thanh không tự nhiên, hắn nghiêng người nói: “Dì ơi, chúng ta đi trước đi, để Thức Thanh làm việc đã.”

“Ừ, ừ, được.” Giang Nhất Mạn gật đầu, bà lại nhìn sang Lộ Thức Thanh bằng ánh mắt trông đợi, cất giọng ướm thử, “Thức Thanh, lát nữa chúng ta ăn bữa cơm tối với nhau được không?”

Lộ Thức Thanh ngây ra.

Rõ ràng cậu muốn từ chối, vậy mà cổ họng lại như bị ngăn trở, mãi vẫn chẳng nói nên lời.

Hình như kĩ năng xã giao cậu học với Dung Tự giờ đều vô dụng, hết thảy đều bị đánh tan trong ánh mắt người này.

Chốc sau, cậu từ từ gật đầu: “Ừ.”

Giang Nhất Mạn mỉm cười ngay, bà như trút được gánh nặng mà thở phào, cẩn trọng hết mực, chỉ e làm Lộ Thức Thanh không vui: “Vậy, vậy buổi tối để anh con đón con nha.”

“Ừ.”

Chỉ là có được mấy chữ đáp lại như vậy thôi mà Giang Nhất Mạn đã vui vẻ, không biết phải nói gì lại sợ nói nhiều làm Lộ Thức Thanh thấy phiền, chỉ có thể lưu luyến đi vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, thân thể căng cứng của Lộ Thức Thanh mới chầm chậm thả lỏng.

Châu Phó choáng váng, mãi mới chụp vai Lộ Thức Thanh, nói năng lộn xộn: “Không phải, Giang Nhất Mạn… chị Nhất Mạn, không phải chứ, cậu, Thức Thanh… hai người có quan hệ gì hả?!”

“Hở?” Lộ Thức Thanh cũng có chút ngơ ngác, “Tạ Hành Lan là anh kế của em.”

Châu Phó sốt ruột: “Anh biết chứ!”

Lúc này Lộ Thức Thanh mới nhớ ra hình như Châu Phó đâu có biết mẹ kế của Tạ Hành Lan là Giang Nhất Mạn.

“Ờ, Giang Nhất Mạn là… mẹ em.”

Châu Phó: “...”

Châu Phó: “??”

Hả?!

Lộ Thức Thanh đồng ý rồi lại nhanh chóng hối hận, không muốn đến chỗ hẹn lắm. Cậu cắn móng tay đấu tranh thật lâu, cuối cùng cũng thua trước ánh mắt cẩn trọng dè dặt đó của Giang Nhất Mạn.

Bỏ đi, ăn có bữa cơm.

Châu Phó: “Hả?!”

Lúc này, wechat có tin nhắn, Lộ Thức Thanh mở ra xem.

[AAAAA: Lộ lão sư, tối nay có thời gian không? Có muốn ra ngoài mượn trà sữa giải sầu chung không?]

[Cyan: Ả? Không phải anh đang ghi hình tiết mục hả? Sao vậy, anh bị loại rồi hở?]

[AAAAA: Tôi cho cậu thêm một cơ tổ chức lại ngôn ngữ đó. (Xách dao lên)]

[Tin nhắn đã được thu hồi]

[Cyan: Ả? Không phải anh đang ghi hình tiết mục hả? Sao tiết mục kết thúc rồi?]

[AAAAA: Đúng rồi, kết thúc trước, tôi đang nghĩ có nên đổi vé về Yến Thành ngày mai sang đêm nay không.]

Châu Phó như cái máy cát-sét: “Hả?!”

Lộ Thức Thanh có hơi khó xử.

Nếu là Dung Tự gửi tới trước một phút thì cậu đã đồng ý rồi.

[Cyan: Ngại quá Dung lão sư, tôi có chút việc, tạm thời không thể tham gia tiết mục kích thích mượn trà sữa giải sầu chung với anh được.]

[AAAAA: Ha, cậu có đầu tường khác ở ngoài chứ gì?]

[Cyan: Oan uổng quá thanh thiên đại lão gia!]

[AAAAA: Vậy cậu nói xem buổi tối cậu làm cái gì?]

Châu Phó hãy còn đang: “Hả?!”

Lộ Thức Thanh không tiện nói lắm, cậu xoắn xuýt mãi không biết phải bịa lý do thế nào, lúc này đã hơi sốt ruột bèn nói bừa.

[Cyan: Tôi bị bệnh rồi.]

[AAAAA: Bệnh rồi? Sao vậy? Có nặng không? Đi bệnh viện chưa?]

[Cyan: Không nghiêm trọng, anh Châu sẽ chăm sóc tôi.]

Gửi xong thì Lộ Thức Thanh thấy hối hận ngay, càng bịa càng kì khôi.

Dung Tự vốn đã quyết định mai mới về, song vừa thấy Lộ Thức Thanh bị bệnh thì vội kêu Tiểu Trần đổi vé cho mình.

Đúng lúc Đậu Trạc gửi tin nhắn sang.

[Đậu Trạc: Nghe nói Dung thủy đế bị giết liên tục 3 đêm, bao nhiêu người buff hộ thân cũng không bảo vệ nổi ông. Chậc, chậc, ông nghĩ đi coi coi mình làm bao nhiêu người căm hận thế.]

Dung Tự bị mỉa cũng không giận.

[Tu: Nhưng mà nhân duyên của tôi đẹp, nếu không đổi người khác đi, đêm đầu vô vừa thay đồ đã bị khử lãnh cơm hộp luôn rồi. Ít ra tôi còn sống được 3 ngày nhé.]

[Đậu Trạc: Tâm tình tốt phết, không hỏng hóc gì, tôi phục mỗi ông đấy.]

[Tu: Ông kiếm tôi chỉ để cà khịa thế thôi à?]

[Đậu Trạc: Ồ, không, ông đoán xem hôm nay gặp ai ở Tinh Trần nào?]

[Tu: Ai?]

[Đậu Trạc: [Hình ảnh] [Hình ảnh] Giang Nhất Mạn! Nữ thần hồi nhỏ của tôi! Có người nói chị ấy tới Tinh Trần có khi là định tái xuất đó, nhưng tiếc ghê hôm nay tôi không có ở Tinh Trần, không là tôi đi chụp ảnh chung rồi.]

Dung Tự bấm vào, chờ đến khi thấy rõ hình ảnh thì lại giận quá hóa cười ngay tức khắc.

Một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh thang máy, ngay đối diện với Giang Nhất Mạn.

Chính là Lộ Thức Thanh “đang bệnh nằm trên giường”.



Hiệu ứng đuôi: Hiệu ứng sau khi phim/ show đã kết thúc. Hiệu ứng đuôi dài: Hiệu ứng (tích cực) kéo dài