Chương 113: PN 3Chương trình giải trí livestream chủ đề tình yêu lắm bình luận.
Khán giả nghệch cả ra.
[Không mà vầy là hun hay chưa? Sao nghe như lồng hai tiếng chụt chụt vô thôi vậy?]
[Chắc chắn là hun rồi nhỉ, ai mà cưỡng lại được bé Lộ đang mơ mơ màng màng chớ.]
[Tao thấy là chưa hun, rõ ràng Lộ Thức Thanh buồn ngủ gần chớt, nghe tiếng là thấy lười để ý tới Dung Tự.]
[Rõ mà, vừa nghe là biết đang lấy lệ với Dung Tự ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha không ngờ Dung Tự mà cũng có ngày hôm nay.]
Mà bình luận đều cười hô hố. Không bao lâu sau Dung Tự rời khỏi phòng, sắc mặt nom rất thoải mái, hắn nhìn thấy camera nhắm vào cửa mới nhướng mày, thản nhiên nói: “Em ấy buồn ngủ quá, ngủ thêm 20 phút nữa đi.”
Ban đầu còn cho là khán giả tới hít đường sẽ bất mãn, lý do thoái thác hoàn mỹ Dung Tự cũng đã nghĩ ra, thế mà không đợi hắn tung chiêu thì màn hình đã đầy chữ “vâng ạ”.
Dung Tự thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn kỹ mới phát hiện vấn đề.
[Vâng ạ, dù sao anh cũng bị bạn trai đối xử qua loa chiếu lệ.]
[Vâng ạ, thấy anh ăn thiệt là thấy mãn nguyện à.]
[Vâng ạ, Tiểu Lộ đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày - làm Dung Tự ăn thiệt, tụi em thống nhất đồng ý cậu ấy có thể ngủ thêm 20 phút nữa.]
[Vâng ạ, chụt chụt.]
Dung Tự: “...”
Hắn không chút nao núng, ngờ vực hỏi: “Mọi người nói gì vậy? Tôi bị đối xử qua loa bao giờ?”
Màn bình luận:
[Vâng, anh không bị đối xử qua loa, là bọn em bị đối xử qua loa.]
[Vâng, chắc chắn hồi nãy Lộ lão sư rất là nhiệt tình, hoàn toàn không qua loa lấy lệ xíu nào.]
[Vâng, chụt chụt.]
Dung Tự: “...”
Có thôi không hả!
“Cái này mà là qua loa gì chứ?” Dung Tự vừa đi tới nhà bếp kiểm tra kem để trong ngăn đông tủ lạnh, xem Lộ Thức Thanh có ăn nhiều hay không vừa tùy ý nói, “Em ấy buồn ngủ tới vậy rồi mà còn cố gắng trả lời tôi, còn kêu tôi hôn hai cái, dỗ tôi ra ngoài chơi. Lộ lão sư đừng yêu quá như vậy sao lại lấy lệ chứ?”
Khán giả:
[Ha ha ha ha ha ha ha anh anh giỏi lừa mình dối người lắm nha anh.]
[Mị thấy anh đừng yêu quá nha.]
[Cười xỉu, người đàn ông hèn mọn, chỉ cần đáp lại đã thấy ngọt ngào, nhìn tội nghiệp thiệt.]
Dung Tự cả giận: “Mấy người chẳng hiểu tình thú gì cả!”
Màn bình luận càng vui.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh ấy đã tan vỡ!]
[True true true, chút tình thú bé Lộ đừng để ý tui, anh đừng có sướng quá.]
Khoảng thời gian này Dung Tự đang chuẩn bị để vào đoàn, cần phải giữ gìn vóc dáng, mấy món như kem thường một miếng cũng không ăn. Lần này hắn lại nín nhịn tức cái lồng ngực mới sầm mặt lấy kem hộp Lộ Thức Thanh ăn còn thừa lại phân nửa ra ăn.
Màn bình luận cười rôm rả hẳn.
Hồi trước mỗi lần Dung Tự đi show đều là cái nết nắm gọn trong lòng bàn tay, không gì ngoài dự đoán chết tiệt. Dù là lần livestream đầu tiên thì cũng là mình hắn solo toàn cảnh, đây là lần thấy hắn tan vỡ trên hiện trường livestream.
Khán giả với Dung Tự tương tác làm tổn thương lẫn nhau chưa tới 10 phút, cuối cùng Lộ Thức Thanh đang mơ màng cũng đã tỉnh dậy
Cơn giận của Dung Tự đã tan đi nhưng hắn vẫn ngồi đó “trả miếng” với khán giả. Thoáng nghe thấy phòng ngủ có tiếng động, hắn dợm đứng đi xem thử thì di động vang lên.
Hắn bật wechat lên xem.
[Bé ngoan: Hồi nãy anh tới hả?]
Dung Tự u ám chọt mấy chữ.
[Tu: Tôi không chỉ đến, em còn khen kỹ thuật hôn của tôi càng ngày càng giỏi, em rất thích kìa.]
Lộ Thức Thanh im lặng rất lâu, sau đó cứng nhắc đổi đề tài.
[Bé ngoan: Em nghe bên ngoài có tiếng gì đó, tổ tiết mục tới trước hả.]
[Tu: Ừ.]
Dung Tự vừa gửi xong câu này thì nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng ầm - chân giẫm xuống sàn, sau đó là tiếng chạy bộp bộp vào phòng tắm.
Coi ra lần này tỉnh thật rồi.
Dung Tự khoanh tay, lạnh lùng đứng tựa cửa chờ Lộ Thức Thanh tắm rửa xong đi ra.
Khán giả thích xem trò vui nhưng cũng không ít người thấy hơi lo.
[Toi rồi, lần đầu hai người lên show yêu đương chung khung hình sẽ không cãi nhau đó chứ? Tui bắt đầu lo rồi à.]
[Chắc không tới mức đó đâu, không phải Dung Tự được công nhận là tốt tính à? Không tới nước yêu vào thì nóng nảy đâu.]
[Hức hức hức đừng mà, mị lại hốc đường chứ không mò tới coi cãi lộn nha!]
[Nể tình Tiểu Lộ đẹp đừng có cãi nhau nha QAQ]
Rất nhiều khán giả nơm nớp lo sợ không chịu được, đến cả tổ tiết mục theo tới cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên livestream tiếp hay không.
Không tới 5 phút, Lộ Thức Thanh đã rửa mặt xong, nhưng cậu vẫn ở trong phòng ngủ, ngại bước ra.
Dung Tự biết tật xấu của cậu lại tái phát, hắn “chậc” một tiếng, sau đó tiện tay gõ cửa, giọng điệu lười nhác: “Lộ lão sư đừng gấp, cả tổ tiết mục với 13 triệu khán giả đều đang chờ em đó, em cứ từ từ hẳn ra.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh kéo tay nắm cửa, lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ.
Cậu liếc nhìn Dung Tự, hắn đang đứng trước cửa như môn thần ấy. Mái tóc ướt nhẹp trước trán còn đang nhỏ nước, tùy ý nhìn cũng có cảm giác lạnh lùng quyến rũ đầy dụ hoặc.
Hai người giương mắt nhìn nhau, Dung Tự không nói tiếng nào đã xoay người đi mất.
Khán giả nhảy dựng.
[Đệt đệt không cãi nhau thật đó chứ a a a a a…]
[Dung Tự làm mặt lạnh thấy sợ thật á.]
[Lộ Thức Thanh không hóa trang không mần tạo hình… ngũ quan này… Muốn kê đầu lưỡi ra liếm, tỉ mỉ xinh đẹp hu hu hu.]
[Dung Tự đi đâu vậy? Không chiến tranh lạnh đó chứ!]
Ngay lúc nỗi sợ của khán giả đạt tới đỉnh điểm, Dung Tự lạnh nhạt quay lại. Hắn cụp mắt rồi phủ chiếc khăn lông khô ráo lên đầu Lộ Thức Thanh, cẩn thận lau khô lọn tóc mái trước trán ướt sũng lúc rửa mặt.
“Không phải nói 20 phút sao?” Dung Tự hỏi, “Dậy sớm quá rồi đó, đợi ăn trưa xong hẵng ngủ trưa nha?”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn đứng đó, để mặc Dung Tự lau khô tóc giúp mình, lát sau cậu mới ý thức được là đang livestream, nên hơi ngại mà gật đầu: “Không ngủ nữa.”
Mái tóc của Lộ Thức Thanh có hơi dài, từ sau khi quay xong “Ba đồng tiền” cậu cũng không đi cắt, tóc mái rủ xuống che kín cả mắt.
Dung Tự thuần thục lấy sợi chun trên cổ tay mình buộc tóc Lộ Thức Thanh ra sau thành cái bím nhỏ.
“Được rồi, lần sau tự em làm, đừng chờ tôi buộc cho em nữa.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Sau đó Dung Tự lấy sợi chun mới tinh ra khỏi túi mình, tiện tay đeo vào cổ tay chung với chiếc đồng hồ quý của mình, thế mà cũng rất có phong cách hỗn hợp.
Khán giả:
[??????]
[....]
[Không mà sao có cảm giác của con chó đang đi trên đường cài bị người ta giơ chân đá một cái thế?]
[Hở? Hở? Hở! (!Ngây dại.jpg) Không, không cãi nhau không chiến tranh lạnh à? Lẽ nào tụi iem là trò đùa của hai người xaoo?]
[Uổng cho mị nãy còn lo nơm nớp, sợ Dung Tự hung dữ với Lộ Thức Thanh a a a a a a! Tất cả đều là chạnh lòng thất zọng!]
[Hụ hụ hụ ngọt quá à, tư thế lau tóc buộc tóc thuần thục của Dung Tự vừa nhìn là biết địa vị gia đình (ps: Tui còn không cột được chùm hoàn mỹ, búi tóc no tròn vậy á, mỗi một cm tóc đều cầu kỳ chớt được, đẹp quá à.]
[Tên nhãi Dung Tự nhà anh, không hổ là người đàn ông thành công theo đuổi Lộ Thức Thanh, đảmđang quá.]
[Ngọt quá à~! Tui hốc lấy hốc để! Còn không ngon hơn đường công nghiệp nữa à? 555]
Lộ Thức Thanh mất tự nhiên sờ đầu tóc rồi chào với camera.
Tuy thật chóng vánh nhưng khán giả ai cũng biết cậu không thích nói chuyện, huống chi một Dung Tự thôi cũng đã đủ ầm ĩ rồi, vừa hay cần một người ít nói trung hòa lại, nếu không lại líu ra líu ríu đau cả đầu.
Dung Tự vứt hộp kem đã ăn hết vào thùng rác rồi dẫn Lộ Thức Thanh sang bên cạnh ăn sáng.
Lộ Thức Thanh cau mày, cậu cứ ngoảnh đầu nhìn thùng rác suốt, muốn chất vấn lại vì có camera livestream nên ngại hỏi.
Dung Tự vờ như không thấy.
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, thịnh soạn, làm toàn món Lộ Thức Thanh thích ăn.
Dung Tự không thích ăn ngoài, thậm chí hắn còn rất hưởng thụ niềm vui tự mình nấu nướng. Hắn cố gắng hết sức, có thể tự làm thì sẽ làm, hoàn toàn khác với cuộc sống lúc nào cũng muốn gọi thức ăn ngoài của Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh ngồi vào bàn ăn ăn ăn.
Dung Tự lại chẳng có hứng ăn, hắn chống cằm xem Lộ Thức Thanh livestream ăn uống.
Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Anh không ăn à?”
“Sắp vào đoàn rồi.” Dung Tự lời ít ý nhiều, “Phải bảo trì vóc dáng.”
Lộ Thức Thanh mím môi nhịn lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được, cậu hỏi nhỏ: “Vậy mà anh còn ăn kem à?”
Hơn nữa còn ăn sạch bong nửa hộp.
Dung Tự cười khẩy: “Đợi đêm nay Lộ lão sư xem lại livestream thì sẽ biết sao tôi lại ăn.”
Đầu Lộ Thức Thanh nhô lên dấu chấm hỏi.
Màn bình luận:
[Xì… Hai người này tương tác tự nhiên ghê, rõ ràng không tiếp xúc tứ chi thân mật gì hết mà sao tao cứ cười như bà dì cưng chiều vậy nà.]
[Tao tới để moi chi tiết đây. Dung Tự phải giữ gìn vóc dáng nhưng lại làm cả bàn thức ăn sáng cho Lộ Thức Thanh. Dung Tự tan vỡ thiệt mà không hề “hứ” Lộ lão sư, ha ha ha ai thấy hắn hứ hé rồi. Hơn nữa có vẻ Lộ Thức Thanh thích ăn kem, mới nãy ở kế bên dòm lom lom thùng rác suốt, giờ cuối cùng cũng phát hiện ra cơ hội để hỏi rồi. Đóa cao lãnh bí ửn đáng yêu.]
[Á á á tui còn thấy một chi tiết nữa, Dung Tự là người Xuyên Thành chính tông, không cay không mê. Nhưng mà nguyên bàn đồ ăn sáng hổng có miếng ớt nào luôn, tàu phở còn là món ngọt kìa!]
[Tên nhãi Dung Tự đừng có yêu quá.]
Trước đó Dung Tự còn xem màn bình luận rồi “trả treo” qua lại với fans, nhưng Lộ Thức Thanh vừa tới, dù hắn có đang dỗi đi nữa thì ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dừng trên người Lộ Thức Thanh như thể chẳng nhìn thấy gì nữa, chỉ ước gì có thể dán cả người mình lên đó.
Lộ Thức Thanh đã quen với ánh mắt của Dung Tự từ lâu chứ khán giả đúng lần đầu mới thấy, mọi người đua nhau spam “anh yêu nhiều lắm” tràn ngập màn hình, nom thật hùng vĩ.
Ăn uống như thế không hiệu quả mấy, tổ tiết mục thấy màn hình phòng livestream kế bên đang hỏi đáp người yêu nên cũng cứng nhắc đưa vào.
“Hỏi đáp tình lữ à?” Khóe môi Dung Tự co rút, “Không cần kiểm tra mức độ ăn ý ngầm đâu nhỉ?”
Lộ Thức Thanh suýt đã sặc nước miếng, mặt mày đỏ cả.
Đạo diễn nhịn cười: “Không cần.”
Đa số khán giả đều biết sự kiện hỏi đáp ăn ý rồi lật xe của Dung Tự với Lộ Thức Thanh, thấy nụ cười của Dung Tự sắp nứt ra tới nơi.
[Ha ha ha ha ha Dung Tự: Hỏi đáp ăn ý đừng mà!]
[Hỏi đáp tình lữ? Mị muốn coi lần này Dung Tự có lật xe không? Hóng hóng nha.]
Đạo diễn nói: “Chúng tôi không đặt câu hỏi, nhường cho bình luận của khán giả hiện trường ra câu hỏi.”
Dung Tự nhướng mày.
Khán giả ra đề?
Là mấy người hồi nãy hắn giận dữ “trả miếng” 10 phút đó hả?
Thế bọn họ còn không dồn mình vào chỗ chết sao?
Khán giả lên dây cót ngay.
[Được nha được nha!!! Tụi em ra đề hay nha!]
[Hôm nay Dung Tự cầm chắc vé lật xe rồi há há há!]
[Khà khà! Ra ra tiếng cười của phản diện!]
Dung Tự liếc nhìn màn bình luận rồi nghiêng mái đầu hỏi Lộ Thức Thanh: “Bé ngoan, em nói sao?”
Lộ Thức Thanh không biết từ chối thế nào, chỉ đành gật đầu.
Màn bình luận:
[?????]
[Bé ngoan?! Sao anh kêu Lộ lão sư là bé ngoan?]
[Hỗn xược! Ngang nhiên dám kêu đóa hoa cao lãnh là bé ngoan sao?!]
Dung Tự liếc nhìn màn bình luận, hắn cười khẩy: “Tại sao không thể kêu đóa hoa cao lãnh là bé ngoan? Lạnh lùng là lạnh với mọi người chứ khi đối diện tôi Lộ lão sư ngoan lắm, mấy người không thấy sáng em ấy còn dỗ tôi kêu tôi ra ngoài chơi sao? Được rồi! Đây là câu đầu tiên, tôi trả lời rồi, câu kế.”
Khán giả: [?????]
[Sao tự nhiên cái 1 câu rồi?!]
[Dung Tự, anh lẳng lơ lắm nha.jpg]
[Để người ta dỗ mà đắc ý vậy luôn à? Mà Lộ lão sư dỗ anh hồi nào? Cái đó gọi là lấy lệ! Anh không biết tiếng Trung à? Đánh vần với tui, lờ ây lây sắc lấy - lờ ê lê nặng lệ!]
[Chó Dung lẳng lơ quá, sao Lộ lão sư lại vừa ý chả chứ a a a a a!]
Náo loạn thì náo loạn, nhưng rất nhanh màn bình luận đã nghiêm túc đưa ra câu hỏi, hầu như câu nào cũng đào hố.
Kiểu như: [Nếu hai người cãi nhau, ai sẽ nhận sai trước?]
Dung Tự hoàn toàn không cảm thấy chủ động nhận sai có gì mất mặt, hắn nói ngay: “Tôi nhận sai trước.”
Còn chưa nói xong, Lộ Thức Thanh ngồi cạnh gần như lên tiếng cùng lúc với hắn: “Chúng tôi chưa từng cãi nhau.”
Dung Tự: “?”
Khán giả: [...?]
Lộ Thức Thanh nói xong cũng ngơ ngác, cậu ngẩng đầu lên nhìn Dung Tự: “Chúng ta có cãi nhau sao?”
Dung Tự: “...”
Dung Tự u ám nói vào camera: “Đó là bí tịch tốt nhất để duy trì sự nồng cháy trong tình yêu - Vừa cãi nhau thì nhanh chóng quỳ xuống, như vậy thì người yêu chậm chạp sẽ không nhận ra hai người từng cãi nhau.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Khán giả: [???????]
[Không hổ là người đàn ông đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, học được rồi học được rồi!]
[Há há há há sở dĩ hai người ngọt ngào thế này toàn nhờ Dung Tự gánh trọng trách đi trước.]
[Biểu cảm ngơ ngác của Lộ Thức Thanh cưng quá á á à à, mặt kiểu kinh hãi “hở? Chúng ta từng cãi nhau hả”]
[Hu hu hu tao lại có đường rồi! Tao tuyên bố show yêu đương VVLT! Đây là lương thực chung tao hốc lấy hốc để nha!]
Lộ Thức Thanh buông đũa xuống, câu suy nghĩ lung lắm xem rốt cuộc hai người từng cãi nhau khi nào.
Dung Tự biết lượng cơm của cậu, hắn lại thêm bát cháo cho cậu: “Đừng rề rà nữa, ăn trước đi.”
Mỗi lần Lộ Thức Thanh nghĩ thẫn thờ thì đều là Dung Tự khuyên giải, dẫn tới việc hễ nghe câu này thì cậu bất giác thả lỏng, dù có rối rắm hơn bữa thì vẫn ăn tiếp.
Khán giả còn đang đưa ra câu hỏi.
[Tính Dung Tự như vậy… hoạt bát rêu rao, cho hỏi có từng chọc Lộ lão sư giận chưa?]
Bình luận này chắc định nói “Tính Dung Tự lẳng lơ như vậy”, bị hệ thống phán định có hiềm nghi xúc phạm nên che lại, khán giả chỉ đành đổi tử khác.
Dung Tự khẽ nhướng mày, hắn vẫn luôn miệng nói không ngừng giờ lại ngậm mồm, thậm chí còn lấy đũa gắp cái bánh bao lên ăn.
Màn bình luận đều giục hắn: [Dung lão sư, mau trả lời kìa!]
Dung Tự không hé răng, bị mọi người giục quá, hắn mới nhìn sang Lộ Thức Thanh, hất cằm bảo: “Lộ lão sư trả lời câu này đi kìa.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cậu im lặng thật lâu, cố gắng cân nhắc từ ngữ, mãi mới nghẹn được một câu.
“Có giận, nhưng sẽ không lâu lắm.”
Khán giả vội truy hỏi: [Sao vậy? Dung Tự dỗ dành ngay à?]
[Hay là Lộ lão sư không nhẫn tâm giận thần tượng đó?]
[Lộ lão sư vừa ăn vừa nói đi, thấy khuôn mặt gầy gò thế làm người ta đau lòng mà. Bé ngoan ăn nhiều vào.]
Dung Tự thấy màn bình luận toản cảnh ấm áp dịu dàng thì mặt xanh như tàu lá, vội nói ngay: “Cái này tính là câu thứ tư nhé, số câu còn lại của mọi người không nhiều đâu.”
Màn bình luận kêu gào ngay, nhưng quả thật bọn họ rất muốn biết sao Lộ Thức Thanh lại không giận lâu, ai cũng thúc giục.
Vành tai đỏ bừng, Lộ Thức Thanh cắn đũa, cậu lại châm chước câu từ lung lắm, cuối cùng mới lúng túng nói.
“Tại vì anh ấy sẽ vui vẻ.”
Khán giả: “?”
Quỷ gì đây?
Hình như có hơi biến thái, đề nghị nói tỉ mỉ chi tiết?
Lộ Thức Thanh không muốn nói tỉ mỉ chi tiết, cậu vội vàng học theo Dung Tự.
“Được rồi, trả lời rồi, câu… câu kế đi.”
Khán giả: “...”
Đừng có học hư thế chứ bé ngoan!