Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 15: Em phải chịu trách nhiệm với tôi




Sáng sớm ngày hôm sau vì ánh nắng chói rọi thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô nên mới khiến cho cô khẽ ưm nhẹ một tiếng như mèo kêu nhưng vì khá khó chịu mà cô lờ mờ mở mắt cái cảm giác đau đầu khó chịu ập đến sau đó ngồi dậy đột nhiên cô cảm nhận được phía dưới của cô thực sự rất đau, cảm giác lành lạnh của buổi sáng truyền đến da thịt khiến cho cô rùng mình.

Đến lúc này Thẩm Viên Hân mới nhận ra bản thân đang trần truồng không một mảnh vải che thân cô từ từ quay đầu lại nhìn người bên cạnh càng khiến cho cô phát hoảng nhưng không quá nhảy dựng lên, không lẽ đêm qua cô và chủ tịch thực sự đã ngủ với nhau nhưng cô không nhớ gì cả chỉ thấy bản thân quá đau buồn mà tìm đến men cuối cùng..cuối cùng lại thành ra như vậy.

Thẩm Viên Hân ôm lấy đầu gương mặt vẫn chưa hết hoảng, nhìn Lục Sở Uyên ngủ ngon lành bên cạnh mà cô vẫn chưa thể tin đây chính là sự thật toàn thân cô như bị chậu nước lạnh giội vào không một chút hơi ấm.

Cũng đúng lúc này Lục Sở Uyên mở mắt ra làm cô càng kinh hoàng hơn, bối rối lấy chăn che chắn cơ thể đầy những vết hôn nhưng sau đó cô không thấy anh biểu hiện gì vẫn bình thản.

- Chủ...chủ tịch chuyện...chuyện này...

Thẩm Viên Hân thật lòng không biết phải mở lời như thế nào nữa khẽ cắn cắn môi nhưng anh lại nhận ra được cô đang dùng gương mặt áy náy có lỗi với anh đó sao? Anh cũng thoáng bất ngờ lại nghe cô lên tiếng nói.

- Tôi thành thật xin lỗi chủ tịch...chuyện này chuyện này....

Ầy đến cuối cùng thì cô vẫn không dám nói được cô không dám nghĩ bản thân mình lại làm chuyện tài đình như vậy với chủ tịch của mình càng không nghĩ men vào người cô liền trở thành một người khác, vậy là cô đã lôi chủ tịch lên giường để thịt sao? Nghĩ thôi Thẩm Viên Hân không muốn nghĩ.

"Coi mày đã làm nên chuyện gì rồi kìa, trời ơiiii! Sao mày lại bạo gan đến như vậy hả Thẩm Viên Hân"

Trong thâm tâm của cô không ngừng gào thét lên cô cứ như không còn mặt mũi nào mà nhìn Lục Sở Uyên ngoài xin lỗi ra cô thực sự không biết nên nói sao mới phải, sau vài phút Lục Sở Uyên mới ngờ ngợ được rằng cô nhóc này là đang tự nhận hết mọi chuyện về mình hay sao anh đột nhiên cảm thấy khá là khó chịu nhưng nếu thế thì anh cũng nên diễn cho tròn vai.

Lục Sở Uyên bất ngờ ấm ức nhìn cô rồi chỉ vào cơ thể của mình.

- Cô nhìn xem đi, mấy vết cào này đều là tác phẩm của cô hết đó

Vừa nói anh vừa chỉ chỉ vào mấy vết cào trên thân thể cường tráng của mình cô ngay sau đó vội bụm miệng trố mắt nhìn những vết cào ấy cô không nghĩ bản thân tại sao lại ra tay một cách tàn bạo đến như vậy, ánh mắt cô bối rối hỗn loạn nhìn anh.



- Chủ tịch...chủ tịch tôi...tôi thực sự không có ý làm vậy với anh đâu ngay cả bản thân đang làm gì tôi cũng không biết...xin anh hãy bỏ qua cho tôi và cứ coi như không có chuyện gì có được không?

Sắc mặt Lục Sở Uyên khẽ u ám khi nghe đến câu "coi như không có chuyện gì" nhưng nhanh chóng thay đổi thành sắc mặt uất ức như kiểu bản thân đang bị hại.

- Tôi không biết đâu cô nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi cô đã cướp mất đời trai của tôi nếu không tôi làm sao mà lấy vợ, ai lại đi lấy một người không còn trong trắng nữa cơ chứ

Thẩm Viên Hân càng nghe càng thấy quá mù mịt khẽ gãi gãi đầu những lời vừa rồi của anh hình như phù hợp với cô hơn là anh, cô biết chuyện này đều là do cô nhưng chung quy cô vẫn là người chịu thiệt thòi nhất.

- Ờm...ờm chủ tịch à...chuyện đó tôi cũng là người thiệt thòi nhưng mà nếu anh muốn gì tôi có thể làm cho anh...

Bỗng dưng cô không nghe thấy tiếng của anh định ngẩng mặt lên thì bất ngờ anh lật người thành công nằm trên người cô nở nụ cười nham hiểm, cô lại ngờ nghịch trước hành động này của anh.

- Chủ tịch anh...anh định làm gì?

- Em đoán xem?

Thẩm Viên Hân ngại đến cả đỏ ửng mặt hiện tại hai người đang không mảnh vải che thân giờ anh lại đang trước mặt cô làm cho cô cảm thấy ngộp thở đến nơi, đến quên cả việc bản thân đang đau lòng chuyện hôm qua.

- Đừng làm vậy mà...chuyện đêm qua chỉ là xảy ra sự cố thôi tôi không hề cố ý muốn chuyện này xảy ra đâu mà nên chủ tịch hãy quên chuyện này đi...

Tuy nhiên anh vẫn không có ý định rời khỏi người cô mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn là gương mặt nhởn nhơ ấy.

- Cơ thể của em rất tuyệt thật đấy...à mà phải rồi hình như em cạo lông cô bé đúng không? Tiếc thật tôi thì lại thích nhìn thấy cô bé của em có lông hơn...

Thẩm Viên Hân cứ thế trố mắt nhìn anh kinh ngạc, anh bây giờ cứ như một tên lưu manh vậy những lời vừa rồi anh thốt ra thật không giống tính cách lạnh lùng của anh, sau đó ngượng ngùng quay mặt đi cô vốn dĩ không có lông là do cơ địa chứ cô không hề cạo như anh đã nói.