Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 4: Dự tiệc




Thẩm Viên Hân uyển chuyển bước vào trong phòng làm việc của anh trên tay đang cầm một ly nước nhưng không biết là ly nước gì, chỉ đến khi cô đặt xuống mùi thuốc bắc sọc thẳng vào mũi của Lục Sở Uyên anh ngay sau đó lập tức bịt mũi lại gương mặt khó ở nhìn qua cô.

- Cái gì đây?

Nhìn cử chỉ của anh mà cô chỉ biết cười gượng gạo gương mặt có chút miễn cưỡng, nhưng biết làm sao giờ đây là lệnh của Lục phu nhân mà.

- Chủ tịch ngài yên tâm đi đây chỉ là thuốc bồi bổ cho ngài uống thôi

Lục Sở Uyên biết chắc rằng đây chính là chủ ý của mẹ mình, nhưng cái mùi của nó khó mà ngửi được huống chi phải nuốt nó.

- Cô muốn tôi uống cái thứ mùi này hay sao?

- Nhưng ngài uống thuốc này rất tốt cho sức khỏe lắm, ngài hãy chịu khó uống một chút nhé...một chút thôi

Nhìn gương mặt đang dỗ dành cho anh thật khiến cho người nào đó không muốn phản kháng một chút nào, Lục Sở Uyên cuối cùng cũng đành nghe theo lời của cô.

- Được rồi tôi uống

Thẩm Viên Hân lập tức vui mừng vì anh cũng chịu uống, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn ly thuốc rồi lại nghi hoặc cuối cùng cầm lên uống ngay trong tí tách anh phun hết ra ngoài khiến cho cô giật mình.

- Tại sao lại đắng đến như vậy, cô thừa biết tôi rất ghét những thứ liên quan đến "đắng" kia mà

- Ờ tôi thật sự xin lỗi chủ tịch nhưng đắng cũng có thể giúp sức khỏe tốt hơn rất nhiều, ngài đừng phụ lòng công sức của Lục phu nhân bà ấy khó khăn lắm mới tìm được thuốc bổ này cho nên ngài hãy ráng uống hết đi được không ạ

Thấy ly thuốc vẫn còn cô có chút nhẹ người, nghe cô nói vậy trong lòng anh cũng khắm khá mui lòng anh quan tâm lời của Lục phu nhân là một còn lời của cô là mười, anh vừa bịt mũi vừa uống một cách nhanh chóng.

Bất ngờ trước mặt anh xuất hiện một viên kẹo nhỏ màu tím anh mới ngỡ ngàng ngước nhìn cô chỉ thấy cô đang mỉm cười lịch sự với mình.



- Tôi thừa biết thuốc đó rất đắng nên tôi có chuẩn bị sẵn cho ngài viên kẹo kororo của Nhật để cho ngài bớt đắng hơn

Lục Sở Uyên không nghĩ nhiều nhanh chóng lấy rồi bỏ vào trong miệng quả thật bớt đắng hơn rất nhiều sau đó anh khẽ ho khan một tiếng.

- Đừng xem tôi là đứa trẻ mà cho kẹo, được rồi cô mau quay về làm việc đi tối nay cùng tôi tham gia buổi tiệc nên cô hãy xắp xếp trước đi

- Dạ vâng thưa chủ tịch

Sau khi cô rời đi thì anh mới liếc mắt nhìn vỏ của viên kẹo vừa rồi khoé môi nhếch lên một cách thích thú.

...

Bình thường cô chỉ mặc váy rất đơn giản không quá quê mùa đi đi cùng anh nhưng không hiểu sao Lục Sở Uyên lại muốn cô mặc chiếc đầm được thiết kế bên quây cúp chất dạ tweed, là chiếc đầm cúp ngực màu hồng nhạt chỉ dài đến trên đầu gối nhưng nhìn thật sự rất sang trọng thanh lịch tuy nhiên cô lại không mấy thoải mái khi mặc một chiếc đầm quá hở nhiều.

Lục Sở Uyên như nhìn ra được sau đó quay qua khẽ nói.

- Yên tâm đi có tôi ở đây không ai dám nhìn cô được đâu

- Cảm ơn chủ tịch

Lạ thật chỉ câu nói đơn giản thôi lại khiến cho cô thấy yên tâm hẳn, thế rồi cô theo anh đi vào bữa tiệc quả nhiên không ai dám nhìn cô bởi cô cũng đâu biết Lục Sở Uyên đã không ngừng lườm biết bao ánh mắt định ngòm ngó Thẩm Viên Hân, ánh nhìn của anh quá sắc bén khiến ai nấy không dám có ý định đó luôn.

Lục Sở Uyên nhìn qua quầy bánh ngọt và nước uống liền quay sang cô.

- Cô cứ qua đó ăn uống đi tôi qua bên kia chào hỏi ông Từ một chút rồi quay lại



- Sao có thể được chứ chủ tịch, tôi là thư ký của anh có quyền đi cùng chủ tịch bàn chuyện chính sự anh cứ như vậy tôi lại hiểu nhầm là anh không xem tôi là thư ký của anh đấy

Tuy vậy Lục Sở Uyên vẫn bình thản.

- Tôi chỉ đi chào hỏi một chút rồi quay về với cô, đây là lệnh của cấp trên cô muốn cãi lệnh?

- Được rồi tôi hiểu rồi thưa chủ tịch

Thẩm Viên Hân thật hết cách đành nghe theo lời của anh, cô thật sự không quen khi đến bữa tiệc mà không làm gì lại bắt cô đi ăn mấy đồ ngọt đó nhưng trông ngon chứ bộ.

Đang ăn ngon lành thì từ phía xa xa cô nhìn thấy Dương Nghị đi cùng với một người phụ nữ cô khá tò mò liền đi đến gọi nhỏ anh ta.

- Dương Nghị

Anh ta cũng rất bất ngờ khi thấy cô cũng ở đây lại ăn mặc kiểu như thế này tuy trong lòng khó chịu nhưng anh ta không nói gì, anh ta mỉm cười nói.

- Sao em lại ở đây?

- Anh quên rồi sao em là thư ký bữa tiệc nào có Lục tổng thì sẽ có em ở đó, nhưng cô gái này là ai vậy?

Chưa để Dương Nghị nói gì người ta đó lập tức chen họng anh ta, tự đắc giới thiệu.

- À tôi là Trương Quế Châu cũng chính là thư ký của Dương tổng

- Ra là vậy hả

Thẩm Viên Hân cũng không mấy để ý vì chỉ nghĩ cô ta làm chức vụ thư ký cũng giống như cô nên cô hiểu không hoài nghi một chút, nhưng đâu biết hai con người này thật sự có ẩn tình.