Đừng Có Học Hư

Chương 54




Đi tàu lượn siêu tốc nhắm mắt là chuyện rất bình thường!

Hôm nay là cuối tuần, quả thật công viên giải trí rất đông người. Dung Tự cố ý tìm nhân viên đoàn phim tạo hình, chỉ là sau khi ngụy trang thì lại che kín mít.

Tiểu Trần đưa hai người tới cổng khu vui chơi, cậu ta lo lắng: “Anh Dung, thật sự không cần em đi theo à?”

“Không cần đâu.” Dung Tự mở cửa bước xuống xe còn tiện tay che nóc xe, tránh cho Lộ Thức Thanh bước xuống bị đụng vào đầu, hắn dặn Tiểu Trần, “Đừng nói với Đỗ Lâm, không thôi chị ấy lại tính sổ anh.”

Tiểu Trần hết cách, bất đắc dĩ nhìn hai người rời đi.

Sau khi Dung Tự đưa Lộ Thức Thanh tới công viên giải trí thì cầm vé vào cửa nhanh trọn gói đã mua đi vào đấy.

Lộ Thức Thanh vốn chỉ có chút hứng thủ ít ỏi, song khi đến nơi, bị bầu không khí náo nhiệt ở đây lây nhiễm, rốt cuộc cậu cũng miễn cưỡng nổi lên chút hứng thú.

Thấy vẻ mặt ngập tràn sự tò mò của cậu, Dung Tự mới nghiêng đầu hỏi: “Chưa tới công viên giải trí bao giờ à?”

Lộ Thức Thanh ngại ngùng gật đầu.

“Vậy có cái để chơi rồi.” Dung Tự đẩy chiếc kính râm gần như trượt khỏi sống mũi, hắn cười hỏi, “Nghe anh Châu nói cậu biết bắn tên, hay bắn bong bóng trước đi.”

Lộ Thức Thanh khó hiểu.

Bắn bong bóng á?

Tuy súng đồ chơi và bắn tên đều kiểm tra độ chính xác, song cảm nhận của tay thì khác nhau hoàn toàn.

Lộ Thức Thanh sợ mất mặt trước Dung Tự mới vội lắc đầu nói không không không.

Dung Tự không không không nghe, hắn kéo cậu tìm tới gian bắn bong bóng, mua luôn 50 phát đạn.

Lộ Thức Thanh lúng túng: “Có thể tôi bắn không chuẩn lắm.”

“Không sao hết.” Dung Tự chỉ thuần túy muốn cậu vui vẻ, hắn chọt vào 4 mức phần thưởng trên bàn, “Bắn trúng 10 phát thì có thể lấy búp bê nhỏ, tùy ý bắn, không sao cả. Cùng lắm thì mua đạn thêm.”

Lộ Thức Thanh mím môi, cậu cầm cây súng đồ chơi nhẹ bẫng lên, trước tiên thử một chút cho quen cảm giác tay.

Phát đầu tiên, suýt nữa đã bắn lên nóc gian hàng nhỏ.

Dung Tự khoanh tay đứng nhìn, nháy mắt thôi mà đầu hắn đã nhảy ra một đống lời an ủi kiểu “oa tuy trúng một phát nhưng cũng giỏi lắm rồi”, “lần đầu cậu tới công viên giải trí chơi nên không biết, mấy gian hàng nhỏ giống như cái bẫy, súng đạn đều bị giở trò hết, không phải vấn đề do cậu”, “ông chủ, con búp bê giải nhất của ông mua bao nhiêu đấy” vân vân…

Hai phút sau, Lộ Thức Thanh buông súng đồ chơi ra.

50 phát đạn, trúng 45 phát.

Bà chủ thấy cậu ngoan như vậy thì cười híp mắt, thăng cấp món quà giải hai thành con búp bê giải nhất, bùng lên tình mẹ mà khen cậu bằng tiếng địa phương: “Giỏi ghê ò, ngoan ngoan có luyện rồi phải hông nè?”

Khuôn mặt dưới lớp khẩu trang đỏ hết cả rồi, Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn cầm lấy nói cám ơn.

Dung Tự: “...”

Dung Tự sáp tới, học theo giọng điệu hồi nãy của bà chủ: “Ngoan ngoan giỏi thật nha.”

Uổng cho hắn còn nghĩ cả đống lời khen.

Lộ Thức Thanh không quen được khen lắm: “Không có giỏi, là bong bóng ở gần, dễ bắn.”

Dung Tự cười nói: “Người khác 50 trúng 20 đã xem như là giỏi rồi, Thức Thanh của chúng ta khiêm tốn quá đấy.”

Lộ Thức Thanh được khen mà đỏ hết mặt mày.

Đối với người thân cận, Dung Tự không hề tiếc lời khen, dù là cái tên Đậu Trạc thì lúc cần tổn hại sẽ tổn hại, lúc nên khen cũng sẽ không quên khen.

Với hắn mà nói, khen ngợi người khác chẳng phải việc khó khăn xấu hổ thẹn thùng gì cho cam, người khác khen hắn cũng vui vẻ thoải mái nhận, chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng.

Cốt lõi tinh thần rất vững chắc.

Thấy Lộ Thức Thanh dần trở nên vui vẻ, Dung Tự lại đưa cậu đi chơi xe điện đụng và xe lửa nhỏ không quá kích thích.

Bọn họ ra ngoài có hơi muộn, mới chơi vài trò mà đã tới giữa trưa.

Chỗ dùng bữa trong công viên giải trí có quá nhiều người, Dung Tự tìm một vị trí ở góc kêu Lộ Thức Thanh ăn kem trước trong lúc đợi mình đi mua món gì có thể lấp đầy bụng.

Dung Tự vừa xếp hàng vừa vọc điện thoại thì chợt nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.

Ở trong giới giải trí đã bao năm, hắn rất nhạy cảm với ống kính, đôi mắt bên dưới chiếc kính râm khẽ quét một vòng, tóm lấy hai cô gái đang châu đầu kề tai chụp trộm cách đó không xa một cách chuẩn xác.

Chắc có vẻ hai người này nhút nhát x2, không biết có nhận ra hắn không nữa, tóm lại là bọn họ chỉ trốn đằng sau con búp bê, lén la lén lút nhìn trộm hắn, cậu đẩy tớ tớ xui cậu, chỉ là không dám đi tới.

Dung Tự đẩy kính râm lên, hắn cũng không quản chuyện này, mua hai cái bánh quế trứng và bánh kem nhỏ rồi xoay người đi.



Ngược dòng đám đông đi tới trong góc khuất, Dung Tự đang định đi đến chỗ ngồi ở đó thì bước chân khẽ dừng lại.

Lộ Thức Thanh đang ngồi trên chiếc ghế màu sắc rực rỡ, quần áo hoạt hình sặc sỡ trên người cậu như hoàn mỹ hòa vào đó.

Rõ ràng là gam màu “dopamine” hạnh phúc tươi tắn khiến người ta nhìn thôi đã thấy vui vẻ, ấy thế mà cậu cứ như chẳng thể hòa vào đó. Cậu ngồi đấy, cầm cây kem đã sắp tan, cứ mờ mịt nhìn một nhà ba người đang vui chơi bên cạnh.

Ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì.

Không dưng Dung Tự chợt thấy con tim mình khẽ đau.

Dung Tự sải bước đi tới trước, ngồi xuống đối diện Lộ Thức Thanh, chắn mất tầm nhìn của cậu. Hắn nở nụ cười, đưa bánh quế trứng cho cậu: “Chúng ta chơi thêm chút nữa rồi đi về nhé, buổi tối về khách sạn tôi làm bữa tiệc lớn cho cậu.”

Lộ Thức Thanh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, sau đó thì nói tiếng cám ơn.

Ăn trưa xong, Dung Tự hỏi cậu: “Cậu có rất muốn chơi trò nào không?”

Thường thì Lộ Thức Thanh đều ra ngoài với người có tính cách mạnh mẽ: ví dụ Tạ Hành Lan, Châu Phó. Lúc nào cậu cũng làm một “thi thể” hợp cách, chỉ vùi đầu nhảy theo “người dẫn thi”, vừa kêu sắp xếp hạng mục thì cậu mù tịt ngay.

Ở đây so sánh với thuật cản thi của người TQ, người dẫn thi là người đưa thi thể người đã mất trở về cố hương

“Gì cũng được hết.” Dung Tự nói.

Lộ Thức Thanh do dự thật lâu mới giơ ngón tay chỉ vào giữa bầu trời.

Dung Tự thuận thế nhìn theo, sau đó thì sững sờ.

Hướng đó có hai trò là tàu lượn siêu tốc và con lắc khổng lồ, cách xa như vậy mà vẫn nghe được từng đợt gào thét “mọe nó”.

Dung Tự hỏi thử: “Muốn chơi trò nào?”

Lộ Thức Thanh ngại ngùng mím môi cười: “Muốn chơi hết.”

Dung Tự: “...”

Dung Tự uống hớp coca lấy lại bình tĩnh: “Không phải cậu sợ độ cao à?”

“Đúng vậy.” Lộ Thức Thanh gật đầu.

Dung Tự: “?”

Đã sợ còn chơi?

Lúc quay “Cửu Trùng truyện” phải treo dây cáp, Lộ Thức Thanh sợ cao không chịu được. Chỉ có mấy sợi dây thép mỏng tanh câu lại, cậu bị treo lơ lửng giữa trời, không có gì để dựa vào cả, sợ cũng là chuyện thường tình.

Nhưng sau khi quen rồi thì cũng tạm.

Tuy cậu cũng sợ tàu lượn siêu tốc với con lắc khổng lồ, song chơi cái này, cần chính là cảm giác kích thích adrenaline tăng vọt, không sợ còn mất vui.

Khoảng thời gian này, Lộ Thức Thanh chịu ảnh hưởng của nhân vật trong phim, mỗi lần đi ngủ đều có cảm giác như bị bóng đè, thân thể nặng trịch. Cả người cậu héo úa đến mức chính cậu còn phát giác ra vấn đề, vẫn là phải kích thích một chút, tìm lại cảm giác.

Dung Tự uống coca xong thì vứt ly vào thùng rác rồi đi xếp hàng với Lộ Thức Thanh.

Người chơi tàu lượn siêu tốc đông như kiến cỏ, không biết phải xếp hàng tới ngày tháng năm nào nữa. Lộ Thức Thanh tò mò chỉ vào lối đi nhanh trống người bên cạnh: “Dung lão sư, không phải chúng ta mua vé trọn gói rồi sao?”

Dung Tự: “... À.”

Hai người đổi lối đi, không tới 5 phút đã lên tàu lượn siêu tốc.

Lộ Thức Thanh còn sợ không đủ kích thích mới cố ý chọn hàng đầu.

Sau khi ngồi vững, nhịp tim của cậu tăng vọt, có cảm giác sợ hãi khi bước lên đoạn đầu đài vậy, cậu đá đôi chân lơ lửng rồi quay sang nói nhỏ với Dung Tự ngồi cạnh mình: “Dung lão sư, tôi… tôi có hơi sợ.”

Dung Tự thản nhiên: “Sợ thì nắm lấy tay tôi.”

Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự bằng ánh mắt sùng bái.

Không hổ là Dung lão sư, lên tàu lượn siêu tốc mà vẫn thản nhiên bình tĩnh như vậy, cậu phải học idol mới được.

Lộ Thức Thanh hít sâu một hơi, thả lỏng thần kinh đang căng cứng của mình.

Lúc này, tàu lượn siêu tốc đột nhiên chậm rãi lắc lư, kế đó thì thong dong trượt theo đường ray chạy ra.

Loại trò chơi kích thích mạo hiểm như thế này theo đuổi chính là loại cảm giác sợ hãi do bất chợt mất trọng lực gây ra. Cho dù biết sẽ không xảy ra chuyện gì thì vẫn sẽ thét lớn theo bản năng. Lộ Thức Thanh hít sâu một hơi rồi trộm nhìn sang Dung Tự.

Nếu lát nữa quá căng thẳng, cậu giơ tay sang nắm lấy tay của Dung Tự thật…

Thì có mờ ám quá không?

Trong lúc Lộ Thức Thanh đang nghĩ lung tung thì tàu lượn siêu tốc đã lên đến nơi cao nhất, chậm rãi ngừng vài giây.

Ngay sau đó, âm thanh đường ray vận hành đột nhiên vang lên, cảm giác mất trọng lực kịch liệt theo tiếng gió ập đến, những tiếng “má a a a” nối nhau vang lên. Vào khoảnh khắc tàu lượn trượt xuống đó, linh hồn nhỏ bé của cả một xe đầy kín người liều mạng bay lên.

Con tim của Lộ Thức Thanh đập thật nhanh, cậu bất giác muốn nắm lấy tay của Dung Tự.

Song cậu còn chưa động thủ, một bàn tay đẫm mồ hôi lạnh đã nắm lấy tay cậu, ngón tay hai người đan chặt vào nhau không có lấy khe hở. Dung Tự nắm chặt đến mức cậu thấy xương ngón tay mình hơi đau.

Lộ Thức Thanh thoáng sững sờ.

Tàu lượn chạy quá nhanh, cậu nhìn không rõ vẻ mặt của Dung Tự, chỉ cảm thấy hắn thật chu đáo, sợ mình ngại nên mới chủ động nắm lấy tay mình.

Adrenaline tăng vọt do sợ hãi khi mất trọng lực mang lại hóa thành niềm vui và sự phấn chấn trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lộ Thức Thanh cũng không thấy sợ, cậu vui vẻ ngồi hết “chuyến tàu”.

Không đến 5 phút, cuối cùng tàu lượn siêu tốc cũng chầm chậm dừng lại.

Mái tóc đã nhiều tháng chưa được cắt tỉa của Lộ Thức Thanh vốn ngoan ngoãn làm ổ trong cổ áo, giờ đây bị gió thổi, gần như là dựng cả lên. Cậu hít sâu một hơi, khó nhọc ổn định lại tâm tình mới muộn màng nhận ra hai người hãy còn nắm tay nhau.

Lộ Thức Thanh có chút xấu hổ.

Cậu vừa định rút tay ra thì bàn tay của Dung Tự chợt ra sức, nắm chặt hơn nữa.

Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Dung lão sư?”

Vẻ mặt của Dung Tự vẫn thản nhiên như lúc ban đầu, chỉ là sắc mặt có vẻ hơi tái. Sau khi hắn hoàn hồn thì thu tay về, cất tiếng nhàn nhạt: “Cũng khá vui đó, muốn chơi thêm lần nữa không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không chơi.”

Dung Tự “à” một tiếng.

Dưới chân Lộ Thức Thanh nhẹ tênh, tựa như hết thảy những bế tắc u ám trước kia đều tiêu tán cả rồi, cậu còn muốn chơi con lắc khổng lồ nữa.

Hai người xuống khỏi tàu lượn siêu tốc. Lúc bước xuống khỏi bậc, đầu gối Dung Tự chợt mềm nhũn, cơ thể loạng choạng, phải nắm lấy tay vịn mới khó khăn đứng vững lại.

Lộ Thức Thanh nhảy dựng: “Dung lão sư, không sao chứ?”

Dung Tự che lại một con mắt, bờ môi tái nhợt: “À, không sao, hình như kính áp tròng lệch rồi, nhìn đường không rõ lắm.”

Lộ Thức Thanh vội đỡ lấy tay hắn, cậu nhẹ tay dìu người tới ghế nghỉ bên cạnh ngồi một chốc.

Dung Tự nheo một con mắt, hắn tìm kính áp tròng không biết lệch tới chỗ nào trong mắt, sắc mặt và bờ môi đều trắng bệch như tờ giấy, ngón tay bất giác run run.

Lộ Thức Thanh lại chạy tới bên cạnh mua nước, lát sau mới vòng về.

Dung Tự đã tìm ra kính áp tròng, hắn nhận lấy chai nước rồi nói tiếng cám ơn.

Lộ Thức Thanh ngồi bên do dự một chốc mới lúng túng: “Dung lão sư… có phải anh sợ độ cao không?”

Động tác uống nước của Dung Tự chợt dừng lại.

Lộ Thức Thanh thấy hắn im lặng như vậy thì áy náy cực độ: “Xin lỗi, đáng ra tôi không nên chơi trò này.”

Dung Tự nghỉ một chút rồi lại uống chút nước, cuối cùng sắc mặt cũng dễ nhìn hơn. Hắn khẽ nhướng mày, có vẻ là muốn duy trì hình tượng idol “không gì là không thể” trước mặt Lộ Thức Thanh.

“Ai nói tôi sợ độ cao chứ? Nếu không tin thì chúng ta có thể chơi thêm vòng nữa. Tôi bị lệch kính áp tròng nên có hơi khó chịu thôi.”

Lộ Thức Thanh nhìn hắn, cứ muốn nói lại thôi, chốc sau cậu mới đưa ảnh lưu niệm trò tàu lượn siêu tốc sang.

“Lúc nãy khi tôi mua nước thì thấy người bên cạnh lấy hình bên đó…”

Hiếm khi có dịp ra ngoài chơi cùng Dung Tự, mà Lộ Thức Thanh vẫn nhớ nhung tấm ảnh chụp chung lần trước. Cậu không chịu được cám dỗ mới chạy qua in 10 tấm ảnh hai người cùng ngồi tàu lượn siêu tốc.

Lộ Thức Thanh giơ tay ra chỉ, cậu nói nhỏ: “10 tấm này, anh… anh nhắm mắt hết.”

Dung Tự: “… …”

- --

Con mèo của Schrodinger: (Trạng thái chồng chất lượng tử trong vật lý): Thí nghiệm này khá dài, các bạn có thể tìm đọc, đại khái thì bạn sẽ không biết điều đó có xảy ra hay không nếu không mở chiếc hộp