Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 83






Tên tác phẩm: Nhật ký của Hạ Chi Dã.

Thể loại: Cosplay nhật ký của Hồ Thích, lên án bằng lời nói.

Tác giả: Hạ Chi Dã, sao Thái Đẩu của nền văn học.

Phương pháp cập nhật mới: Đăng nhiều kỳ trên giấy.

Thời lượng nối tiếp: Đại khái là dài giống như mạng người vậy.

Nhân vật quan trọng: Tống Yếm, Tống Đại Hỉ, Tống Song Hỉ, Tống Đa Hỉ, Tống tiên sinh, Tống bạo quân, Tống đáng yêu...!(Sau này có lẽ sẽ còn nhiều kiểu xưng hô khác, xin dùng dấu ba chấm để biểu thị.)
Hướng dẫn cách đọc: Vị tiên sinh họ Tống nào đó nhìn thấy dòng chữ này phải nhớ đóng nhật ký lại, đọc trộm nhật ký của bạn trai là một hành vi không hề lễ phép đấy nhá.

Cái khác: Không có, đợi đến khi tôi nghĩ ra rồi viết sau.

Năm 2022.

Ngày 26 tháng 6.

Hôm nay Tống tiên sinh đồng ý đi trốn chung với tôi, tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy sau này mỗi một ngày ở bên cạnh Tống tiên sinh đều sẽ vô cùng đáng nhớ.

Vì vậy nên tôi đã mua một cuốn sổ có khóa ở cổng trường Tam trung, muốn ghi nhớ hết tất cả mọi việc vào trong này.

Còn tại sao phải cài khóa ấy à, không lắm lời ở đây đâu, đề phòng một ngày nào đó Tống tiên sinh dùng bạo lực phá khóa, vẫn có thể giữ một cái mạng nhỏ cho tôi.

Nhưng mà không thể không nói, con người của Tống tiên sinh thật sự không thèm nói lý, hôm nay cậu ấy cứ hỏi tôi thi bằng lái khi nào, mua xe lúc nào, tôi nói là thi bằng lái với mua xe lúc nghỉ đông.

Cậu ấy mới hỏi tôi, tại sao nghỉ đông có thể thi bằng lái nhưng lại không thèm đi gặp cậu ấy, tôi mới bảo là ba của cậu ấy không cho tôi gặp cậu ấy, cậu ấy mới hỏi vì sao không thể trực tiếp đánh chết ông ta, tôi suy nghĩ một hồi, nhận ra không còn lời gì để nói.

Thế nên Tống tiên sinh mới bảo tôi chỉ yêu xe, không yêu cậu ấy, oan uổng chết mất thôi, nhưng mà tôi không dám nói lại, chỉ có thể chuyên tâm lái xe, mong Tống tiên sinh tha thứ.

Ngày 27 tháng 6.

Tôi lái xe cả một đêm, có hơi buồn ngủ, nên mới bật bài Bỏ Trốn của Trịnh Quân lên nghe.

Tôi cảm thấy rất dễ nghe, rất hợp với hoàn cảnh, thật sự rất hay, không chú ý nên hát theo.

Sau đó Tống tiên sinh ghét bỏ nói tôi hát thấy ghê, tôi không phục, bèn bảo Tống tiên sinh hát một câu.

Tống tiên sinh hát thật, sau đó tôi chợt nhận ra tôi hát nghe ghê thật.

Cơ mà không quan trọng, đến khách sạn, tôi nên đi thị tẩm vì Tống tiên sinh.

Ngày 28 tháng 6.

Không thể tiếp tục xuất phát, ở khách sạn một ngày một đêm, ngủ trên sofa khách sạn.

Hóa ra Tống đáng yêu không thích bị khống chế xuất tinh.

Nhớ kỹ rồi, lần sau sẽ dám nữa.

Ngày 29 tháng 6.

Ngủ sô pha.

Ngày 30 tháng 6.

Ngủ sô pha.

Ngày 1 tháng 7.

Ngủ sô pha.


Ngày 2 tháng 7.

Ở thành phố trước đó chơi ba ngày thì tôi ngủ sô pha cả ba ngày, nếu còn như vậy nữa, tôi cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến sự hài hòa trong quan hệ chồng chồng của hai chúng tôi.

Vậy nên hôm nay sau khi đi đến một thành phố khác, tôi có mua rượu mơ xanh là đặc sản ở địa phương, còn đặt luôn khách sạn tốt nhất, cho nên đêm nay không có lý nào tôi lại ngủ trên sô pha được.

Ngày 3 tháng 7.

Phi vụ đêm qua đã trót lọt.

Hôm nay ngủ sô pha.

Khách sạn ở tầng 28, cửa sổ sát đất hình vòng 270 độ, rất tốt.

Ngày 4 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 5 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 6 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 7 tháng 7.

Đã ba ngày rồi Tống Đại Hỉ không cho tôi ôm một cái! Đều do cửa sổ sát đất của khách sạn! Hạ Chi Dã à Hạ Chi Dã, sao mày có thể sa đọa như vậy, không thể tự chủ được như thế chứ.

Nếu cứ thế mãi thì sao mà khiến Tống Đại Hỉ tha thứ cho mày được đây, vậy nên tối nay mày không thể cầm thú nữa.

Ngày 8 tháng 7.

Hôm nay đi ngang qua Hoa Hương, hoa nở rất đẹp, tôi hái được một bó, gói lại trống cực kỳ tinh xảo, tặng cho Tống Yếm, tôi nhìn ra được cậu ấy rất thích, thế nên tôi hôn cậu ấy, tôi nghĩ rằng tối nay tôi nhất định có thể quay về giường ngủ.

Ngày 9 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 10 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 11 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 12 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 13 tháng 7.

Hạ Chi Dã à Hạ Chi Dã, sao mà mỗi khi lên giường là mày lại không thể quản được cái tay của mày thế, biết rõ Tống Yếm không thích bị khống chế xuất tinh, tại sao lại muốn nhìn cậu ấy khóc lóc rồi gọi anh như vậy chứ, nếu mày cứ thế hoài thì khác nào súc sinh? Cơ mà lần này đã vượt quá ba ngày, khi nào Tống Đại Hỉ mới nguôi giận đây?
Buồn rầu.

Tại sao nhân sinh lại có nhiều điều phiền não như vậy chứ.

Ưu sầu.

Ngày 14 tháng 7.

Hôm nay lái xe
Đêm ngày 14 tháng 7.

Xe rộng thật đã.

Ngày 15 tháng 7.

Tống tiên sinh thật sự thật sự không thèm nói lý.

Rõ ràng là do cậu ấy cảm thấy lạnh nên mới chui vào trong lòng của tôi trước, thế mà cuối cùng lại mắng tôi là lưu manh, tôi oan uổng muốn chết như cũ á, cơ mà tôi vẫn không dám nói giống như trước.

Nhưng tôi đã biết hóa ra Tống tiên sinh rất thích ngồi trên đùi của tôi.

Nhớ kỹ, lần sau tiếp tục.

Ngày 16 tháng 7.

Cuối cùng cũng đến khách sạn.

Ngày 17 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 18 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Ngày 19 tháng 7.

Ngủ sô pha.

Tôi cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua như thế này mãi được, tôi cần phải cho Tống Yếm biết ai mới là nóc nhà.

Ngày 20 tháng 7.

Tống Yếm là nóc nhà, tôi là đồ sợ vợ.

Tống Yếm là nóc nhà, tôi là đồ sợ vợ.

Tống Yếm là nóc nhà, tôi là đồ sợ vợ.

Tống Yếm là nóc nhà, tôi là đồ sợ vợ.

...!(Chỗ này đã lược bớ một trăm lần.)
Ngày 20 tháng 7 (Thật.)
Trang trước là viết cho Tống Yếm xem, đợi lát nữa xé xuống nộp cho cậu ấy, không phải là chủ ý của tôi, cũng chẳng phải là ý nghĩ chân thật trong lòng tôi.

Cho nên nóc nhà chân chính vẫn là tôi, chẳng qua là do tôi dỗ ngọt cậu ấy mà thôi, chính thức mà nói tiếp, tôi há gì lại sợ cậu ấy.

Ngày 21 tháng 7.

Trục đỏ quỳ đau hơn trục xanh, lần sau đổi thành trục trà thử xem.

Phụ: Lần sau không được mua vị bạc hà mát lạnh nữa, Tống Yếm không thích.

Ngày 24 tháng 7.

Cuối cùng cũng đến cung điện Potala, thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời thật xanh, mây cũng thật trắng, gió thổi ồn ào náo động.

Tâm tình của ôi và Tống tiên sinh đều rất tốt, chúng tôi còn chụp chung một tấm ảnh.

Lúc gửi cho dì Đảm và chị họ, bọn họ hỏi tại sao chúng tôi lại muốn đi lang thang lưu lạc.


Tôi cảm thấy bọn họ chẳng có chút khiếu thẩm mỹ nào cả, chúng tôi hung lắm cũng chỉ là đen hơn một chút, gầy hơn một ít, lên đường ba ngày cũng chẳng kịp cạo râu nên trông tang thương một xíu mà thôi, nhưng chúng tôi vẫn là những thanh niên vô cùng đẹp trai bức người, bọn họ tất nhiên là ghen tỵ.

Ngày 25 tháng 7.

Tống Yếm cầu nguyện trước cung điện Potala.

Tôi hỏi cậu ấy ước điều gì.

Cậu ấy bảo là không thể nói, nói ra sẽ không linh nghiệm.

Nhưng mà cậu ấy không nói tôi cũng biết, điều ước của cậu ấy nhất định là sống cùng tôi đến đầu bạc răng long.

Cậu ấy yêu tối nhiều như vậy á, tự tin mù quáng.

Ngày 26 tháng 7.

Tống Yếm say độ cao, phát sốt nôn mửa mặt mày tái nhợt đến độ kỳ cục.

Bác sĩ nói thân thể của cậu ấy hơi yếu, cần phải chậm rãi điều trị.

Tôi biết nói như vậy rất không lễ phép, nhưng tôi vẫn nhịn không được muốn chửi một câu, Tống Minh Hải chó chết.

Được rồi, mắng xong rồi, sau này tôi sẽ làm người thân sĩ, quyết định là sẽ không thể nói mấy lời thô tục như thế này nữa, nhưng mà nhìn Đại Hỉ như vậy rất là đau lòng.

Cũng may tôi đã học được trù nghệ của bà nội thật lâu, sau này có thể nấu món Tống Đại Hỉ thích cho cậu ấy ăn, một ngày ba bữa, không thiếu một bữa, chắc sẽ nuôi cậu ấy trở nên thật trắng trẻo mập mạp, thân thể khỏe mạnh.

Ngày 26 tháng 7.

Ngủ trên giường, an an tĩnh tĩnh ôm Tống tiểu đáng thương, cảm giác ngủ thật là ngon.

Ngày 27 tháng 7.

Vẫn ngủ trên giường, vẫn an an tĩnh tĩnh ôm Tống tiểu đáng thương, vẫn ngủ ngon ơi là ngon.

Ngày 28 tháng 7.

Thân thể của Tống Yếm cuối cùng cũng khỏe lại, nhưng cậu ấy không quen với thức ăn ở chỗ này, cho nên chúng tôi quyết định rời đi, đến nơi có biển.

Ngày 30 tháng 7.

Thật sự không thể lái xe được nữa, Tống tiên sinh cũng rất mệt, vì vậy mà sau khi cậu ấy đáng yêu làm mình làm mẩy một hồi, chúng tôi quyết định đến kỳ nghỉ đông sẽ đến Hải Nam ngắm biển.

Vừa lúc anh rể bất hạnh ở nơi xa có một biệt thự nghỉ phép tư nhân nằm cạnh biển tại Hải Nam, tôi muốn hỏi mượn anh ấy mấy ngày, chắc là anh ấy sẽ không ngại.

Suy cho cùng thì tôi cũng giúp vợ yêu của anh ấy chiến nhiều trận Vương Giả Vinh Diệu như vậy mà, không có công lao cũng có khổ lao mới đúng.

Bây giờ vẫn là giữa hè, tôi đã bắt đầu mong chờ mùa đông mau đến nhanh lên.

Mùa đông ơi mùa đông à, xin mày tới nhanh một chút, hy vọng lúc đó thân thể của Tống tiên sinh đã được rèn luyện cực kỳ khỏe mạnh, nếu không thì tôi phải ngủ bên ngoài sô pha nữa mất.

Thế thì sao mà được.

Ngày 31 tháng 7.

Về đến nhà, nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường Bắc Đại.

Chúng tôi đều đến học viện quản lý Quang Hoa, theo lời của Phương Thường và Triệu Duệ Văn thì là, vừa nhìn đã biết sau này hai người chúng tôi sẽ là kẻ có tiền vạn ác.

Tôi nói với bọn họ là chúng tôi sẽ không như vậy đâu.

Ngày 1 tháng 8.

Bởi vì chúng tôi bây giờ đã là kẻ có tiền vạn ác rồi.

Ngày 2 tháng 8.

Đi xem nhà.

Tôi không có hộ khẩu Bắc Kinh, không thể mua nhà gần trường học, cho nên chỉ có thể ở rể, tương lai nhờ nhà vợ.

Nhưng tôi cảm thấy việc này chẳng có gì là không tốt cả.

Bởi vì làm nha hoàn thông phòng yêu phi họa quốc của Tống đại thiếu gia, tôi sẽ có thêm nhiều lý do để ra sức cày cấy, để tỏ lòng biết ơn đối với kim chủ.

Ngày 3 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Ngày 4 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Ngày 5 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Ngày 6 tháng 8.

Tống Nhạc Nhạc hỏi tôi rằng có phải tôi đã cãi nhau với anh nó hay không, nếu không thì tại sao tối nào cũng bị anh nó đá xuống khỏi lầu ba, tôi không biết nên trả lời nó như thế nào cả.

Dù sao thì thằng bé vẫn còn quá nhỏ.

Không thể nói với thằng bé rằng hóa ra anh nó không thích phương pháp cảm ơn vừa kịch liệt vừa đặc biệt như vậy được.

Anh của thằng bé thật là bắt bẻ.

Ngày 7 tháng 8.

Hôm nay là Thất Tịch, tôi lại giúp Tống Nhạc Nhạc giải bài tập Toán.

Bởi vì đứa nhỏ này bỗng tò mò hỏi anh nó rằng có phải là trong nhà có muỗi hay không, nếu không thì tại sao trên cổ anh nó lại có vết đỏ.

Vậy nên thằng bé lại có thêm 69 tờ đề Toán học, còn tôi chỉ có thể ngủ trong phòng cho khách.

Chúng tôi thật sự không có địa vị mà.

Ngày 14 tháng 8.

Đã một tuần rồi.

Giường trong phòng cho khách thật cứng, nhung nhớ chiếc giường vừa mềm vừa to trong phòng Tống Yếm.

Tôi cần phải sử dụng một ít quỷ kế.

Ngày 15 tháng 8.

Đón chú chó nhỏ lông vàng mà lúc trước đặt hàng ở chỗ bạn bè, một con cún nho nhỏ mềm mại mum múp tròn vo, dùng một tay là có thể ôm trọn vào trong lòng, cũng rất biết làm nũng cọ cọ, thật sự rất đáng yêu, tôi đoán rằng Tống Đại Hỉ nhất định sẽ rất thích.

Ngày 16 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Ngày 17 tháng 8.


Ngủ phòng cho khách.

Ngày 18 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Ngày 19 tháng 8.

Quả nhiên Tống Đại Hỉ rất thích, không có sự đồng ý của tôi đã đặt tên cho nó là Hạ Đãi Dã, hơn nữa còn để cho nó bá chiếm giường ngủ của tôi.

Tôi thất sủng.

Ghen tuông làm tôi trở nên đáng ghê tởm.

Ngày 20 tháng 8.

Tôi hung dữ dạy dỗ vị tiên sinh họ Tống di tình biệt luyến này một trận.

Sau đó lại bị cậu ấy dạy dỗ một trận còn ác hơn.

Thế nên đầu gối của cậu ấy đỏ bừng, đầu gối của tôi cũng đỏ.

Đầu gối của tôi là do quỳ bàn phím nên đỏ, về việc tại sao đầu gối của cậu ấy lại đỏ á, cậu ấy không cho tôi nói, nên tôi không thể nói.

Chỉ có thể yên lặng ghi một câu vào trong nhật ký, làn da của Tống tiên sinh thật sự rất trắng, cũng thật sự rất yếu ớt.

Ngày 21 tháng 8.

Phê bình! Phẫn nộ phê bình!
Sau khi Tống tiên sinh dùng bạo lực phá khóa trông thấy dòng chữ hương dẫn cách đọc nằm ở trang đầu tiên lại không chịu ngừng đọc, thật sự không có tố chất!
Đáng giận, giận lắm luôn á.

Nhưng mà tôi lại không dám phẫn nộ chỉ trích cậu ấy, bởi vì ở trong nhà của chúng tôi, bất kể Tống tiên sinh làm chuyện gì, người sai chắc chắn là tôi.

Vậy nên cuối cùng tôi chỉ đành đùn thân thể của bản thân để cầu xin sự tha thứ của Tống tiên sinh, sau đó thay đổi một cái ổ khóa mới rắn chắc hơn cho cuốn sổ nhật ký.

Ngày 22 tháng 8.

Đồ bán hàng lừa đảo.

Cái ổ khóa đó vốn không hề rắn chắn.

Tôi không thể không bán đứng thân thể của mình thêm một lần nữa, nhận lấy sự tha thứ.

Ngày 23 tháng 8.

Có lẽ Tống tiên sinh quá mệt mỏi, mệt đến độ không có sức lực tức giận, chỉ bảo tôi đừng có khóa nữa.

Tôi hỏi cậu ấy là tại sao.

Cậu ấy nói là sợ rằng nhiều năm về sau, lỡ đâu tôi già rồi đãng trí ngốc nghếch, không nhớ đã cất chìa khóa ở chỗ nào, cậu ấy sẽ không đọc được nữa.

Tôi mới biết được là hóa ra Tống tiên sinh cũng rất thích nhật ký của tôi, hơn nữa còn muốn đọc mãi đến rất nhiều năm sau này.

Tôi cảm thấy như vậy cũng không tồi.

Cho nên thời hạn đăng tải tạm thời đến năm 2100, đến cái ngày mà tóc của tôi và Tống tiên sinh đều đã trắng xóa.

Ngày 24 tháng 8.

Nghĩ đến việc cuốn nhật ký này sẽ trở thành hồi ký của chúng tôi, tôi bèn quyết định mỗi ngày sẽ viết thêm một câu Tôi yêu Tống Yếm.

Có như vậy thì chờ đến khi Tống tiên sinh trở thành một ông lão xinh đẹp, cậu ấy có thể biết rằng, tôi yêu cậu ấy lâu thiệt là lâu, hơn nữa ngày nào cũng yêu cả, từ niên thiếu đến bạc đầu, chưa bao giờ thay đổi, thật tốt.

Vậy nên, tôi yêu Tống Yếm.

Ngày 25 tháng 8.

Tôi yêu Tống Yếm.

Tôi đoán chắc là hôm qua Tống tiên sinh nhất định lại lén lút đọc trộm nhật ký của tôi, bởi vì trạng thái tối qua của cậu ấy rất tốt, mà hôm nay tôi cũng không có ngủ trong phòng cho khách.

Ngày 26 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Tôi yêu Tống Yếm.

Ngày 27 tháng 8.

Ngủ phòng cho khách.

Tôi yêu Tống Yếm.

Ngày 30 tháng 8.

Ngủ trong phòng cho khách năm ngày, tôi vẫn yêu Tống Yếm như cũ.

Ngày 31 tháng 8.

Cho dù cả đời có ngủ phòng cho khách, tôi cũng sẽ yêu Tống Yếm mãi mãi.

Đêm 31 tháng 8.

Tống tiên sinh quả nhiên mềm lòng, giường chính trong phòng ngủ quả thật cũng rất thoải mái.

Cậu ấy ngủ rất an tĩnh, tôi hôn cậu ấy.

Nói với cậu ấy là, tôi yêu Tống Yếm, ngủ ngon.

Ngày mai lại là hành trình mới.

.